Tôi chưa bao giờ đánh con, dù chỉ là một cái bạt tai
Tôi hiểu, việc dạy dỗ con cái không thể dùng roi vọt hay chửi mắng, xỉ vả mà hơn hết phải hiểu và chia sẻ với con.
ảnh minh họa
Đọc bài “Không đòn roi thì để con nghiện hút, tù tội à?” của anh Minh Tuấn ở Hà Nội, tôi không đồng tình với quan điểm dạy con của anh. Tôi không dạy con bằng đòn roi, không nặng lời với cháu nhưng ở cái tuổi dậy thì như hiện tại, cháu vẫn ngoan ngoãn và rất biết nghe lời bố mẹ.
Khi mang bầu cu Minh, do trót lỡ nên tôi chưa hề chuẩn bị về tâm lý cũng như sức khỏe, tiền bạc. Chính điều đó đã khiến tôi rơi vào trạng thái mệt mỏi và bị stress.
Khi cu Minh sắp bước sang tháng thứ 8 của thai kỳ, trong một lần đi làm, tôi bị va quệt xe ngã bất tỉnh, và phải cấp cứu. Tôi buộc phải mổ gấp để cứu cả mẹ cả con. Đứa con trai tội nghiệp của tôi sinh non hơn một tháng và ở trong lồng kính cả nửa tháng sau đó.
Vất vả lắm mới sinh được thằng cu nối dõi cho cả họ, khỏi phải nói bố mẹ chồng và gia đình nhà chồng tôi mừng vui như thế nào. Cả ngày, ông bà chỉ muốn được ở bên cháu. Thậm chí, có lần cao hứng, ông còn đòi bế cháu về phòng cho ngủ cùng khi cháu mới được 2 tháng tuổi.
Video đang HOT
Lo sợ con trai vì được cưng chiều quá mà sinh hư, tôi và chồng xin được ở riêng để có thể dạy con theo cách của mình.
Khi cu Minh lẫm chẫm những bước đi đầu tiên, vấp ngã là điều không thể tránh khỏi. Không giống như nhiều người khác, tôi để con tự đứng lên, nhất định không chạy lại xuýt xoa, nâng con lên mà chỉ đứng ngoài khích lệ, động viên con.
Mỗi khi con khóc, tôi cũng không tìm mọi cách dỗ dành hay chiều theo sở thích của con mà kiên nhẫn tìm lý do và chữa đúng nguyên nhân đó.
Tôi nhớ, có lần do một phút lơ đãng, tôi đã để con nghịch làm vỡ chậu cá cảnh của chồng. Cũng may, con trai không bị thương nhưng nhìn nước chảy lênh láng khắp nhà, cá giãy đành đạch trên nền, thủy tinh vỡ mỗi nơi mỗi mảnh mà tôi giận tím mặt. Tôi đã giơ tay lên và định cho một cái phát thật đau vào mông con nhưng nhìn ánh mắt như đang hối lỗi của con tôi lập tức kiềm chế được con thịnh nộ. Gặng hỏi con nguyên nhân, thì ra chậu cá bị vỡ không phải lỗi của con trai mà do con chó gây nên. Thật may khi tôi đã biết kiềm chế, bởi nếu “cả giận mất khôn” tôi đã đánh oan cho con.
Khó khăn nhất trong quá trình nuôi dạy một cậu con trai có lẽ chính ở lứa tuổi dậy thì. Cu Minh hay cáu gắt vô cớ, mệt mỏi, ngủ nướng… Có những lúc tôi thấy con ngồi mãi bên bàn học mà không thể làm hết bài tập về nhà. Con lơ đãng, thiếu tập trung, học hành sa sút. Khi soi gương, dường như con tỏ ra ngại ngùng với những sợi ria lún phún. Và có lần, tôi đã bắt gặp con lén lút xem trộm một bức thư với nét chữ lạ. Thì ra con trai tôi đã lớn, đã biết những rung động đầu đời.
Thậm chí, có lần tôi bắt gặp cu Minh đang xem những thước phim “đen”. Tôi không thét lên kinh hoàng, hay xông vào bất ngờ mà lặng lẽ rút lui. Ngày hôm sau, tôi tâm sự với con. Tôi biết, đã đến lúc tôi cần phải nói chuyện với cháu như một người bạn, để con có thể chia sẻ mọi chuyện, kể cả chuyện tình cảm thầm kín.
Tôi chưa bao giờ đánh con, dù chỉ là một cái bạt tai. Tôi hiểu, việc dạy dỗ con cái không thể dùng roi vọt hay chửi mắng, xỉ vả mà hơn hết phải hiểu và chia sẻ với con. Tất cả mọi chuyện đều phải hỏi rõ con cái nguyên nhân, lý do và đưa ra lời khuyên hợp lý.
Đó là nguyên tắc “lạt mềm buộc chặt”.
Theo DanViet
Chồng đưa bồ về "ăn vụng" ngay trên giường ngủ
"Tôi cũng từng nghĩ những người phụ nữ một khi đã ngoại tình thì không thể tha thứ được, họ là những kẻ phản bội và tự tay phá nát tổ ấm của chính mình...".
Tôi - một phụ nữ vừa tròn 40 không bao giờ phủ nhận việc mình ngoại tình. Thiên hạ cứ ra rả nói tôi là người đàn bà chẳng ra gì, sướng không biết đường sướng vì rằng, tôi là vợ của một ông chủ doanh nghiệp giàu có nức tiếng cả một vùng, cả đời ăn sung mặc sướng, chẳng bao giờ phải bận tâm chuyện tiền nong. Nhưng đâu phải cứ sung túc về vật chất thì con người ta có thể sống hạnh phúc được.
