Tôi cho anh… đi luôn!
Thú thật là từ khi không có anh là bạn bè trên facebook, tôi thấy thật thoải mái, dễ chịu. Lần này, mặc cho ông xã đứng ngoài cửa kêu gào, tôi nhất quyết không cho anh vào nhà. Tôi không chỉ thiết lập lại cài đặt mà còn đưa anh vào đối tượng “ngăn chặn”. Vậy là khỏe re.
Từ nay sẽ chẳng còn những lời càm ràm bên tai khi có ai đó lỡ lời trêu ghẹo; không có ai mặt lớn, mặt nhỏ với tôi khi thấy một cái hình tươi mát bạn bè share trên facebook; không có những lời tra vấn “thằng đó là thằng nào?”…vv và vv…
Tôi và ông xã lấy nhau đã 15 năm, hai đứa con đứa 14, đứa 8 tuổi. Nói chung là bao nhiêu năm qua chẳng có chuyện gì lớn; thỉnh thoảng vợ chồng cãi nhau nhưng rồi lại làm lành ngay sau đó. Chúng tôi chủ trương, chuyện của chồng là của vợ và ngược lại. Hai vợ chồng không có chuyện gì giấu nhau, trừ những giấc mơ với những điều “thâm cung bí sử” của mối tình đầu.
Thống nhất như vậy nên hộp mail của tôi, anh có password và ngược lại; facebook của tôi và anh cũng vậy. Chúng tôi kiểm soát nhau chặt chẽ nhưng rất thoải mái, không ai xâm phạm sự riêng tư của ai.
Tôi làm biên tập viên ở nhà xuất bản, anh là kỹ sư cơ khí. Nhìn chung thì “mặt bằng trình độ” cũng ngang nhau nên rất hiểu, thông cảm và tôn trọng quyền tự do cá nhân của nhau. Tôi tin anh bởi tôi nghĩ rằng, “đã dùng thì phải tin, không tin thì không dùng”. Tôi cũng không giữ anh như cách nhiều người vợ hay giữ là quản lý chặt chẽ từ tiền bạc, bạn bè, đường đi nước bước…
Nói chung là tôi rất cởi mở. Thật sự cởi mở chứ không chỉ là lý thuyết suông. Và tôi muốn anh cũng phải đối xử với vợ như vậy. Tình hình diễn ra đúng như thế cho đến một ngày nọ…
Đó là khi một anh bạn cộng tác viên của nhà xuất bản, cũng là bạn thân của tôi trong công việc gởi cho tôi một bức email. Anh vốn là bác sĩ sản khoa nên bức email anh gởi là một câu chuyện tiếu lâm liên quan đến chuyên môn của mình. Vô tình ông xã tôi mở mail, đọc được. Không nói, không rằng, anh gởi thư phản hồi với lời lẽ hết sức nặng nề.
Anh bạn tôi sợ hãi biến mất. Mãi mấy tháng sau tình cờ gặp anh, bị tôi trách móc, anh sừng sộ: “Bà chửi tôi không còn chỗ nào vuốt mặt mà còn trách cái nỗi gì?”. Tôi tra hỏi một hồi mới hiểu đầu đuôi câu chuyện. Thì ra thủ phạm chính là ông xã tôi. Tôi về hỏi thì anh xác nhận: “ Ừ, anh chửi cho thằng cha đó một trận. Ăn nói bậy bạ”. Tôi bực mình nhưng cũng cố nhẹ nhàng: “ Chuyện vui thôi mà anh làm gì dữ vậy? Lần sau nếu thấy không hài lòng, anh để em nói lại với người ta chớ đừng làm như vậy nữa, em quê lắm”.
Chuyện đó làm tôi giận hết mấy ngày nhưng rồi cũng quên đi.
Video đang HOT
Cách đây mấy tháng, một anh bạn tôi trên facebook khi đọc một bài viết về quan hệ tình dục của tuổi xế chiều được tôi chia sẻ từ một trang báo mạng, bèn vào viết một comment trêu ghẹo, đại ý là tôi nên về mua những loại thuốc “cường dương bổ thận” như trong bài báo cho ông xã thử.
