Tôi có bầu mà vẫn còn trinh
Trong đêm tân hôn và suốt mấy tháng sau, chúng tôi không thể làm ‘chuyện ấy’ đúng nghĩa vì không gian quá tuềnh toàng.
Tôi năm nay 29 tuổi, làm trưởng phòng cho một công ty nước ngoài. Chồng tôi là chỉ huy trưởng của một công ty xây dựng. Không cần nói thì có lẽ mọi người cũng biết vấn đề tài chính kinh tế của chúng tôi là không đáng lo ngại. Nhìn bề ngoài, ai cũng nghĩ tôi hạnh phúc vì lấy được người chồng giỏi giang, hiền lành và đẹp trai. Nhưng tất cả chỉ là cái vỏ bọc mà người trong cuộc như tôi mới hiểu được.
Tôi kết hôn cách đây gần một năm. Trước đó, chúng tôi đã có khoảng thời gian 8 năm quen biết nhau. Gọi là 8 năm quen biết nhưng thời gian chúng tôi ở cạnh nhau rất ít. Sau khi ra trường, tôi về Bình Dương làm việc, anh ở lại thành phố công tác. Thời gian chúng tôi gặp nhau bắt đầu ít dần. Cả tôi và anh đều bận rộn. Nhưng tôi vẫn luôn suy nghĩ anh sẽ là chồng tôi sau này.
Trong 8 năm quen nhau, mặc dù anh về nhà tôi vài lần nhưng lại chưa hề ngỏ ý đưa tôi về ra mắt gia đình anh. Đây chính là sai lầm lớn nhất của tôi khi không tìm hiểu kỹ vấn đề này. Anh luôn nói gia đình anh rất dễ, không có gì hết, khi nào cưới thì gặp luôn. Và kết quả là ngày dạm ngõ, gia đình anh mới biết mặt tôi và gia đình tôi. Ngày gặp mặt, gia đình anh rất thờ ơ với tôi. Thậm chí, gia đình anh còn nói thẳng với ba mẹ tôi rằng họ không thích người miền Bắc (gia đình tôi gốc Bắc).
Sau buổi gặp ấy, tôi biết gia đình anh không muốn cho anh cưới tôi chỉ vì lý do tôi là người miền Bắc. Tôi khóc rất nhiều và nói với mẹ cho hủy đám cưới, trả lại cau cho nhà họ. Tôi có cảm giác sẽ không hòa nhập được với gia đình anh. Nhưng mẹ tôi vì sợ bị dị nghị đã không làm thế. Mẹ khuyên tôi và coi tôi là con nít. Người ta đã đến hỏi cưới đâu phải nói bỏ là bỏ được. Sống cả đời với chồng chứ gia đình chồng thì gặp được mấy lần đâu. Bản thân chồng tôi cũng an ủi tôi là anh sẽ bảo vệ tôi, đừng để ý đến ai hết.
Rồi như sợ tôi đổi ý ở cái tuổi đã quá lứa này. Mẹ tôi thúc ép chồng tôi nói với gia đình anh tổ chức trong vòng một tháng sau ngày dạm ngõ. Thậm chí, rất nhiều thủ tục được mẹ tôi lược bỏ để cho tiện ngày cưới. Không cần làm đám hỏi, không cần đón dâu, không cần tổ chức ở nhà trai, chỉ tổ chức ở hai nơi là nhà gái và thành phố cho bớt đi lại. Tôi rất buồn, cảm giác như mình là đứa bị ế ẩm, phải gả đi khẩn cấp. Sát ngày cưới, tôi vẫn năn nỉ cha mẹ hủy bỏ đám cưới mà không nhận được sự đồng tình nào. Như là duyên phận, chuyện gì đến vẫn phải đến. Tôi vẫn lên xe hoa như dự kiến của hai gia đình, không có trục trặc cũng không có bỏ trốn.
Video đang HOT
Đêm tân hôn, tôi ngỡ ngàng khi tàn tiệc cưới, tôi cùng anh và gia đình anh trở về căn nhà anh thuê ở thành phố. Sau khi làm đồ cho gia đình ăn khuya vì không ai ăn no ở tiệc cưới, tôi phát hiện gia đình anh không ai quan tâm đến tôi. Khi bày đồ ăn ra, tất cả mọi người không ai hỏi tôi hay kêu tôi ăn cùng. Ăn xong cũng không ai phụ tôi dọn dẹp hay hỏi tôi một tiếng xem có mệt không? Họ tranh thủ kéo nhau đi tắm rồi đi ngủ.