Đã có một thời, tôi luôn đề cao tư tưởng "trai năm thê bảy thiếp, gái chính chuyên chỉ có một chồng" dù là trong xã hội phong kiến hay hiện đại. Đã là phụ nữ thì tuyệt đối không được nghĩ đến chuyện "ăn nem, ăn phở", phải tuyệt đối chung thủy với chồng dù người đàn ông đó có như thế nào. Tôi cũng từng nghĩ những người phụ nữ một khi đã ngoại tình thì không thể tha thứ được, họ là những kẻ phản bội và tự tay phá nát tổ ấm của chính mình. Nhưng ở tuổi này, tôi ngộ ra rằng, không phải tất cả phụ nữ ngoại tình đều xấu xa, hư hỏng... nhiều người trong số họ đang phải cầm tù cuộc đời mình trong những chiếc "lồng son" vẻ ngoài thì lộng lẫy nhưng bên trong là bao nhiêu nỗi khổ và nước mắt.
Tôi - một phụ nữ vừa tròn 40 không bao giờ phủ nhận việc mình ngoại tình.
Người phụ nữ cam chịu trong tôi đã chết dần chết mòn khi phải chứng kiến cảnh chồng mình công khai cặp bồ. Chồng tôi thành đạt, đạo mạo, làm chủ cả một doanh nghiệp lớn nên có nhiều cô gái trẻ trung "săn đón". Tôi coi điều đó là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng việc ngày nào cũng ăn nhậu tiếp khách đã làm chồng tôi "hư" từ lúc nào không biết. Chuyện gì phải đến cũng đến khi mà ngày nào anh cũng triền miên trong hơi men, chồng tôi cặp bồ với một cô sinh viên tiếp thị bia trẻ trung và biết cách lả lơi.
Tôi cũng sẽ cho qua mọi chuyện nếu chồng mình biết "chùi mép" khi "ăn vụng" ở ngoài, nhưng mọi chuyện đã vượt quá giới hạn cho phép. Chồng tôi dẫn cô gái trẻ kia về nhà và làm những chuyện "động trời" trên chính giường ngủ của hai vợ chồng. Thật bất hạnh cho tôi khi phải tận mắt chứng kiến những cảnh tượng ghê tởm đó. Mặt đất dưới chân tôi rung chuyển, tôi khóc lóc trong đau đớn, hờn trách số phận mình trớ trêu. Còn vị hôn phu của tôi vẫn thản nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi khi phải nằm cạnh người đàn ông bội bạc trên chính chiếc giường ngủ của mình những ngày sau đó.
Những tưởng khi thấy vợ khổ sở, tiều tụy như vậy, ông chồng giàu có của tôi sẽ chấm dứt hoặc ít nhất là "ý tứ" hơn trong chuyện quan hệ ngoài luồng kia nhưng không, mọi chuyện vẫn ngang nhiên diễn ra. Tôi rơi vào trạng thái trầm cảm kéo dài. Trong những lúc quá tuyệt vọng, tôi muốn tìm đến cái chết như một cách giải thoát cho chính mình.
Tôi gặp lại người yêu cũ thời cấp ba trong buổi họp lớp cách đây 3 năm. Số phận người đàn ông này cũng bất hạnh không kém tôi, khi vợ anh bỏ vào Nam chạy theo một người đàn ông khác. Sau dịp ấy, chúng tôi nối lại liên lạc với nhau, trò truyện và gặp gỡ nhiều hơn. "Tình cũ không rủ cũng đến" và nhất là khi cuộc hôn nhân của cả hai đều đã có những vết nứt khó có thể hàn gắn được, chúng tôi trở thành nhân tình của nhau kể từ đó.
Nếu không gặp lại người yêu xưa kia, rất có thể giờ này tôi đã phải nhập viện tâm thần vì không có cách nào thoát ra khỏi nỗi bất hạnh do cuộc hôn nhân tưởng chừng như hoàn hảo của mình mang đến. Sau những nỗi đau mà bản thân phải trải qua, tôi trở nên dửng dưng với lời đàm tiếu của thiên hạ. "Ừ thì tôi cặp bồ, ừ thì tôi ngoại tình...".
Giờ đây tôi cũng không còn nhìn tất cả những người đàn bà "ăn nem" bằng ánh mắt khinh miệt, coi thường nữa. Rất nhiều người trong số họ không phải là kiểu người lẳng lơ, họ cũng không chủ tâm phản bội lại người đàn ông của mình, đúng vào lúc bị dồn đến mấp mé vực sâu thì có người thứ ba đưa tay kéo họ trở lại.
Trong hôn nhân, không ai mong muốn chuyện đổ vỡ, nhưng chúng ta hãy khoan kết tội một người đàn bà nào đó dám "cả gan" ngoại tình là hư hỏng, là thế nọ là thế kia khi chưa nghe hết câu chuyện về cuộc đời họ.
Theo VNE
Trốn chồng để bán dâm Nhìn cảnh nhiều người say trai nên ngoại tình với chồng, rồi ngẫm đến thân mình tôi thấy sao bẽ bàng và chua xót đến thế. Một đằng vì nhu cầu nhục dục của bản thân, còn tôi thì đành lòng nuốt nước mắt đi bán dâm vì kinh tế gia đình. Tôi năm nay 31 tuổi, lấy chồng từ năm 22 tuổi....