Tôi cho máu cứu cháu bé bị tai nạn giao thông, rồi hóa đá khi thấy gia đình cháu đến
Tôi bị choáng phải nằm tại một buồng nghỉ. Đúng buổi ngồi dậy định về thì cửa buồng bật bật. Một y tá dẫn theo một cặp vợ chất bước vào và nói: “Đây, ân nhân cứu mạng con trai anh chị đây”, rồi quay sang bảo tôi: “Bố mẹ cháu bé đến cảm ơn chị”. Nói xong, cô y tá đi ra ngoài đóng cửa lại. Lúc này trưởng 3 người chúng tôi như hóa đá. Bởi…
ảnh minh họa
Đúng lúc ngồi dậy định về thì cửa buồng bật ra. Một y tá dẫn theo một cặp vợ chồng bước vào và nói: “Đây, ân nhân cứu mạng con trai anh chị đây.”
Tôi ly hôn cách đây 4 năm. Nguyên nhân là khi con tôi được 6 tuổi, tôi phát hiện ra chồng cũng có một cậu con riêng ở ngoài, cách con trai tôi chỉ 6 tháng. Anh nói tôi là người anh yêu duy nhất. Còn người phụ nữ kia chỉ là một lần say nắng hồ đồ.
Nhưng trái tim tôi chẳng bao dung được đến mức dung thứ sự phản bội như thế. Huống chi, anh đã giấu tôi những 6 năm trời. Tôi nhất quyết ly hôn, ôm con trai dọn ra khỏi căn nhà đó, chỉ sau khi biết sự việc hơn một tháng.
Tôi làm quá dứt khoát, quá nhanh khiến bất kỳ ai trong gia đình đều sửng sốt ngạc nhiên. Đặc biệt là bố mẹ chồng và bố mẹ tôi, họ chưa kịp “tiêu hóa” tin tức chồng tôi có con riêng 6 tuổi thì đã nghe ngay tin tôi ôm con ly thân, đồng thời đã nộp đơn ly hôn, đợi chờ tòa thụ lý.
Lúc đó, ai cũng cho rằng tôi là một người máu lạnh, thấy chồng như vậy mà chẳng khóc lóc cầu xin, chẳng đau khổ vật vã, chẳng cầm níu kéo. Nhưng đâu ai hiểu suốt thời gian dài đêm nào tôi cũng khóc sưng hai mắt. Ai hiểu nỗi đau trong tim tôi.
Mẹ chồng tôi sau thời gian đầu an ủi, vỗ về tôi chẳng được, liền chỉ trích tôi sống ích kỷ, chỉ biết bảo vệ sự tự trọng của bản thân, mặc kệ con cái chẳng có ba. Tôi đã đáp trả bà rằng: “Người ba như thế chỉ là tấm gương xấu cho con cái, vậy thì con chẳng cần, con trai con cũng chẳng cần”. Bà bảo tôi láo, như vậy thì dạy làm sao được con.
Video đang HOT
Nhưng mọi chuyện xảy ra cách đây 1 tháng lại quá trớ trêu. Đến bây giờ tôi cũng chẳng ngờ ông trời lại thích trêu ngươi như vậy.
6 giờ chiều hôm đó, trên đường về tôi gặp một vụ tai nạn, tôi đi ngay sau nên chứng kiến, tôi mất hồn khi thấy cảnh tượng đó. Chiếc ô tô tải loại nhỏ đi trước tôi đâm vào một bé trai đi xe đạp khoảng chừng 10 – 11 tuổi khiến cậu bé chảy đầy máu. Người đi đường liền xúm lại cởi áo cầm máu cho bé và gọi cấp cứu. Nhưng đúng bây giờ tan tầm tắc đường, xe cấp cứu chẳng thể đến nhanh được.
Sau khi bàn luận cùng chủ xe tải và vài người khác, chúng tôi sờ nắn cậu bé, thấy chỉ gãy chân và rách một phần bên bụng do phần bàn đạp của xe khứa vào, nên tôi và chủ xe chở cháu bé đến bệnh viện. Xe tải bị giữ lại, nhờ chủ cửa hàng gần đó coi, đợi chờ công an tới.
