Tôi có chồng mà cũng như không!
Tôi mang tiếng có chồng mà như không. Anh thờ ơ với tôi đến đáng sợ. Tôi đã nghĩ mình sẽ bỏ cuộc nếu không nhờ mẹ chồng luôn đứng ra bênh vực, bảo vệ tôi.
Từ khi sinh ra tôi đã không có bố. Nói cách khác mẹ tôi hồi đó mang tiếng cướp chồng người nên khi sinh tôi, nhà nội chẳng ai ngó ngàng đến. Người đàn ông là bố tôi sống cùng quê, khác xã mà chưa một lần mua được cho tôi một cái kẹo hay ôm tôi một cái.
Ngoại tôi kể sau khi sinh tôi xong thì tinh thần mẹ cũng không được bình thường nữa. Tôi lớn lên nhờ tình thương của ngoại. Năm 5 tuổi thì bà tôi mất. Tôi sống với sự khắc nghiệt và tinh thần bất ổn của mẹ. Hình như trong mắt mẹ, tôi chẳng khác nào cái gai nhọn nên bà ghét, đánh đập tôi rất nhiều.
Học hết 12 thì tôi nghỉ học đi làm thuê cho một quán nhậu bình dân. Tròn 20 tuổi, tôi gặp và yêu anh. Anh là tài xế taxi thường ghé nhậu cùng nhóm bạn. Yêu nhau gần nửa năm thì tôi phát hiện mình có thai. Lúc này anh mới lộ bản chất. Anh đưa tôi 2 triệu và bảo tôi tự đi giải quyết vì anh không muốn bị thiên hạ dị nghị. Đau đớn, xấu hổ nhưng không muốn dứt ruột bỏ đi đứa con của mình nên tôi đánh liều đến nhà anh gặp mẹ anh.
Tôi có chồng mà cũng như không (Ảnh minh họa)
Khi tôi đưa tờ giấy siêu âm, mẹ anh sững người một lát. Sau đó, bà gọi điện mắng anh té tát và gọi anh về gấp để bàn chuyện cưới xin. Lúc tiễn tôi về, bà còn ân cần nắm tay tôi dặn dò phải giữ sức khỏe tốt, mọi chuyện cứ để bà lo liệu. Thật tình mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng trái ngược với suy nghĩ của tôi.
Đám cưới diễn ra sau đó một tháng. Ngày cưới, chồng tôi mặt như đưa đám, suốt cả buổi tiệc chẳng nở được một nụ cười. Đêm tân hôn, anh ôm gối xuống nền nhà nằm. Tôi gọi anh lên giường thì anh hất tay tôi ra, vẻ mặt hằn học: “ Cô dễ dãi lên giường được với tôi thì cũng sẽ dễ dãi lên giường với kẻ khác. Nếu không phải vì mẹ tôi thì đừng hòng tôi cưới cô. Biết cái thai trong bụng cô là của ai mà cưới?” Tôi sốc nên khóc tu tu. Mẹ chồng nghe tiếng nên chạy lên đập cửa ầm ầm và bảo tôi sang phòng bà ngủ. Đêm ấy, tôi khóc sưng mắt. Mẹ chồng nằm bên an ủi, vỗ về.
Tôi mang tiếng có chồng mà như không. Anh thờ ơ với tôi đến đáng sợ. Chưa một lần anh pha cho tôi được một ly sữa bầu hay giặt giúp tôi bộ quần áo. Tôi mệt mỏi anh cũng không thèm hỏi một lời. Có lần con đạp, tôi lấy tay anh đặt lên bụng mình thì anh hất ra thô bạo làm tôi suýt ngã. Tôi đã nghĩ mình sẽ bỏ cuộc nếu không nhờ mẹ chồng luôn đứng ra bênh vực, bảo vệ tôi.
Mỗi tối, mẹ pha sữa cho tôi. Khi tôi gần sinh, mẹ đưa tôi đi mua vật dụng em bé, mua quần áo sơ sinh… Bà còn mua cho phòng tôi một chiếc điều hòa. Suốt ngày mẹ cứ nhắc chồng tôi phải thương tôi. Bà nói tôi đã chịu mang thai, đau đớn sinh con cho anh khi còn ít tuổi như thế này thì anh phải đền đáp cho tôi. Thế mà anh vẫn lạnh nhạt với suy nghĩ đó không phải là con anh.
Video đang HOT
Con yêu người khác đi rồi mẹ sẽ đứng ra cưới chồng mới cho con (Ảnh minh họa)
Rồi anh hắt hủi luôn cả con. Nỗi đau trước kia của tôi lặp lại ở chính con trai mình. Thằng bé bi bô gọi ba, chập chững chạy theo ba. Vậy mà anh lại nạt nộ, mắng nó không ra gì. Tôi và anh bắt đầu xung đột nhiều hơn vì việc đó. Mỗi lần vợ chồng tôi cãi nhau, mẹ chồng tôi lại đứng ra chửi mắng anh té tát. Bà nói thằng bé giống anh như tạc mà anh còn muốn gì, hay đem nó đi xét nghiệm cho anh hài lòng? Khi nghe mẹ nói câu này, tôi mới bừng tỉnh.
