Tôi chửi như tát nước nhưng em vẫn đâm đầu vào yêu
Ở với tôi gần hai tháng, chưa bao giờ tôi thấy “bé” khóc dù vẫn phải làm “bồ đựng chửi” bất đắc dĩ, là nơi cho tôi chửi như tát nước và giải tỏa ức chế với khách đi xe, với đồng nghiệp, với đủ mọi sự cố mà tôi gặp ngoài xã hội.
Tôi thoáng giật mình, hình như nó yêu tôi rồi. Tôi nghĩ đi nghĩ lại xem mình có làm gì để cho nó phải “thương mến” không? Không, chỉ có nhiếc móc và rủa xả. Chấm hết.
Hôm nay, đọc những tâm sự của anh, tôi lại bất chợt nhớ đến chuyện của mình cũng đang làm tôi ong đầu. Đời tôi va chạm nhiều, nhưng chưa bao giờ tôi đánh một ai, ngoại trừ đã tức giận tát “bé” một cái như trời giáng vì đã làm tôi điên tiết ngay lần đầu “đụng mặt”.
Và cũng chính vì cái lần gặp mặt bất đắc dĩ này, giờ tôi lại thấy hơi bối rối và lăn tăn khi nghĩ về “bé”.
Tôi sinh ra trong một gia đình hơi phức tạp. Bố tôi có ba người con riêng. Rồi ông lấy mẹ tôi và tôi ra đời…
Anh em tôi yêu thương nhau hết mực, các anh cũng tôn trọng mẹ tôi, kể cả sau khi bố tôi mất. Mẹ tôi cũng thương các anh tôi, nhưng rõ ràng tình cảm của bà dành cho các anh và cho tôi là hoàn toàn khác biệt. Các anh tôi lần lượt lập gia đình và ra ở riêng. Hiện tại tôi cũng không ở cạnh mẹ tôi…
Tôi đang sống trong một phòng trọ nhỏ ở một xóm trọ trên đường Minh Khai. Tôi làm tài xế taxi. Tôi vẫn độc thân, mẹ tôi luôn mong tôi sớm yên bề gia thất. Nhưng bản tính tôi vốn rất cục cằn, không hợp với nữ giới. Tôi không nói chuyện nổi với người ta đến ba câu thì làm sao tính đến chuyện tán tỉnh ai chứ.
Cách đây nửa năm, mẹ tôi tuyên bố sẽ về quê ngoại tìm vợ cho tôi. Tôi vẫn nghĩ là bà nói đùa. Ấy thế mà thành thật. Tuần trước bà vừa gọi tôi về quê và đến ngày kia tôi sẽ phải đi gặp mặt “người ta”…
Video đang HOT
Tốt thôi, lấy vợ cũng được… Rồi đâu sẽ vào đấy. Mẹ tôi đã chọn thì chắc cũng không đến nỗi nào vì bà là người khá tinh tế. Tôi cũng đỡ phải lo chuyện “mẹ chồng – nàng dâu”.
Tất cả sẽ vô cùng suôn sẻ nếu “bé” không xuất hiện. Tôi đã gặp “bé” một cách vô cùng bất ngờ. Cách đây hai tháng, tôi có nhận chở một gia đình ra sân bay vào lúc muộn. Lúc tôi quay về thì đã quá nửa đêm. Đêm vắng, đường rộng, tôi phi như bay…
Và “bé” từ một bụi cây ven đường lao ra nhằm thẳng mũi xe tôi. Tôi dù phanh gấp nhưng cuối cùng cũng quệt vào “bé”. Em ngã vật ra đường nhưng rồi lại lồm cồm bò dậy.
Đạp tung cánh cửa xe lao ra, tôi tát cho “bé” một cú như trời giáng. Tôi còn khuyến mãi thêm một câu nói ngọt ngào (xin lỗi các bạn)
- Con điên… Thích chết à?
- Vâng (“bé” khóc). Em thích chết.
- Mày cút đi đâu mà chết. Đừng đổ vạ cho ông.
Tôi vẫn lồng lộn. Xin lỗi, khó mà mô tả hết sự “điên tiết” của tôi lúc đó. Tôi chỉ dịu lại khi qua ánh đèn pha, tôi thấy chiếc quần “bé” đang mặc đã rách một mảng to tướng… ở chỗ đó. Da thịt “bé” xước xát hết cả và máu đang chảy ra…
- Lên xe – Tôi hạ giọng.
- Em không lên. Anh đi đi – “bé” vẫn ngồi bệt dưới lòng đường
- Ông bảo mày lên xe – Tôi lại quát.
- Chân em đau lắm – “bé” khóc òa lên – Em không đứng lên được!
Tôi bế thốc “bé” lên, quẳng xuống ghế sau rồi phi thẳng về thành phố, gõ cửa một phòng khám tư. Rất may sau đó “bé” không sao cả, chỉ bị trầy xước và bong gân sơ sơ.