Tôi không nghĩ điều này là đúng hay sai nhưng tôi cảm thấy vui vẻ với không gian riêng của mình (Ảnh minh họa)
Không may ông xã tôi đọc được, vậy là anh nhảy vô mắng nhiếc thậm tệ khiến bạn tôi hết hồn chạy mất dép! Tôi bực quá: “ Vui đùa thôi mà anh làm gì dữ vậy? Không thích thì đừng có vô facebook của em nữa”.
Anh im im mấy ngày rồi tôi lại thấy “dấu vết” của anh để lại trong facebook của mình. Tôi vờ như không biết.
Mọi chuyên êm xuôi cho đến ngày không biết ai đó chia sẻ trên “nhà” tôi mấy tấm hình mát mẻ của một anh người mẫu. Thế là ông xã tôi đùng đùng nổi giận, nhiếc móc tôi đủ điều, nào là chơi với bạn bè không đàng hoàng, nào là đầu óc không trong sáng ; nào là lớn tuổi rồi mà không biết cái nào nên làm, cái nào không nên; nào là làm chuyện gì cũng phải biết suy nghĩ…
Ôi thôi thì đủ thứ mặc tôi thanh minh, thanh nga là tôi không biết ai chia sẻ những bức ảnh đó, là có khi tôi chỉ vô tình bấm “thích” một trang nào đó mà sau này có thông tin gì thì nó tự động chia sẻ lên trang nhà của mình…
Sau chuyện này, tôi suy nghĩ rất nhiều, thậm chí không muốn sử dụng facebook nữa. Nhưng chỉ được vài ngày thì tôi lại buồn, lại nhớ bạn bè. Vậy là tôi lại mon men vào, lại chia sẻ ; lại viết status, comment… Ông xã tôi chừng như cũng thông suốt rằng mạng xã hội chỉ là một sân chơi ảo để xả stress, để tếu táo, để trút bỏ những chuyện mình không thể nói với ai ở cơ quan nên không thấy “gây sự” nữa…
Tôi tưởng vậy là êm chuyện. Không ngờ cách đây hơn 3 tuần, tôi có một bài viết vui vui về chuyện vợ chồng thời a-còng ; trong đó có nhắc tới anh. Chuyện cũng không có gì, bạn bè vào bình phẩm xôm tụ rất vui. Thế mà hôm sau, mặt anh hầm hầm. Anh bảo tôi viết như thế, bạn bè, đồng nghiệp đọc được sẽ cười anh, sẽ nghĩ thế này thế nọ… Tôi chưa kịp kiểm tra xem câu chữ mình viết thế nào mà có thể gây ra hiểu lầm như vậy thì anh đã đăng nhập vào xóa mất bài viết của tôi. “Anh thật quá đáng”- tôi tức muốn khóc.
Vậy là tôi cho anh… đi luôn!
Tôi không chỉ “delete” tên anh trong danh sách bạn bè mà còn ngăn chặn triệt để mọi con đường anh đến “nhà” tôi. Cả hộp mail tôi cũng thay đổi password. Nói chung là tôi cấm cửa anh một cách toàn diện, triệt để!
Anh bức rứt khó chịu, hết cằn nhằn lại năn nỉ nhưng tôi rất chắc dạ. Thú thật là từ khi không có anh là bạn bè trên facebook, tôi thấy thật thoải mái, dễ chịu. Tôi tự nhủ là như thế có hơi quá đáng nhưng chính anh đã làm cho tôi cảm thấy không còn tự do, thoải mái. Tôi đã “mở cửa” với anh mọi chuyện nhưng còn cánh cửa này thì hãy cho tôi được đóng lại để giữ cho mình một khoảng trời riêng.
Tôi không nghĩ điều này là đúng hay sai nhưng tôi cảm thấy vui vẻ với không gian riêng của mình.
Không biết có ai lâm vào cảnh ngộ của tôi và cư xử với người bạn đời của mình giống như tôi không?
Theo 24h
Éo le
Chị rất mực cưng chiều con, chẳng dám la mắng gì vì chị thương con thiệt thòi. Chị muộn duyên, hơn bốn mươi tuổi mà chưa lập gia đình. Vì nhan sắc có hạn, tính tình lại chậm chạp nên cũng khó mai mối. Ba mẹ lại mất sớm. Bởi vậy, anh em khuyên chị nên kiếm lấy một đứa con để khi về già còn có chỗ nương tựa.
