Tôi chưa từng biết đến lương của chồng bao nhiêu
Thật sự thấy xấu hổ, ngại ngùng khi có chồng mà cũng như không. Bản thân tôi đã trải qua một cuộc hôn nhân khủng khiếp, giống như sống trong ngục tù.
Nói ra những điều này, tôi thật sự cảm thấy ái ngại và buồn trong lòng. Vì bản thân tôi đã trải qua một cuộc hôn nhân khủng khiếp, giống như sống trong ngục tù chứ không phải là cảnh vợ chồng nữa. Vậy mà, đôi khi người ta biết rõ nếu tiếp tục mình sẽ khổ, nhưng lại không thể nào dừng lại. Vì họ còn có con cái, có cái gọi là gia đình và người thân yêu.
Tôi là giáo viên, một người giáo viên thì lại càng phải mẫu mực trong chuyện vợ chồng, dạy bảo con cái và chăm lo cho gia đình. Nếu người giáo viên ấy ly hôn, chắc chắn tiếng xấu sẽ nhiều hơn những người bình thường. Và tôi cũng chịu áp lực ấy suốt thời gian dài.
Thời gian chúng tôi yêu nhau không phải là ngắn, nhưng cũng không phải vì thế mà chúng tôi hiểu hết về nhau. Ngày bước chân về nhà chồng tôi cảm thấy buồn, không biết giải thích cảm giác đó như thế nào nhưng có thể đó là sự linh cảm
Khi có tiền thì anh chén chú, chén anh, không nghĩ gì tới vợ con cả. (ảnh minh họa)
Khi có bầu đứa con thứ nhất, hằng đêm tôi phải thức dậy một mình, nhìn chăn đơn gối chiếc, giường chiếu trống trải, tôi buồn vô cùng. Thì ra, chồng tôi trốn vợ đi đánh bạc hoặc là đi từ tối sớm chưa về. Tôi cảm thấy chán nản, lúc nào cũng mang tâm trạng u uất, tôi lại ra ban công ngắm trời ngắm đất, và không thể nào ngủ nổi. Từ ngày lấy nhau về, anh chưa từng hỏi han tôi một câu, ngay cả khi tôi mang bầu. Anh cũng chẳng bận tâm tôi làm gì, ăn gì, có khỏe hay không. Cũng không màng tới chuyện gối chăn với vợ dù trước đó. Tôi nghĩ tới chuyện này mà buồn. Tôi từng có ý định bỏ đứa con này và ly hôn nhưng mọi chuyện lại không thành. Vì người phụ nữ nào cũng vậy, khi đã có con thì lại tặc lưỡi, nín nhịn vì con.
Có ai như tôi không? Suốt thời gian đó, từ ngày lấy chồng, tôi chưa từng biết lương của anh bao nhiêu, tôi cũng không rõ tiền hàng tháng anh làm gì, chi tiêu vào việc gì. Có thì anh đưa cho tôi, còn không có thì thôi, không được phép hỏi. Có đưa bao nhiêu thì đưa, có thiếu cũng không được phép xin anh. Tức là mọi việc phải do anh tình nguyện, chủ động. Khi làm ăn được một tí xíu, anh cũng không cho phép tôi hỏi tiền anh. Anh mang đi cờ bạc, rượu chè, chén chú chén anh hết. Còn gái gú có hay không, tôi cũng không còn sức mà để ý nữa. Có khi đi qua đêm hoặc về rất khuya, vợ cũng không được phép hỏi. Chuyện như vậy, tôi làm sao chịu đựng được thêm.
Thế mà, vì con, tôi vẫn hi sinh, vẫn nín nhịn, vẫn hết lòng hết dạ vì chồng. Mặc kệ anh ta làm gì, ở đâu, tôi cũng không còn tâm trí mà lo lắng nữa. Tôi chỉ nghĩ tới đứa con của mình mà thôi.
Video đang HOT
Hôn nhân với tôi giống như địa ngục (Ảnh minh họa)
Bao nhiêu năm trôi qua, giờ đây, khi đứa con của tôi đã đi học đại học, tôi lại một lần nữa quyết tâm ly dị. Nhưng nhìn con, nhìn chúng đang tuổi trẻ, đang vui đùa bên bạn bè, đang học hành chăm chỉ, tôi lại không dám làm chuyện đó. Vì nếu, bạn bè biết chúng có bố mẹ ly hôn, dù không ai chê bai gay gắt nhưng sẽ là một điều thiệt thòi với chúng. Và tình yêu của người mẹ như tôi dành cho con, lại khiến tôi không thể nào làm được việc đó. Tôi lại sống, lại hi sinh hết lòng hết dạ vì con và chấp nhận người chồng ấy.