“Bé” của tôi là công nhân cho một xưởng tráng bánh cuốn ở gần chỗ tôi gặp bé. Tuổi trẻ, lại quá ngây thơ, “bé” bị vướng bẫy tình của ông chủ xưởng bánh. Bà chủ xưởng phát hiện và nện cho “bé” một trận thừa sống thiếu chết rồi lôi “bé” về trả gia đình…
Gia đình đáng ra phải là nơi đùm bọc, che chở cho “bé” trong những giây phút ê chề ấy thì lại là nơi bé nhận thêm một trận đòn thừa sống thiếu chết nữa. Sau đó “bé” bị nhốt lại. “Bé” trốn thoát, chạy ra đường và gặp tôi.
“Bé” ở với tôi trong xóm trọ cho đến tận bây giờ. Nếu có ai chịu nổi cái tính cộc cằn của tôi, thì có lẽ đó chính là “bé”. Người có thể chịu đựng đủ mọi thể loại sỉ vả từ tôi có lẽ cũng chỉ có “bé”. Tôi coi ” bé” như em gái. Cuộc sống của tôi từ ngày có “bé” cũng bớt tẻ nhạt hơn. Và mẹ tôi không hề biết tới sự hiện diện của “bé” trong cuộc đời tôi. Một tuần trước, mẹ gọi tôi về quê… đi xem mặt (như tôi đã kể).
Biết tin tôi sẽ về quê “bé” hỏi tôi “Anh về quê có việc gì không?”. Tôi nói là “Về lấy vợ”. Bé cười phá lên bảo: “Có ai cùng đường lắm mới chịu làm bù nhìn cho anh chửi”. “Bé” nghĩ tôi nói đùa.
Có lẽ vì ở với tôi mấy tháng trời, chưa bao giờ “bé” thấy tôi đả động đến chuyện yêu đương hay trai gái. “Bé” là đại diện cho phái nữ trong cuộc đời tôi – theo như những gì bé thấy.
Nhưng đến ngày tôi đi, có lẽ bé đã tin tôi nói thật và bé lại khóc. Đây là lần thứ hai tôi thấy “bé” khóc (lần thứ nhất là khi tôi quệt trúng “bé” trên đường). Ở với tôi gần hai tháng chưa bao giờ tôi thấy “bé” khóc dù vẫn phải làm “bồ đựng chửi” bất đắc dĩ, là nơi cho tôi chửi như tát nước và giải tỏa ức chế với khách đi xe, với đồng nghiệp, với đủ mọi sự cố mà tôi gặp ngoài xã hội.
- Anh! Cho em về quê với…
- Tao về xem mặt người ta. Vác cái mặt mày về người ta lại chả cuốc tung mặt tao ra ấy chứ. Mày về ai trông phòng trọ cho tao. Bao giờ cưới tao cho mày về xách váy cho chị dâu mày.
- Anh đừng lấy vợ – “bé” òa khóc!
- Ơ… ĐM con này điên. Không lấy vợ thì tao ở không à?
Tôi gắt thế rồi để mặc “bé” khóc ngằn ngặt. Tôi về quê. Tôi biết người con gái mẹ tôi định chọn cho tôi. Quả thực, nếu cô ấy chấp nhận thì tôi chẳng dám ý kiến gì. Đời tôi cũng chỉ mong có thế!
Cách đây hai hôm, cậu bạn tôi ở cùng phòng trọ điện xuống nói là từ hôm tôi đi, “Con bé ở lỳ trong nhà, không bước chân ra khỏi cửa”.
Tôi thoáng giật mình, hình như nó yêu tôi rồi. Tôi nghĩ đi nghĩ lại xem bản thân có làm gì để cho nó phải “thương mến” không? Không, chỉ có nhiếc móc và rủa xả. Chấm hết! Thậm chí, tôi còn chửi em như tát nước mà chẳng lẽ em vẫn đâm đầu vào yêu?
Tôi không có nhiều kinh nghiệm trong tình yêu, nhưng tôi biết nếu chuyện nảy sinh tình yêu theo kiểu giữa tôi và “bé” có thật thì điều này thật không tưởng. Nó gần giống như (lại phải xin lỗi các bạn) cái cách của một chú chó dành tình cảm cho chủ nó. Và chú chó dù có bị chủ đánh đập, đối xử tàn tệ đến đâu thì đến lúc nhìn thấy chủ nó, nó vẫn vẫy đuôi. Nếu như vậy thì thật tội cho “bé” của tôi quá!
Người mà tôi xem mặt đúng là mẫu người mà tôi trông đợi. Nhưng còn “bé” của tôi? Lúc này, tôi chợt nghĩ tới hình ảnh “bé” của tôi ngồi cạnh vệ đường, trong một lùm cây, giữa đêm tối và có thể đang chờ một chiếc xe bất cẩn lao qua…
Theo Afamily