Ngay hôm sau, tôi lấy bàn chải đánh răng của anh và mẫu rốn con đem đi xét nghiệm. Cầm tờ chứng nhận mối quan hệ cha con, tôi mừng vui nghĩ rằng cuộc hôn nhân của tôi đã được cứu. Thế mà, khi tôi đưa nó ra, anh lạnh lùng nói: “ Giờ muốn có 10 tờ như vậy cũng được chỉ cần có tiền.” Tôi tê tái.
Mẹ chồng tôi cầm chổi đánh anh rồi chạy vào phòng với tôi. Bà nắm lấy tay tôi, lau nước mắt cho tôi và nói: “ Thôi con ạ, để cháu mẹ nuôi. Con yêu người khác đi rồi mẹ sẽ đứng ra cưới chồng mới cho con. Thằng trời đánh nhà này không có phước có vợ tốt thì mẹ mặc kệ nó, mẹ không cưới người khác cho nó nữa.” Nói xong mẹ cứ ôm lấy tôi mà khóc cùng.
Trên đời này chắc chỉ có một mình mẹ chồng tôi bảo con dâu đi yêu người đàn ông khác. Mẹ chồng lại là người thương yêu tôi hơn cả mẹ ruột, hơn cả chồng thì làm sao tôi bỏ mẹ mà lấy người khác được? Nhưng không lẽ tôi cứ sống trong sự lạnh nhạt như thế này cả đời sao?
Theo Dương Yến / Trí Thức Trẻ
3 lần sảy thai, không thể làm mẹ, những tưởng hạnh phúc đã khép lại nào ngờ
3 năm sau đó, người ta vẫn thấy một cặp vợ chồng rong ruổi khắp các bệnh viện từ Bắc vào Nam. Hơn 5 năm vợ chồng với quá nhiều biến cố, tưởng chừng mọi thứ đã khép lại thì bỗng nhiên chị nhận được tin báo từ bác sỹ, chị đã có thai.
Ngày chị nhận lời cầu hôn của anh, anh vẫn trêu chị mãi. "Anh mua nhẫn nhỏ xíu xiu để em đeo vào là không tháo ra được nữa luôn". Nói rồi anh hạnh phúc ôm chị vào lòng. Tối hôm đó, đọc những dòng tin nhắn của anh, chị bỗng nhiên rơi nước mắt.
"Anh biết, em lấy anh, phải làm dâu trưởng là không hề đơn giản, sẽ có những khó khăn chờ đợi em trước mắt. Nhưng hãy tin anh, chỉ cần em đồng ý nắm tay anh, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, chở che cho em trước mọi bão tố cuộc đời".
Ngày chuẩn bị cưới, bố mẹ anh nói muốn chị suy nghĩ việc về quê lập nghiệp. Chị không quá bất ngờ vì biết ở quê anh, trưởng tộc là một điều gì đó rất ghê gớm. Nhưng chị thực sự không muốn phải về đó chút nào.
Bao năm cố gắng để bám trụ lại cái mảnh đất người khôn của khó này, nay sao chị cam tâm theo chồng về nơi xứ người vốn chẳng biết mình sẽ làm gì phù hợp với năng lực. Biết chị lấy chồng xa, mẹ chị đã khóc lên khóc xuống, nay biết nhà trai muốn con dâu về quê, mẹ chị khóc tưởng ngất đi được.
Nhưng may mắn thay khi anh là người đã đứng ra giải quyết một cách êm đẹp mọi chuyện. Anh lấy lý do công việc của mình để ở lại thành phố với chị. Chẳng biết mai này thế nào, nhưng ít nhất đến giờ phút này, chị hạnh phúc vì có anh đứng bên cạnh.
Chẳng biết mai này thế nào, nhưng ít nhất đến giờ phút này, chị hạnh phúc vì có anh đứng bên cạnh. Ảnh minh hoạ.
Hai vợ chồng đều thu nhập ở mức khá nên cuộc sống tại thành phố cũng không quá khó khăn. Anh chị thuê một căn chung cư xinh xắn ngay gần công ty chị để tiện đường đi lại. Anh nói sau này chị còn bầu bí con nhỏ, tốt nhất là đi lại gần, anh đàn ông trai tráng đi xa chút cũng không sao.
Gần nửa năm sau ngày cưới, chị vỡ oà báo tin vui với anh. Thế nhưng hạnh phúc chưa kịp trọn vẹn, con đã rời bỏ anh chị mà đi vì cơ thể chị quá yếu. Chị gần như ngã gục sau cú sốc lớn.
Cũng như chị, anh đau đớn khi biết tin vợ sảy thai. Nhưng người đàn ông trong anh không cho phép anh ngã gục. Anh lại nắm tay chị, ôm chị vào lòng và động viên: "Em đừng suy nghĩ gì cả, nhất định con sẽ về sớm thôi".
