Tôi có cảm nhận không tốt về mẹ chồng tương lai từ sau đám hỏi
Hôm đám hỏi nhà trai đưa một khoản tiền phụ lễ, ba mẹ tôi nói sẽ cho hai đứa số tiền đó. Về sau, mẹ chồng lại hỏi tôi số tiền đó chúng tôi phải rõ ràng là tiêu xài gì.
ảnh minh họa
Hai đứa chúng tôi đang chuẩn bị đám cưới, gần đây có một chuyện mà tôi nghĩ mãi không thông được nhưng lại không biết hỏi ai, không tâm sự với mẹ được vì sợ mẹ sẽ lo lắng suy nghĩ và có tình cảm không tốt với gia đình chồng. Chuyện là hôm đám hỏi nhà trai có đưa một khoản tiền phụ lễ, lúc làm lễ ba mẹ cầm mâm bao gồm phụ lễ và vàng trao hết cho tôi, thông báo là sẽ cho luôn hai đứa.
Nhưng sau đám hỏi tôi đưa hết cho mẹ giữ vì lễ hỏi của tôi gia đình lo tất cả, tôi nói mẹ cứ giữ đó để có việc cần dùng cho đám cưới, sau khi cưới rồi ba mẹ nếu có dư thì hãy cho hai đứa.Gần đây, khi chuẩn bị đám cưới, mẹ chồng bảo chồng hỏi tôi tiền phụ lễ ở đâu, mẹ chồng nói ba mẹ tôi hứa cho rồi thì phải rõ ràng ra là tiêu xài gì. Thú thật tôi cảm thấy có phần hụt hẫng khi nghe như vậy. Tôi không hiểu chuyện này có bình thường không? Theo tôi hiểu thì tiền phụ lễ là nhà trai phụ nhà gái chuyện đãi tiệc, chuẩn bị lễ hỏi, nhà gái không cần cho lại hai con, nếu có cho thì là do gia đình nhà gái cho lại, gia đình chồng không nên hỏi đến như thế. Tôi nghĩ ba mẹ mình hôm ở buổi lễ đã trao tặng cho hai đứa đó là phép lịch sự, nhưng tôi cũng biết cưới xong ba mẹ sẽ cho luôn, vì gia đình tôi điều kiện cũng tương đối, không cần số tiền đó làm gì. Tôi buồn vì mẹ chồng nói muốn rõ ràng, cũng lại không biết suy nghĩ đó của mình có chủ quan không, hay chuyện đó là điều bình thường thôi.
Nói thêm là tôi cũng khá đau đầu giữa chuyện lễ lạt giữa hai bên gia đình vì nhà tôi là gia đình coi trọng lễ nghĩa, còn gia đình chồng khá qua loa, xuề xòa. Tôi nghĩ ba mẹ mình muốn như thế nào tôi đều một thể tuân theo, có đưa thêm tiền cho chồng để chu toàn hôn lễ, làm đẹp lòng gia đình, để ba mẹ gả con được vui vẻ như ý. Kinh tế nhà tôi có phần dư dả hơn kinh tế nhà chồng, kinh tế của tôi so với chồng cũng vậy, chúng tôi yêu nhau nhiều năm mà thành, quen biết từ thời còn đi học nên đến với anh ấy tôi không vì điều kiện, ngược lại nếu vì điều kiện thì trong cuộc sống và công việc tôi đã ngã lòng cho người khác.Biết mình kinh tế tốt hơn nên tôi hay tự lo chuyện này chuyện kia, ví dụ mua sắm trước đồ dùng gia đình, mua những thứ linh tinh chuẩn bị lễ cưới của hai bên, tôi có tư tưởng sẻ chia chứ không đòi hỏi chồng phải lo cho mình tất cả. Tôi luôn sẵn lòng giúp đỡ chồng lúc khó khăn, chưa có ý nghĩ phải rõ ràng bao giờ nên thật tâm không vui và không biết có nên cưới hay không nữa. Tôi phát hoảng khi nhận ra mình đang có tình cảm không tốt đối với mẹ chồng, điều mà tôi không mong đợi. Tôi hy vọng nhận được sự góp ý chân thành của bạn đọc để có hướng suy nghĩ và cư xử hợp lý nhất.
Theo blogtamsu
Về ra mắt, thấy mẹ chồng tương lai trong chiếc "cũi" đó cô gái choáng ngất ngay tại chỗ...
Định lấy điện thoại gọi cho người yêu thì Mai giật bắn mình bởi tiếng hét chửi bới từ trong ngôi nhà cấp 4 trước mặt mình vọng ra.
Video đang HOT
Mai tiến thêm mấy bước thì choáng váng trước cảnh tượng mà cô nhìn thấy, người đàn bà la hét đang bị Thắng nhốt vào trong chiếc cũi. Người yêu cô đang làm cái gì vậy? (Ảnh minh họa)
Mai và Thắng yêu nhau hơn 1 năm thì quyết định tính tới chuyện lâu dài. Thắng là trai quê học xong và quyết bám trụ lại thành phố. Thấy người yêu có chí tiến thủ lại chịu khó nên cả Mai và bố mẹ cô đều rất quý anh và ủng hộ cho 2 người. Thậm chí bố Mai còn bảo: "Bố cũng từ quê ra thành phố lập nghiệp mà, miễn là có chí thì việc gì cũng làm được. Giờ thanh niên ỷ lại lắm, kiếm được người như thằng Thắng không dễ đâu con".