Chúng tôi đến bệnh viện gần nhất. Trong lúc chờ cấp cứu, tài xế xe tải theo bộ đồng phục cháu bé mặc, đã liên lạc cùng trường, nhờ nhà trường liên lạc cùng phụ huynh của cháu. Tôi cũng ở lại vì muốn làm chứng cho tài xế xe tải là cháu bé sang đường chẳng coi đèn đỏ nên lỗi chẳng hoàn toàn ở anh ta.
Trong buổi cấp cứu, một y tá ra hỏi ai là người nhà nạn nhân, vào xét nghiệm máu để tiếp máu cho cháu bé, vì kho máu dự trữ của bệnh viện đã hết nhóm máu O. Đây lại đúng nhóm máu của tôi nên tôi đi xét nghiệm và cho máu cứu cháu bé.
Sau khi cầm máu, tôi bị choáng phải nằm tại một buồng nghỉ. Đúng buổi ngồi dậy định về thì cửa buồng bật ra. Một y tá dẫn theo một cặp vợ chồng bước vào và nói: “Đây, ân nhân cứu mạng con trai anh chị đây”, rồi quay sang bảo tôi: “Bố mẹ cháu bé đến cảm ơn chị”. Nói xong, cô y tá đi ra ngoài đóng cửa lại.
Lúc này 3 người chúng tôi như hóa đá. Bởi người đàn ông kia chẳng phải ai khác chính là chồng cũ của tôi. Còn người phụ nữ đi cạnh, hiển nhiên là cô nhân tình ngày nào, bây giờ đã trở thành vợ chính thức. Nói vậy, đứa bé trai tôi đã tiếp máu, chính là đứa em cùng cha khác mẹ của con trai tôi, đứa bé khiến gia đình bé ngày trước của tôi phân ly.
Chồng cũ của tôi là người bình tĩnh lại đầu tiên. Anh ta bước đến chào tôi rồi nói lời cảm ơn cùng tôi. Vợ anh ta cũng lập tức làm theo. Tôi bàng quang nói: “Bất kỳ ai trong trường hợp đó đều sẽ làm như tôi thôi”.
Hai người vẫn nói cảm ơn một câu, rồi chồng cũ rút ví, đếm mấy tờ 500 ngàn đưa tôi: “Anh biết làm việc này là chẳng đúng, nhưng em cầm một chút mà bổ dưỡng thân thể”.
Tôi lắc đầu, cười trào phúng, sau khi biết anh phản bội, tôi từng đau khổ ốm yếu hơn thế này nhiều. Tôi nói chẳng lấy, bảo hai người họ để tiền mà lo viện phí cho con. Sau đó tôi dẫn họ ra gặp tài xế xe tải, bây giờ vẫn còn ngồi bên ngoài, quần áo bê bết máu vì ẵm cháu bé. Tôi nói rõ mọi chuyện cùng chồng cũ và vợ anh ta, giải oan cho người tài xế. Tài xế xe tải cũng nói sẽ san sẻ viện phí cùng hai vợ chồng.
Mọi chuyện giải quyết êm đẹp, nhưng người tôi thì vẫn bủn rủn vì chuyện vừa rồi. 4 năm trước khi ra đi, tôi hận người đàn bà kia 1, hận chồng tôi 10. Nhưng sự thù hận ấy vẫn mãi theo tôi. Vậy mà bây giờ tôi vô tình lại cứu cậu bé kia một mạng. Thực ra chẳng phải tôi thì cũng có người khác hiến máu, chẳng qua, tôi cảm thấy tim thanh thản hơn rất nhiều. Chí ít thì họ mãi mãi nợ tôi một cuộc đời.
Hiện nay tôi và tài xế xe tải đang quen nhau, chúng tôi cảm mến nhau chính vì ngày hôm đó, coi ra đều là người có trách nhiệm và tình thương. Tôi cũng kể cùng anh chuyện về hai người họ và anh nói chẳng chú ý đến dĩ vãng. Tôi hy vọng con trai tôi sẽ đón nhận anh, cũng hy vọng chúng tôi sẽ đi được cùng nhau cho tới cuối con đường và hy vọng mọi người sẽ chúc phúc cho chúng tôi!