Lương làm được bao nhiêu tôi lo cho con ăn học, còn chồng tôi, có đưa thì đưa, tôi cũng không còn cách nào khác nữa. Điều đó đã giống như một thói quen rồi. Hiện tại, tôi và chồng không còn là một đôi nữa, chúng tôi chỉ sống trên danh nghĩa như vậy để đẹp mặt gia đình theo ước nguyện của anh. Đó chỉ là vỏ bọc để che mắt thiên hạ, còn việc ai người ấy làm, tiền ai người ấy tiêu, con tôi, tôi nuôi.
Nhưng cuối cùng, sau một thời gian dài nữa, tôi không thể nào chịu đựng được. Tôi quyết định từ bỏ người chồng ấy, không thể theo yêu cầu của anh ta mà khiến bản thân mình chịu khổ, rồi cả nhà cùng bất hạnh, nhất là tôi. Tôi từ bỏ cuộc hôn nhân này, quyết định ly hôn trong một ngày sớm nhất, mong các con sẽ hiểu cho tôi. Theo bạn, tôi đã làm đúng hay sai, cho tôi một lời khuyên được không? Tôi đang bế tắc vô cùng.
Theo VNE
Đừng bao giờ như chị, em nhé!
Trước khi bỏ rơi chị với đứa bé trong bụng, anh ta đã cuỗm hết đồ đạc giá trị trong phòng. Đang nằm ngủ, có âm thanh gì đó kêu làm Hiền tỉnh giấc.
Đã ba giờ chiều, Hiền chợt nhận ra là có người đang khóc, ai lại khóc vào giờ này ấy nhỉ? Lật chiếc chăn sang một bên, Hiền mở cửa phòng, đó là tiếng khóc của chị Nga. " Có bao giờ mình thấy chị ta khóc đâu nhỉ?" - Hiền nghĩ bụng. Cửa phòng Nga mở, xóm trọ hình như chẳng có ai ngoài Hiền ở nhà, cô vội chạy sang.
- Chị Nga chị có chuyện gì đấy ạ? Anh Đức đâu mà lại có mỗi mình chị ở nhà? Gia đình chị có chuyện gì à? - Hiền lúng túng hỏi.
- Anh... Đức... anh ấy... bỏ chị đi rồi em ơi! Anh ấy còn lấy cả chiếc laptop của chị nữa! - Chị Nga vừa nói vừ khóc nấc lên.
- Sao anh ấy lại bỏ ấy lại bỏ chị? Sáng nay em còn thấy hai anh chị đi với nhau cơ mà? Chị gọi điện cho anh ấy chưa?
- Chị gọi rồi... thuê bao rồi! Anh ta tắt máy, chị biết tìm anh ta ở đâu đây?
- Chị bình tĩnh lại đi, anh chị có chuyện gì vậy?
- Mấy ngày nay chị hay bị đau bụng, ăn thức ăn vào toàn lại toàn bị ói ra ngoài, anh Đức thấy vậy nên bảo chị đi khám. Sáng nay lúc em gặp là hai anh chị chuẩn bị đi tới bệnh viện, nhưng khi khám xong bác sĩ lại bảo là chị không bị sao về đường ruột cả, ông bảo chị bị những triệu chứng như thế là vì chị có thai. Cả chị và anh Đức đều bất ngờ. Thấy chị lo lắng, anh ấy bảo chị ngồi đợi anh ta đi mua nước, chị đợi mãi không thấy anh ấy trở lại nên chị đi về phòng nào ngờ như thế này đây. Những đồ vật cần thiết anh ấy đã mang hết đi rồi nhưng chị không ngờ anh ta còn lấy luôn cả chiếc laptop của chị nữa! Chị phải làm sao bây giờ? Bác sĩ bảo cái thai được gần một tháng rồi.
Nhìn nét mặt của chị, Hiền cảm thấy thương cho những người phụ nữ như chị. Chuyện sống thử, rồi người đàn ông "quất ngựa truy phong" Hiền đã được nghe nhiều nhưng đây là lần đầu tiên cô được tận mắt chứng kiến.
Chị sẽ cố gắng sống tốt trong quãng thời gian còn lại (Ảnh minh họa)
- Thôi chị ơi, anh ta đi thì cũng đã đi rồi. Nếu muốn liên lạc thì anh ta đã không tắt điện thoại. Chị phải mạnh mẽ lên, chứ nhìn bộ dạng này của chị chắc anh ta mừng lắm đấy. Chị phải thật bình tĩnh thì mới nghĩ được cách giải quyết... À mà chị ơi, nhà anh ta thì sao? Chị biết nhà anh ấy chứ? - Một ý tưởng lóe sáng trong đầu Hiền.