Anh càng dành cho chị sự chăm sóc, quan tâm nhiều hơn sau cú sốc đó. Anh nấu cho chị những món ngon, đưa chị tới những nơi huyên náo để chị lấy lại tinh thần. Gần 1 năm sau đó, tin vui đã tới lần hai với anh chị.
Lần này chị quyết định nghỉ hẳn ở nhà để dưỡng thai. Chị biết, có thể sau lần nghỉ dài này, công việc với mức thu nhập hàng chục triệu kia có thể tuột khỏi tay chị. Nhưng hơn hết, chị khao khát được làm mẹ, chị khao khát cảm giác được ôm con trong vòng tay.
Nhưng cuộc đời thật quá biết trêu ngươi. Dù rất giữ gìn song chị vẫn phải vào viện cấp cứu ở tháng thứ 4 và không may, con lại một lần nữa rời xa anh chị.
Đau đớn vì cú sốc mất con lần 2, áp lực từ phía gia đình chồng vì dâu trưởng mà chưa có con, đã có lúc chị muốn buông xuôi tất cả. Nhưng khi chị yếu đuối nhất, anh vẫn luôn là người ở bên cạnh chị. Anh không nói gì, chỉ cầm lấy tay chị mà nắm chặt.
3 năm sau đó, người ta vẫn thấy một cặp vợ chồng rong ruổi khắp các bệnh viện từ Bắc vào Nam. Ai mách ở đâu có thầy, có thuốc tốt, anh chị cũng tìm tới ngay. Hơn 5 năm vợ chồng với quá nhiều biến cố, chị tưởng chừng mọi thứ đã khép lại thì bỗng nhiên chị nhận được tin báo từ bác sỹ, chị đã có thai.
Lần này, chị không còn dám cười khi nghe tin vui ấy. Chị sợ, rất sợ một lần nữa phải từ biệt đứa con chưa kịp thành hình hài. Ông trời đã quá nhiều lần khiến tim chị tưởng chừng chẳng thể đập nổi nữa.
Những ngày sau đó, chị khăn gói nhập viện để bác sỹ tiện theo dõi tình hình. Vẫn là anh, người luôn luôn bên chị, động viên chị, bảo vệ chị trước mọi điều tiếng của gia đình nhà chồng.
5 tháng sau, chị nằm vô hồn trên chiếc giường bệnh. Chị đau tới nỗi không thể rơi nước mắt được nữa. Khi phải thông báo cái thai không thể giữ được, chính bác sỹ chữa trị cho chị cũng không cầm nổi nước mắt.
Ngày ra viện, chị đưa anh lá đơn ly hôn chị đã ký sẵn. 5 năm qua đã là quá đủ cho cuộc tình này. Chị nợ anh, nợ anh một lời cảm ơn, nợ anh một lời xin lỗi. Chị muốn giải thoát cho anh và cũng là giải thoát cho chính mình.
Vẫn là anh, người luôn luôn bên chị, động viên chị, bảo vệ chị trước mọi điều tiếng của gia đình nhà chồng. Ảnh minh hoạ.
Anh cầm lá đơn và nói muốn đi xa một thời gian để suy nghĩ. Chị không trách anh, chưa bao giờ trách anh vì chị biết, quãng thời gian qua anh đã áp lực thế nào trước đủ mọi lời bàn tán của gia đình dưới quê.
Chị trở lại công ty, vùi đầu vào công việc. Chị làm việc tới nỗi quên cả ăn. Với chị bây giờ, chỉ có làm việc tới mệt lả người, chị mới có thể đưa mình vào giấc ngủ.
Hai tuần sau, anh bất ngờ trở về nhà với một đứa bé ẵm trên tay. Anh nở một nụ cười tươi và nói với chị:
"Con bị mẹ bỏ rơi ở chùa, anh đã làm thủ tục xin được nhận con làm con nuôi. Anh định sẽ đặt tên con là Phúc, không biết em có thích không?".
Chị oà khóc, ôm chầm lấy anh và đứa bé. 3 lần sảy thai và khả năng làm mẹ gần như không còn, chị tưởng chừng hạnh phúc đã khép lại, cuộc hôn nhân này đành phải đặt dấu chấm hết.
Nhưng ông trời lấy đi của chị quá nhiều nước mắt lại đã đem đến cho chị một người đàn ông tuyệt vời. Cảm ơn anh, một lần nữa chị lại nợ anh lời cảm ơn, lời xin lỗi!
Theo Eva
Vừa mới "vượt cạn" thành công, ai đến chơi mẹ chồng cũng nói câu này khiến lòng tôi đau như cắt Câu nói của mẹ chồng khiến tôi buồn tủi vô cùng, cảm giác đau đớn không kém vết mổ lúc sinh con. Cùng là phụ nữ mà bà lại nói những lời làm tôi xấu hổ với họ hàng thân thiết như vậy. Tôi và chồng yêu nhau 2 tháng thì cưới, chúng tôi giống như trúng "tiếng sét ái tình" trong một...