Tôi chỉ thích yêu và sẽ lấy chồng già
Sinh ra và lớn lên ở mảnh đất Sơn La, giống như bao nhiêu cô gái miền sơn cước khác cuộc sống của tôi khá buồn và tẻ nhạt.
Tôi là một cô gái dân tộc Thái, tôi không dám khoe rằng mình xinh nhưng nhiều người vẫn trầm trồ ghen tị với vẻ đẹp miền sơn cước của tôi. Từ ngày học hết cấp 3, tôi xuống Hà Nội học cao đẳng. Gia đình tôi vốn khá giả vì bố tôi là cán bộ của huyện. Hàng tháng t.iền gửi xuống Hà Nội cho tôi ăn học khá nhiều. Tôi không giống như những sinh viên tỉnh lẻ khác phải ăn uống kham khổ, chắt chiu và chịu khó làm thêm. Tôi chỉ dành thời gian không đi học cho ngủ. Tôi đưa cả t.iền cho bạn cùng phòng lo chuyện nấu nướng, giặt giũ cho tôi. Nhiều lần ngại giặt tôi mang cả đống quần áo cho bạn tôi giặt hộ rồi tôi trả t.iền cho nó.
Nhưng cuộc sống sung túc của tôi nơi phố phường chẳng kéo dài được bao lâu thì bố tôi gặp trục trặc trong công tác. Bố tôi bị đình chỉ công tác và còn gặp cảnh kiện tụng. Gia đình tôi đã phải bán hết tất cả nhà cửa trên huyện để về dưới bản sống như những người dân khác. Từ ngày đó, t.iền chu cấp cho tôi hầu như không có. Có tháng mẹ tôi gửi cho 500 nghìn có tháng mẹ tôi cho được 700 nghìn.
Từ một sinh viên khá giả tôi rơi xuống cảnh một sinh viên nghèo khổ vì thiếu t.iền. Ngay cả chiếc điện thoại duy nhất của tôi cũng không còn. Và cậu người yêu bằng t.uổi với tôi cũng phải rời xa tôi vì thiếu t.iền tôi không còn đủ kiên nhẫn để yêu một sinh viên nghèo giống mình.
Không có điện thoại, tôi bắt đầu lao vào chát chít. Những buổi tối tôi ngồi giam mình ở quán nét. Tôi vào phòng chát với cái nick gái 8X muốn tìm 6X làm chồng. Lúc đó, tôi nghĩ đơn giản lắm chỉ cần yêu người có t.iền là tôi lại có cuộc sống sung túc như xưa.
Với cái Nick name như vậy tôi cũng tạo sóng gió trong những phòng chát. Tôi quen với nhiều người đàn ông t.uổi ngoài 40 và họ đều đã có gia đình hoặc đang ly thân, ly hôn với vợ.
Video đang HOT
Người đàn ông tôi tạm gọi là người yêu đầu tiên tên là Thanh sinh năm 1967, hơn tôi 17 t.uổi. Tôi nghĩ với t.uổi đó thì tôi cũng có thể lấy làm chồng. Phương châm của tôi là người đó phải đi xe ga vì lúc đó xe ga rất hiếm.
Ban đầu tôi chỉ nghĩ yêu người già hơn mình để họ chu cấp cho tôi nhưng đến bây giờ tôi thấy mình chỉ thích yêu những người đàn ông hơn mình cả chục t.uổi
Tôi bắt đầu yêu Thanh, nhưng tình yêu của chúng tôi không kéo dài được bao lâu thì vợ Thanh ở nước ngoài về nhà. Khi biết Thanh đã có gia đình, tôi nhẹ nhàng rời xa anh ta không một chút tiếc nuối vì trong 4 tháng yêu anh ta tôi thực sự đã có được nhiều thứ tôi muốn.