Đến khi tôi dọn dẹp và tắm rửa xong thì cũng hơn 1h sáng rồi. Không có phòng tân hôn như tôi từng tưởng tượng, không có hoa, có đèn, có nến lung linh như nhà tôi từng chuẩn bị khi đám cưới anh hai tôi. Đêm tân hôn của tôi là một mảnh chiếu trải trên sân thượng. Và tôi đã không thể làm điều đó cùng anh trong một không gian không kín đáo, không lãng mạn như thế. Tôi luôn tự hỏi sao đêm quan trọng như thế mà cả gia đình anh không hề quan tâm, không chuẩn bị? Phải chăng bởi ngay từ đầu họ đã không thích tôi? Cưới tôi chỉ là vì không muốn phản đối ý kiến của con trai họ?
Suốt mấy tháng trời sau đó, tôi vẫn không làm được “chuyện đó” cùng anh. Anh chỉ đụng chạm được ở bên ngoài chứ không thể quan hệ thật sự với tôi. Nhưng 4 tháng sau, tôi phát hiện mình có thai. Tôi không tin vào mắt mình, tôi hoang mang, lo sợ chứ không hề hạnh phúc. Tôi tìm chuyên gia tư vấn và được biết như trường hợp của tôi vẫn có thể mang thai. Ngày tôi thông báo cho gia đình anh cũng không ai tỏ ra vui vẻ. Mọi người vẫn thờ ơ, lạnh lùng với tôi. Anh thì vẫn coi công việc là quan trọng hàng đầu, không quá quan tâm đến sức khỏe của tôi và con. Điều đặc biệt là anh không bao giờ nói chuyện với con mặc dù tôi đã gợi ý là đứa bé trong bụng cũng cần được trò chuyện thì ra đời bé mới có tình yêu thương. Thế nhưng anh chưa bao giờ làm thế. Tôi rất mệt mỏi khi sống trong không khí như thế.
Hơn một tháng sau ngày có thai, tôi bị đau bụng dữ dội cần nhập viện. Bác sĩ kiểm tra để xem tôi có mang thai ngoài tử cung không? Và kết quả của lần khám ấy làm tôi mất trinh (dùng kẹp mỏ vịt và tay để khám). Tôi đau đớn khi nhìn tờ giấy kê ở dưới thấm những giọt máu mà trước giờ tôi nghĩ nó phải rơi ở một nơi thật thiêng liêng trong một giây phút thật hệ trọng. Kết quả của cú sốc này là tôi bị trầm cảm và hình như là cả lãnh cảm.
Sau lần khám ấy, tôi rất sợ chồng mình. Khi anh chỉ cần có cử chỉ ôm hôn tôi thì tôi co dúm người lại và lảng tránh. Suốt 6 tháng nay, anh không động được đến người tôi. Chúng tôi như hai người xa lạ, không tâm sự với nhau chuyện gì, ngủ riêng phòng. Tôi cứ khóc suốt mà không biết làm sao để thoát ra. Tôi có rất nhiều suy nghĩ tiêu cực. Lúc thì muốn chết, lúc thì muốn bỏ trốn đi đâu đó để sống và tự nuôi dạy con.
Rời khỏi căn nhà mà cả ngày tôi không thể nói chuyện với ai. Cho đến giờ, khi đứa con sắp chào đời mà chúng tôi vẫn chưa đăng ký kết hôn. Tôi không biết nên quyết định thế nào. Kết hôn thì coi như suốt đời này tôi sẽ phải sống không là chính tôi. Không kết hôn thì con tôi ra đời sẽ như thế nào? Tôi rất cần sự chia sẻ lúc này!
Theo VNE
Tôi xinh đẹp mà chồng vẫn cứ 'hững hờ'
Anh vốn là người khỏe mạnh, sinh lý tốt những gần đây, nằm bên tôi mà anh đờ ra như khúc gỗ.
