Tôi chưa bao giờ tự nguyện hôn và yêu thương chồng
Tôi không biết rồi đây sẽ như thế nào. Không biết sẽ sống ra sao với người tôi chưa bao giờ tự nguyện hôn dù là chỉ là hôn lên má.
Tôi hay vào mục Tâm sự để đọc và cảm nhận những thăng trầm trong cuộc sống hằng ngày. Tôi nhận thấy hầu hết những bài của bạn đọc chia sẻ điều là “những lời không biết tỏ cùng ai” và tôi cũng là nằm trong số đó.
Đau khổ mỗi khi gần gũi chồng vì hôn nhân không tình yêu.
Video đang HOT
Tôi cũng không biết bắt đầu câu chuyện của mình từ đâu. Tôi, một phụ nữ đã ngoài 40, vừa nhận quyết định ly hôn cách đây nửa năm sau khi đã có một con gái và một con trai. Tôi lấy chồng không phải vì yêu mà chỉ vì chữ hiếu. Ba mẹ chia tay nhau từ khi tôi vào lớp một, mẹ tôi phải về tá túc nhà bà ngoại.
Cuộc sống vất vả của mẹ đã nuôi anh em tôi khôn lớn, cộng thêm sự nghiêm khắc của ngoại nên anh em tôi đều ngoan ngoãn. Tôi, một người sống trong hệ gia đình với truyền thống “Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung/ Phụ xử tử vong, tử bất vong, bất hiếu” nên không hề biết phản kháng bất cứ điều gì, ngay cả việc lấy chồng tôi cũng chỉ biết lấy để vui lòng bà và mẹ.
Ngày ấy, tôi nghĩ rất đơn giản, cứ lấy chồng để mọi người được vui, xong vài ba tháng thì nhà ai nấy ở. Cuộc sống cứ trôi dần. Chồng rất được lòng gia đình tôi nên tôi không có lý do gì để chia tay. Đứa con gái đầu lòng được sinh ra khi tôi muốn được làm mẹ mặc dù chồng không muốn có con. Vậy nhưng chồng tôi cũng yêu thương và chăm sóc con như bao người đàn ông khác.
Khi con gái được hai tuổi cũng là lúc tôi và chồng xảy ra mâu thuẫn vì những chuyện rất nhỏ nhặt. Nguyên nhân xuất phát từ việc tôi ít quan tâm đến chuyện chăn gối. Có lẽ do từ đầu tôi đã không yêu nên không xem trọng chuyện đó. Tôi bồng con về ngoại ở ngay trong đêm xảy ra xung đột. Chỉ vài tháng sau, chồng tôi đã ở với người phụ nữ khác ở tỉnh xa. Lúc ấy, tôi không thấy buồn và cố gắng làm để nuôi con mà không nghĩ ngợi gì.
Một năm sau, chồng tôi quay về và tôi cũng đã tha thứ vì nghĩ con tôi cần có cha. Tôi bắt đầu mở cửa hàng kinh doanh với sự giúp đỡ của gia đình bên ngoại. Công việc kinh doanh thuận lợi nên dần dần tôi cũng tích cóp được một số tiền và tôi bắt đầu có ý muốn sinh thêm con. Con trai chào đời sau hai năm tôi chữa trị chứng vô sinh thứ phát mà lúc ấy chồng tôi cũng không muốn.
Từ ngày lấy chồng cho đến bây giờ, tôi chưa bao giờ biết tiền của chồng là gì. Tôi và chồng không có chung bất cứ thứ gì ngoài hai đứa con. Căn nhà hai vợ chồng ở, với đất chồng tôi được thừa kế và tiền xây dựng là do tôi dành dụm, tôi vẫn để chồng đứng tên một mình trong thời kỳ hôn nhân. Đơn giản, tôi nghĩ tài sản chung hay riêng gì thì sau này sẽ để lại cho con.
Sống chung lâu năm tôi biết chồng là một người ích kỷ nhỏ mọn và có tính đa nghi. Do tính chất công việc nên tôi thường xuyên gặp gỡ giao tiếp với nhiều người, những lúc như thế chồng tôi tỏ thái độ ra mặt. Tôi và chồng thường có những cuộc cãi vã sau những lần tôi đi họp lớp hay tiệc tùng với những người bạn học chung.
Những lúc tôi họp mặt bạn bè, chỉ cần sau 20h30 là chồng điện thoại liên tục để giục về. Có những lúc chồng tôi dùng những lời lẽ thiếu tế nhị để nói với tôi nhưng tôi vẫn vì hai đứa con mà cho qua hết mọi chuyện. Tôi nghĩ chồng là người ít học nên nói năng không hay, từ từ tôi sẽ thay đổi được.
Lo toan hết mọi chuyện từ kinh tế gia đình cho đến việc học của con nhưng lại bị cấm gặp gỡ bạn bè, tôi ức lắm. Những câu nói “Mày thích vì bạn bè thì mày biến khỏi mắt tao” thường được chồng sử dụng mỗi khi gây nhau về chuyện tôi đi chơi với bạn. Tôi chưa bao giờ đề nghị ly hôn mà thường xuyên nhận được những yêu cầu ấy từ chồng. Lần cuối cùng tôi quyết định nghe theo lời đề nghị ấy là do trong một tuần chồng tôi ba lần hối thúc.
Khi làm đơn, tôi có hỏi về tài sản và con chung, chồng tôi đã lạnh lùng trả lời: “Nhà này là của tao, mày không có quyền, còn con nó muốn ở với ai tùy nó”. Tôi nuốt ngược nước mắt vào lòng chấp nhận sẽ nuôi con một mình mà không cần tài sản. Ngày mẹ con tôi ra khỏi nhà, chồng dọa một tháng sau sẽ bán nhà và đi khỏi xứ này. Thật sự lúc đó tôi tiếc của lắm nhưng những lời nói ấy giúp tôi mạnh mẽ và tôi quyết định bỏ lại, không cần gì.
Mẹ con tôi về sống bên ngoại được vài tháng thì con bé lớn không thích vì không được thoải mái. Tôi buộc lòng chấp nhận cho nó về ở với chồng tôi sau khi nó van xin khóc lóc vì sợ ba nó buồn. Chỉ sau vài tháng về ở với ba, con bé bắt đầu gây áp lực cho tôi. Nó lơ là việc học và còn dọa sẽ bỏ học nếu tôi không quay về với ba nó.
Tôi không còn sự lựa chọn nào khác, vì con bé suốt mười năm đều là học sinh giỏi. Tôi lại quay về với những lời nhận lỗi của chồng và niềm vui của con bé mặc dù tôi và chồng không còn là vợ chồng hợp pháp.
Tôi không biết rồi đây sẽ như thế nào. Không biết sẽ sống ra sao với người tôi chưa bao giờ tự nguyện hôn dù là chỉ là hôn lên má. Tôi cũng chưa bao giờ thấy buồn khi chồng tôi tâm sự với người phụ nữ khác. Mong nhận được những lời chia sẻ chân thành của các bạn.
Theo VNE