- Nhà anh ta à, anh ta chưa một lần dẫn chị về nhà, dù anh chị sống với nhau đã hơn một năm. Chỉ có những đứa con gái dại dột như chị mới sẵn sàng ngủ với một người đàn ông chưa một lần dẫn chị về nhà. Cũng chỉ vì cái gọi là tình yêu, vì chị yêu anh ta quá nên mới thế em à! Và kết quả mà chị nhận được từ cái gọi là tình yêu đó là máy tính bị mất, đứa con chưa một lần được gọi ba đã bị bỏ rơi. - Chị lại khóc nấc nên.
- Chị ơi, giờ chị có buồn, có khóc, có than vãn, có lo sợ, có chửi rủa anh ta thì anh ta cũng đâu có quay về với chị, còn đứa con của chị nữa, chị tính sao?
- Chị chưa biết được. Chắc chị phải bỏ nó thôi, chị không thể sinh nó ra được, chị còn phải học, chị không muốn để cha mẹ chị biết. Nếu cha mẹ chị biết chuyện này, họ giết chị mất.
- Được rồi, cái thai hãy còn nhỏ, chị đừng lo lắng quá, chị hỏi những người bạn thân của chị xem họ có cách giải quyết như thế nào. Chị nghỉ đi nhé, đừng suy nghĩ nhiều quá, em về phòng đây.- Hiền nói như để trấn an chị.
Đóng cửa phòng lại, Hiền vẫn nghe thấy tiếng khóc của chị. Cô nhớ lại lúc chị Nga chuyển phòng lên dãy trọ này, mọi người ai cũng yêu quý chị vì chị là một người khá hòa đồng, thân thiện. Chỉ từ khi chị rủ bạn trai về sống cùng thì mấy chị em không còn thân thiết như trước nữa. Nhưng càng sống lâu, anh chị ấy lại càng coi thường mọi người xung quanh. Buổi trưa mọi người ngủ thì hai người chuyện trò, đùa trêu nhau, thỉnh thoảng có người đi qua còn bắt gặp những cảnh chướng tai gai mắt. Hay những buổi tối, phòng cô bạn Hương bên cạnh còn nghe được những tiếng rên rỉ của hai người khiến Hương phải ôm gối sang phòng cô ngủ. Vì thế nên nói tới chuyện tình yêu của hai người ấy, trong xóm trọ ai cũng khó chịu. Hiền cũng không phải là ngoại lệ nhưng hôm nay chứng kiến cảnh này Hiền thấy thương chị nhiều hơn, cùng là con gái với nhau, Hiền hiểu tình yêu với người phụ nữ quan trọng như thế nào, chỉ khác Hiền không sống thử như chị Nga, đơn giản vì Hiền không muốn mạo hiểm.
Mấy ngày sau đó, Hiền mới gặp lại Nga. Trông chị ấy xơ xác hơn nhiều, da mặt tái xanh, người thì gầy hơn nhiều so với trước, mới có mấy ngày mà nhìn chị già đi nhiều quá.
- Chị bỏ đứa bé rồi Hiền à! Chị cũng chuyển xóm trọ luôn rồi, hôm nay chị về đây dọn ít đồ đạc còn lại. Chị không thích sống cuộc sống bị mọi người để ý, chị muốn sống một cuộc sống bình lặng hơn, em ở lại nhớ học tập thật tốt nhé, cám ơn em đã động viên chị thật nhiều. Cho chị gửi lời hỏi thăm mọi người trong xóm trọ, không biết bao giờ chị em mình mới có dịp tâm sự cùng nhau nữa!
Có một điều nữa chị muốn nói với em: "Đừng bao giờ như chị em nhé".
Hiền khẽ gật đầu: "Cố lên nha chị!".
- Chị sẽ cố em à, cuộc đời còn dài mà, chị sẽ cố gắng sống tốt trong quãng thời gian còn lại. Hẹn gặp em một ngày gần nhất! - Chị cười nhưng nước mắt rơm rớm nơi khóe mi.
Theo 24h
Đánh ghen cho bồ nhí của chồng Chẳng lẽ bây giờ tôi phải đi đánh ghen cho... bồ nhí của chồng mình? Ngày Trung đặt vấn đề yêu tôi, ba tôi trầm ngâm: " Vợ chồng ngang tuổi đã khó vì đàn bà sinh nở, cực nhọc nên mau già lắm; đằng này bây lớn hơn nó cả chục tuổi, coi sao được? Lấy nó về; mươi, mười lăm năm...