Cơ quan thông cảm với trường hợp của chị nên không bắt bẻ gì. Chị làm mẹ trong hoàn cảnh như vậy.
Ngày đứa bé ra đời, ai cũng mừng cho chị vì từ nay chị không còn đơn chiếc, sẽ bớt lẻ loi, cô quạnh. Nhờ sự giúp đỡ của gia đình, đồng nghiệp, con chị không thua kém gì về mặt vật chất so với những đứa trẻ có đầy đủ cha mẹ. Chị rất mực cưng chiều con, chẳng dám la mắng gì vì chị thương con thiệt thòi. Bởi vậy, con chị càng lớn càng ương bướng. Có lần, chứng kiến đứa con lên bảy tuổi cứ cào cấu vào mặt, giật tóc chị liên hồi mà chị cứ cười xòa, mọi người khuyên chị nên nghiêm khắc hơn vì sợ lớn lên đứa bé sinh hư. Nhưng chị không quan tâm bởi nó là núm ruột của chị, làm sao chị nỡ đánh nó.
Lớn lên một chút, đứa bé bắt đầu nhận thấy vai trò quan trọng của mình đối với mẹ, nó ra sức hành hạ chị. Chỉ vì nó muốn ăn chè mà vào buổi trưa nắng như đổ lửa, chị tất tưởi đạp xe gần 3 cây số để mua về. Sáng nào thức dậy, thấy áo quần chị chuẩn bị không vừa ý là nó bỏ ăn sáng, không chịu đi học...Cứ thế, đứa con gái lớn lên trong sự nuông chiều quá mức của mẹ. Mọi người góp ý, chị không nghe, lòng thương cảm vơi dần, không còn ai chu cấp thêm cho con gái chị.
Nó càng lớn, tiền nợ của chị càng nhiều (Ảnh minh họa)
Vừa mới lên cấp hai, con gái chị phổng phao như thiếu nữ nên đã biết làm điệu, chải chuốt. Lúc này, chị đã nghỉ hưu, tiền lương chẳng dư dả gì nhưng vì chiều con, chị đi vay mượn để sắm sửa cho con bằng bạn bằng bè. Con gái chị học hành thì ít mà ăn chơi thì nhiều. Mới tí tuổi đầu nhưng biết tô son đánh phấn, sơn móng tay móng chân, quần áo không bao giờ lỗi mốt. Mỗi tuần, chị đều phải chi tiền cho nó đi chăm sóc da, tóc, sắm sửa. Nó chật vật mãi mới học hết lớp chín. Chị phải chạy chọt, nhờ vả xin cho nó vào học cấp ba.
Nó càng lớn, tiền nợ của chị càng nhiều. Đùng một cái, học xong kì một lớp 10, nó tuyên bố nghỉ học để đi học làm tóc. Chị khuyên con không được, đành vay mượn cho nó đi học nghề. Nó lên thị xã học cả năm trời mà mãi không thấy học xong. Thỉnh thoảng, nó tạt qua nhà để lấy tiền, bữa nào chị chưa kịp chuẩn bị là nó nhằn đủ điều. Người ở huyện lên thị xã về nói với chị, con chị không phải đi học cắt tóc mà đi bán cà phê. Nó về, chị hỏi thì nó cự lại rằng chị đừng xen vào cuộc sống riêng của nó. Từ đó, vài ba tháng nó mới đảo qua nhà một lần để lấy tiền. Có lần, nó về nhà mà không có tiền, nó ôm luôn chiếc tivi - tài sản duy nhất của chị đem đi cầm...
Lần này, chị bị ốm mà trong người không có một xu dính túi, vay mượn thì không được vì chị đã nợ quá nhiều. Chị nhờ người nhắn con gái về.
Sáng nay, nó về, chẳng thèm nhìn mẹ như thế nào, quẳng vội tờ tiền năm mươi ngàn ở đầu giường rồi đi thẳng...
Theo 24h
Vợ tránh chuyện "gần gũi" Cho đến giờ phút này tôi cũng không thể biết được vợ tôi đang nghĩ gì, muốn gì? Tôi và em yêu nhau hơn một năm, thời gian còn là sinh viên lúc ấy không quá ngắn nhưng cũng đủ để tôi hiểu được người con gái mình yêu. Em đã trao cho tôi cái quý giá nhất. Khi ra trường, tôi và...