Lại sắp một năm nữa trôi qua. Nhìn lại cả quãng thời gian dài, tôi mới biết được rằng chưa bao giờ cuộc sống của tôi có nhiều biến động và buồn như năm nay. Tôi không biết phải dùng từ ngữ nào khi tả về cuộc sống của mình hiện tại. Tôi vẫn làm việc, vẫn chăm lo gia đình nhưng trong tôi lúc nào cũng có một mối lo lắng và một nỗi buồn khủng khiếp.
Chồng tôi giờ đây đã là một con người khác hoàn toàn. Anh bất cần đời và thực sự không còn tình cảm gì với tôi, với gia đình. Tôi không biết chính xác lý do từ đâu nhưng tôi cũng đoán một là do anh cờ bạc, nợ nần nhiều quá, mặc dù tôi đã trả rất nhiều nhưng vẫn chưa hết. Hai là công việc của anh khó khăn mà lại không có tiền để anh ăn chơi như xưa. Ba là anh đã có người phụ nữ khác... Nói chung khi một con người thay đổi theo chiều hướng xấu thì phải có lý do, không ai tự dưng lại như vậy cả.
Tôi thất vọng vì chồng nhiều lắm. Nói thực bây giờ đối với tôi, anh đừng lấy tiền của nhà đi là may rồi chứ tôi chẳng trông ngóng gì ở anh. Anh không có tiền, anh say xỉn suốt ngày, về nhà là anh lăn ra ngủ và nếu không được như ý thì anh cáu giận. Đầu tiên tôi còn nghĩ, còn muốn lấy lại cảm xúc vợ chồng, còn muốn rủ anh đi đổi gió nhưng bây giờ thực sự tôi đã chán, cứ để chuyện gì đến sẽ đến mà thôi. Anh không thay đổi theo chiều hướng tích cực mà ngày càng xấu hơn. Con người anh vốn dĩ cũng không bản lĩnh rồi. Nếu ham muốn cái gì là không thể dứt ra được, tôi cũng chẳng mong gì anh tốt lên được. Con người anh từ trước đến giờ vẫn vậy, chẳng qua bây giờ anh mới bộc lộ hết mà thôi.
Tôi đã nhìn thấy tương lai đen tối của mình, tôi muốn bỏ chồng nhưng không đủ quyết tâm và lòng can đảm để làm việc đó. Còn anh cũng chẳng thích cái gia đình này nữa rồi. Nói chung, tôi thất vọng rất nhiều và cho dù có thế nào thì sự việc cũng không bao giờ tốt hơn được. Chồng tôi bây giờ không thuộc về tôi nữa. Còn anh thuộc về ai, có lẽ chỉ có anh biết mà thôi. Không biết anh có hiểu được tâm trạng một người vợ như tôi hay không? Tôi căm giận anh... Nếu cuộc sống này tồi tệ với tôi như vậy thì có lẽ tôi chẳng còn ý nghĩa gì nữa để mà cố gắng.
Nhìn các con mà tôi thấy xót xa, chúng sẽ ra sao nếu bố mẹ chúng mỗi người mỗi ngả? Tôi không muốn các con tôi thiệt thòi khi đã sinh ra trên cõi đời này. Nhưng tôi cũng không muốn mãi sống với một người đàn ông như thế. Tôi đã quá chán nản rồi. Ngày nào anh cũng về muộn và say xỉn, còn nếu không thì không về nhưng chẳng biết đi đâu. Tại sao tôi lại chán cuộc sống vợ chồng này đến vậy cơ chứ, anh đã lấy tôi và làm cuộc sống của tôi đen tối. Tôi hận anh...
Ngay từ khi yêu nhau, anh đã là người ham mê cờ bạc.
Giờ đây, tôi rất cần một lời khuyên chân thành từ mọi người. Tôi muốn mọi người nói cho tôi biết tôi phải làm gì để cứu vớt cuộc hôn nhân này. Tôi và anh, hai người yêu nhau từ hồi còn là học sinh phổ thông, sau đó học xong đại học một năm sau mới cưới. Chúng tôi đã yêu nhau 8 năm, đủ để cho tình yêu chín muồi, không phải là nông nổi.