Theo blogtamsu
Chồng cấp cứu nằm viện chục hôm đã kịp "sơ cua" cô y tá làm bồ nhí
Nhưng rồi sau đó gần 1 tháng, tôi lần nữa bắt được tin nhắn hẹn hò trong máy chồng, sững sờ nhất, người phụ nữ đó chính là y tá chăm sóc hôm anh mổ.
ảnh minh họa
Tôi kết hôn năm 27 tuổi, chồng hơn tôi 3 tuổi, anh là nhân viên ngân hàng, còn tôi là giáo viên mầm non. Về gia đình, nghề nghiệp hai đứa đều rất ổn, kinh tế không phải lo lắng gì.
Thế nhưng chồng tôi là người khá trăng hoa. Anh khéo mồm, ăn nói đâu vào đấy, lại công thêm vẻ ngoài bóng bẩy, hào nhoáng nữa nên dù đã có vợ con, anh vẫn có không ít người theo đuổi.
Tôi bắt được tin nhắn qua lại linh tinh của chồng không phải chỉ 1, 2 lần. Lần nào anh cũng chối đây đẩy, bảo chỉ là bạn bè bình thường thôi chứ không có gì cả. Vì không có bằng chứng cụ thể nên tôi đành chịu.
Nhưng cũng có lần tôi thấy anh đà đưa các thứ, mỗi lần như vậy hai vợ chồng lại cãi nhau to. Chồng sai bằng thật mà anh còn bày đặt bực tức, bỏ nhà đi.
Ngày xưa mới cưới nhau, hai đứa cũng thống nhất sau này tiền do vợ giữ, anh cũng công khai lương với tôi. Nhưng đến lúc về ở cùng tôi mới biết, số tiền anh kiếm bên ngoài có khi còn nhiều hơn lương cứng. Cũng vì thế, anh có điều kiện chơi bời, tiêu pha thoải mái mà tôi không có cớ bắt bẻ.
Lấy nhau 5 năm, đã có lần bồ nhí của anh nhắn tin "ghen ngược". Lần ấy tôi mời cả bố mẹ chồng vào xử lý. Mẹ chồng mắng anh một trận té tát rồi bảo nếu không thôi ngay thì đừng trách bà. Cũng may mà chồng dừng lại được.
( ảnh minh họa )
Cách đây gần 2 tháng, chồng viêm ruột thừa cấp phải mổ. Tôi xin nghỉ chăm chồng, đến ngày thứ 4, mẹ chồng bảo tôi đi làm đi, bà trông là được, đến bữa mang cháo vào viện cho anh là được. Thấy anh đã bình phục nên tôi đồng ý.
Khoảng hơn tuần sau thì chồng ra viện. Anh còn trẻ nên khỏe lại cũng nhanh. Anh đi làm lại, mọi sinh hoạt lại bình thường. Nhưng rồi sau đó gần 1 tháng, tôi lần nữa bắt được tin nhắn hẹn hò trong máy chồng, sững sờ nhất, người phụ nữ đó chính là y tá chăm sóc hôm anh mổ, nằm ở phòng yêu cầu.
Tôi hỏi chồng, vì chứng cứ rõ ràng nên anh không trốn được. Còn bảo thấy con bé đấy "dễ dễ" nên anh à ơi tý thôi chứ chưa có chuyện gì quá đáng cả.
Tôi chán lắm, thật sự đến mức này, tôi cũng chẳng còn lời nào để nói với anh nữa. Giờ tôi nên làm gì đây?
Theo blogtamsu
Cô y tá nói với chồng: "Anh chuẩn bị kí đơn ly hôn đi, đứa trẻ chết chắc rồi" Cố dồn hết sức giữ lấy sự tỉnh táo, Yến hé mắt đầy khó nhọc thì tim như muốn vỡ ra mà chết khi Bình đang hôn đắm đuối cô y tá mà Bình thuê riêng cho Yến. Tỉnh dậy, bỏ qua cơn đau hành hạ Yến hốt hoảng tìm con. (Ảnh minh họa) Lấy được Bình, ai cũng nói Yến là người...