Dù bố mẹ ủng hộ từ đầu nhưng Mai chưa nhận lời Thắng ngay mà quyết định thử thách anh cho tới khi hai người yêu nhau được hơn 1 năm cô mới đồng ý về nhà anh ra mắt. Biết người yêu vẫn thuê trọ nên thời gian yêu nhau Mai không bao giờ đòi hỏi những món quà đắt tiền từ Thắng, cô luôn động viên anh cố gắng làm việc để có chỗ đứng vững chắc trong công ty.
Tuy yêu Mai tha thiết nhưng khi cô gợi ý bảo Thắng đưa mình về quê ra mắt thì anh lại từ chối. Anh bảo đợi cuối năm anh dồn tiền sửa nhà đã vì nhà anh chưa đâu vào đâu, sợ Mai về thấy cảnh đó, chuyện tình cảm của hai người khó mà tiến triển tốt đẹp được.
Anh hay nhỉ, em đã xác định với anh rồi. Nhà anh nghèo thì có sao đâu mà anh ngại. (Ảnh minh họa)
- Anh hay nhỉ, em đã xác định với anh rồi. Nhà anh nghèo thì có sao đâu mà anh ngại.
- Nhưng mà, mẹ anh cũng đang bệnh nữa cơ.
Bác bệnh thì em càng phải về thăm bác chứ. Đã tính đến chuyện hôn nhân rồi mà anh còn ngại ngùng nữa là sao.
Trước thái độ kiên quyết của Mai, Thắng đã không thể nào ngăn cản được cô. Nhưng anh có cảm giác như là mình đang đánh bạc vậy, sợ rằng sau lần về này chắc chắn Mai sẽ không chấp nhận gia cảnh nhà anh đâu. Nhưng thôi thì trước sau cũng phải công khai, anh không thể giấu người yêu mãi được.
Hôm đó lẽ ra Mai và Thắng cùng về một ngày nhưng vì mẹ Thắng mệt bố gọi điện cho anh về trước. Hôm sau thì Mai về nhà người yêu, cô không quên mua khá nhiều quà về cho bố mẹ Thắng và các em anh. Theo địa chỉ Thắng cho, Mai xuống xe bắt xe ôm về tới nhà anh. Trên đường anh xe ôm còn trêu:
- Gái thành phố mà dám yêu anh nhà quê thì phục em rồi đấy. Nhưng đừng có tới một ngày chơi rồi chạy luôn em nhé.
- Anh cứ đùa, bọn em yêu nhau mà.
Cũng may có anh xe ôm vui tính nên Mai cũng quên luôn cái cảm giác nôn nao khi vừa xuống xe. Hỏi tới được nhà Thắng, cô trả tiền xe ôm rồi bước chân vào cổng. Định lấy điện thoại gọi cho người yêu thì Mai giật bắn mình bởi tiếng hét chửi bới từ trong ngôi nhà cấp 4 trước mặt mình vọng ra.
Mai tiến thêm mấy bước thì choáng váng trước cảnh tượng mà cô nhìn thấy, người đàn bà la hét đang bị Thắng nhốt vào trong chiếc cũi. Người yêu cô đang làm cái gì vậy? Mai đã sốc tới mức ngất lịm đi và sau đó chẳng biết gì nữa.
Sáng hôm sau tỉnh dậy Mai đã thấy mình nằm ở trong trạm xá xã, Thắng ngồi bên cạnh:
- Em tỉnh dậy rồi à, anh sợ quá.
- Người hôm qua là ai vậy?
- Là mẹ anh đấy, anh xin lỗi đã không nói trước với em...
- Bác có làm sao không anh? Bác bệnh lâu chưa anh?
- Anh xin lỗi đã làm em sợ, mẹ anh không sao. Mẹ anh bị bệnh này từ khi anh học lớp 9, mọi người bảo do mẹ đi làm sớm đúng hôm nhà nào đó bốc mả nên bị người ta nhập vào hành . Anh đi rồi, bố và các em ở nhà vất vả lắm, lúc mẹ bệnh nặng phải nhốt trong cũi cơ không sợ mẹ gây tai nạn cho mọi người.
Nhìn Thắng chảy nước mắt mà Mai cũng không cầm lòng được. Mai nhìn ra ngoài không nói câu gì.
- Chiều đỡ hơn em về thành phố trước nhé. Anh biết nếu lấy anh em sẽ khổ lắm, anh sẽ không trách em đâu. Hãy tìm người khác có thể mang cho em hạnh phúc và cuộc sống sung sướng.
- Anh nói linh tinh cái gì vậy. Em đã kêu khổ đâu mà anh nói thế. Đỡ em dậy rồi mình về nhà chào hai bác, em về từ hôm qua mà vẫn chưa chào được bố mẹ chồng tương lai câu nào thì thất lễ quá.
- Em... em không sợ mẹ anh à.
- Có anh rồi mà, em sợ gì nữa, cũng phải quen dần thôi chứ.
Thắng ngớ người, anh cứ nghĩ sau khi về nhà mình thấy cảnh nhà như vậy Mai sẽ trở về thành phố ngay và chia tay anh không ngờ cô ấy lại kiên quyết ở lại. Thực sự Mai đã khiến cho anh cảm phục vô cùng, bây giờ tìm được một người con gái như vậy quả là hiếm vô cùng.
Theo Blogtamsu
Biết mình nghèo tôi chỉ dám hỏi cưới cô bán trà đá, nào ngờ đêm tân hôn choáng nặng Vài đêm mất ngủ suy nghĩ, số mình nghèo sao dám trèo cao, thôi thì tán em bán trà đá cho chắc vậy. Vậy là sau 1 tháng tán tỉnh Lành đã đồng ý làm vợ tôi. Vậy là sau 1 tháng tán tỉnh Lành đã đồng ý làm vợ tôi. (Ảnh minh họa) 22 tuổi tôi theo đám thanh niên ở làng...