Nhưng ngay từ khi yêu nhau, anh đã là người ham mê cờ bạc, khiến cả gia đình anh nghĩ rằng tôi là thủ phạm của việc đó. Ngày đó, tôi bị gia đình anh coi thường nhiều lắm vì nghĩ tôi chơi bời chứ họ không tin là anh cờ bạc. Lấy nhau được mấy năm, anh lại dính vào con đường tệ nạn, tôi đã phải vay mượn trả nợ cho anh, mong rằng anh nhận ra sai lầm của mình mà sửa chữa. Nhưng hình như cờ bạc đã ăn vào máu rồi nên khó mà dứt ra được. Chồng tôi lại một lần nữa đi vào vết xe đổ của chính mình mà lần này thì là số tiền rất lớn. Tôi đưa cho anh toàn bộ số tiền hai vợ chồng mười năm tích cóp, cộng với tôi cắm sổ đỏ vay ngân hàng nhưng hình như tôi đã nhầm. Số tiền đó không phải là toàn bộ, anh vẫn còn nợ nữa... và anh lại chơi cờ bạc cá độ bóng đá.
Tôi buồn vì mất tiền thì ít mà vì mất lòng tin vào chồng thì nhiều. Tại sao anh lại không thể nào thay đổi? Ngày chúng tôi lấy nhau nghèo lắm. Tôi về nhà chồng mà không có tiền, thu gom được tiền cưới bao nhiêu lại trả nợ tiền cờ bạc hồi còn sinh viên cho anh. Bố mẹ tôi khuyên không nên lấy người đàn ông như vậy rồi tôi sẽ khổ nhưng lúc đó vì quá yêu anh, tôi đã nói với bố mẹ tôi dù lấy xong tôi có đi ăn mày tôi cũng chấp nhận. Vậy mà đến bây giờ, chúng tôi cưới nhau đã 10 năm mà anh chẳng thay đổi, ngày càng tồi tệ hơn.
Nhiều hôm, vợ chồng ân ái mà anh bỏ giữa chừng khiến tôi nghĩ ngợi nhiều lắm.
Bây giờ, tối đến anh chẳng về nhà. Lúc nào hỏi anh cũng bảo anh đi công việc rồi bận việc này, việc khác. Có rất nhiều lần anh nói dối tôi mà tôi không biết mục đích của anh là gì? Thêm vào đó, tình cảm vợ chồng sứt mẻ, anh về nhà không còn ham muốn như trước, thậm chí về nhà là anh lăn ra ngủ, về sớm ngủ sớm, chẳng quan tâm gì đến cảm giác của tôi. Tôi có chồng mà như không. Anh cũng chẳng bao giờ quan tâm đến các con anh. Nhiều hôm, vợ chồng ân ái mà anh bỏ giữa chừng khiến tôi nghĩ ngợi nhiều lắm. Anh là người khoẻ mạnh, chỉ tháng trước sinh lý của anh rất tốt. Nếu tôi không đáp ứng được, anh còn mộng tinh nhưng bây giờ nằm bên tôi mà anh như khúc gỗ.
Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì nữa. Tôi nghi ngờ anh bồ bịch ở ngoài nhưng đương nhiên là anh chẳng phủ nhận cũng chẳng công nhận. Tôi là người phụ nữ đoan chính, không lăng nhăng. Tôi cũng xinh đẹp, quý phái, cũng giỏi giang, thu nhập thậm chí cao hơn anh. Cho dù chồng tôi đối xử như vậy nhưng chưa bao giờ tôi dám phản bội lại chồng. Nhưng tại sao anh không hiểu điều đó? Tại sao anh không trân trọng tôi? Tại sao? Hơn lúc nào hết, tôi mong nhận được lời khuyên từ các bạn.
Theo VNE
Vợ lãnh cảm, "yêu" búp bê tình dục Vợ lãnh cảm, tôi phải thỏa mãn nhu cầu sinh lí của mình bằng búp bê tình dục. Tôi sống trong cuộc hôn nhân của mình như một cái bóng. Tôi không biết oán trách ai ngoài chính bản thân mình. Giá mà tôi có đủ mạnh mẽ để rời xa hoặc có đủ sự tàn nhẫn để ngoại tình thì có lẽ...