Một thời gian sau, tôi gặp và yêu Chiến. Chiến hơn tôi 20 t.uổi. Chiến vốn sống ở Nga nhiều năm và bây giờ anh ta về Hà Nội làm kinh doanh. Khi gặp tôi, Chiến thực sự thích tôi. Anh ta đã chăm sóc cho tôi và chúng tôi đều hi vọng sẽ đến được với nhau. Không chỉ yêu tôi, lo cho tôi tất cả mà Chiến còn đối xử rất tốt với người nhà của tôi. Biết hoàn cảnh gia đình của tôi, anh còn không ngần ngại lấy t.iền của mình để trả nợ cho bố mẹ tôi. Lo công việc cho anh trai tôi và còn rất nhiều điều khác. Khi chúng tôi chuẩn bị làm đám cưới thì cô vợ của Chiến ở Nga trở về. Anh ta nói với tôi rằng không phải vợ vì họ chưa đăng ký kết hôn nhưng giữa họ lại có chung một đứa con trai và bố mẹ của anh ta thì rất quý người con dâu đó.
Thấy tình cảm của tôi gặp cảnh ngang trái nên bố mẹ tôi khuyên tôi không nên lấy người đàn ông còn chưa giải quyết xong chuyện gia đình riêng. Thế rồi, tôi chấp nhận chia tay với anh Chiến. Nhưng có lẽ, với tôi anh ta không chỉ là một người yêu mà còn là một ân nhân đã giúp tôi và gia đình tôi. Hơn một năm yêu anh, tôi thực sự rất hạnh phúc. Kinh doanh ở Việt Nam không hiệu quả. Ngay sau khi chia tay tôi, anh ta lại quay về Nga nhưng hàng tháng anh vẫn gửi t.iền cho tôi để tôi có thể đi du lịch và học hành.
Tôi quyết định không nhận t.iền của Chiến nữa và tìm cách sống tự lập bằng bản thân mình. Sau mối tình với Chiến, tôi tiếp tục yêu thêm hai người đàn ông nữa. Nhưng tôi nhớ nhất là một người đàn ông sinh năm 1957. Người đàn ông này rất giàu và ở cái t.uổi ngoài 50 anh ta vẫn chưa từng yêu ai. Ban đầu tôi băn khoăn có thể già quá nhưng rồi thấy cuộc sống gia đình t.uổi tác cũng chẳng quan trọng gì. Tôi quyết định lấy ông ta. Khi chúng tôi gần cưới một lần nữa tai ương ấp đến. Ông ấy bị tai nạn giao thông ở Thái Nguyên và qua đời ngay sau đó.
Sau người đàn ông này, tôi cảm thấy chai sạn với tình yêu. Hai năm liền tôi không yêu ai, tôi tự đi làm và sống với số t.iền lương ít ỏi. Thỉnh thoảng tôi còn gửi t.iền về cho mẹ. Nhìn lại những năm đã qua tôi thấy những người đàn ông tôi yêu đều hơn tôi cả một thế hệ. Nhưng tôi vẫn nghĩ nếu lấy chồng tôi vẫn lấy người đàn ông hơn tôi khoảng 15 đến 20 t.uổi vì thực sự khi yêu họ tôi rất hạnh phúc và cảm giác họ là của mình thực sự.
Từ cảm giác ban đầu là yêu người già hơn thì họ sẽ có t.iền cho đến bây giờ tôi lại chỉ muốn gặp và yêu người đàn ông cứng t.uổi. Tôi thực sự không có cảm tình với những người thanh niên cùng thế hệ với mình. Năm nay, tôi đã 28 t.uổi nhưng chắc chắn một điều tôi sẽ chỉ yêu và lấy người đàn ông 6X.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em đang trong nỗi buồn "Cá không ăn muối cá ươn"
Trải qua bao sóng gió, em và anh mới đến được với nhau. Vậy mà giờ đây khi đã là vợ chồng, em thật sự chán và muốn rời xa anh trong nỗi buồn, nỗi ân hận vì đã không nghe lời mẹ.
Em với anh quen nhau không phải vội vã, chúng em quen nhau cũng đã được 5 năm. Trước khi lấy nhau anh với em đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió do mẹ em ngăn cản không đồng ý cho em quen anh vì theo mẹ em, anh chưa có nghề nghiệp ổn định lại hay bạn bè nhậu nhẹt.
Trước đây, mỗi lần mẹ đay nghiến em vì chuyện em quen anh là mỗi lần em lại khóc. Khi chúng em quyết định nói với mẹ em chuyện kết hôn của hai đứa, mẹ đã không thèm nhìn mặt và nói chuyện với chúng em. Em đã nói với mẹ "Lựa chọn là do con tự quyết định, sau này sướng khổ gì thì mình con chịu". Lúc đó em rất tự tin vào sự lựa chọn của mình vì giác quan của người phụ nữ cho em biết rằng anh rất yêu em, anh yêu em còn hơn cả em yêu anh.
Vậy mà giờ đây khi chúng em đã được thỏa nguyện ước trở thành vợ chồng, được sống chung một nhà cùng chia sẻ buồn vui trong cuộc sống đầy toan tính bộn bề này thì mâu thuẫn giữa anh và em lại hay xảy ra. Anh hiểu rất rõ tính em và em cũng vậy nhưng chúng em luôn đối đầu nhau, không ai chịu nhường nhịn ai. Có lẽ vì chúng em cùng t.uổi?
Nhiều khi ngồi một mình em cũng tự truy vấn bản thân mình có phải là người vợ tốt? Em làm như vậy có đúng hay không, và em cũng tự nhận xét rằng có những chuyện em không đúng nhưng không có nghĩa là anh không sai. Trước khi lấy nhau em ngưỡng mộ và tự hào vì anh là người được nhiều bạn bè yêu mến. Nhưng người ta có câu "Những gì mình yêu mến tự hào ở đối phương trước khi kết hôn có thể là nguyên nhân dẫn đến cãi vã, r.ạn n.ứt sau khi sống với nhau". Và em thấy câu nói này quả thật không sai.
Giờ đây khi anh đã là chồng của em, em đã là vợ của anh nhưng em nhận thấy trong suy nghĩ của anh, em vẫn đứng ở vị trí sau bạn bè anh một bậc. Em không biết mình nên buồn hay nên vui với vị trí này. Chỉ cần một cú điện thoại bạn anh gọi tới là anh lập tức chạy đi cho dù trời đã khuya hay mưa gió thế nào, mặc cho em khuyên can rằng trời đã khuya anh ngủ sớm giữ sức khỏe mai còn đi làm. Bạn bè thì lúc khác gặp nhau nói chuyện cũng được nhưng anh bỏ ngoài tai hết.
Như hôm nay đây bạn anh lại gọi anh. Trời thi mưa tầm tã và đã 9h khuya. Hơn nữa, anh thì vừa mới khỏi bệnh được 2 ngày (anh bị sốt), em bảo anh để hôm khác đi bây giờ cũng đã trễ anh lại mới hết bệnh đi nhậu say xỉn nữa không tốt. Nhưng anh lại bỏ ngoài tai những gì em nói, anh nhất quyết đi. Còn em thì nhất quyết không cho anh đi. Anh đã đ.ập nát xe, xé toạc áo mưa, vứt mũ bảo hiểm và tát em giữa đường. Em không biết là trong đầu anh, em là gì của anh nữa.
Thật sự em không biết bây giờ em phải làm sao, em không muốn mình quyết định vội vã sai lầm để rồi hối hận. Nhưng em đã quá mệt mỏi rồi. Những lúc bình thường thì anh rất mực nghe em nhưng cứ đụng vào chuyện bạn bè nhậu nhẹt của anh là anh lại đ.ánh em, lại cãi vã. Em là một phụ nữ vóc người yếu ớt nhưng anh đ.ánh em chẳng chút nương tay. Có hôm anh còn tát em chảy cả m.áu miệng, đ.ánh em sưng tím cả trán cũng chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này.
Bây giờ em thật sự chán chường. Phải chăng em đang trong nỗi buồn và sự ân hận "cá không ăn muối cá ươn" vì đã không nghe lời mẹ? Em muốn rời xa anh đi đâu đó một thời gian cho khuây khỏa và cũng để suy nghĩ kỹ lại những việc đã xảy ra giữa vợ chồng mình. Em thật sự buồn chán và không biết nên làm gì. Mọi người hãy giúp em với và cho em một lời khuyên chân thành nhất.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nỗi đau bị mất đời con gái Tôi rất sợ hãi mỗi khi nhớ đến hình ảnh mình "bị hại" từ ngày thơ bé... và cũng chính điều đó khiến tôi không dám mở lòng với bất cứ một người đàn ông nào khác. Tôi là một độc giả thường xuyên của chuyên mục Bạn trẻ cuộc sống. Tôi đã đọc rất nhiều tâm sự của những cô gái bị...