Tôi chỉ muốn em tôi chia tay cô người yêu vô ý
Cả gia đình tôi đều không ủng hộ Hạnh, người yêu của em trai tôi…
ảnh minh họa
Câu nói “Giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng” đã khiến tôi không dám can thiệp gì nhiều vào chuyện tình yêu của em trai tôi. Dẫu biết rằng tình yêu không tuổi tác, không phân biệt giàu, nghèo, xấu đẹp nhưng quả thực tôi khó có thích được cô em dâu tương lai cao 1m43, nặng 37kg, chỉ tốt nghiệp trung cấp kế toán, trong khi đó Linh, em trai tôi cao 1m75, đẹp trai có tiếng và đang học thạc sĩ trên Hà Nội.
Thực tình dù lãng mạn đến đâu, nếu là tôi chắc các bạn cũng không hài lòng về tình yêu đôi đũa lệch này. Tôi cũng vậy thôi. Tuy nhiên, tôi không can thiệp sâu vào chuyện này. Tôi chỉ tỏ rõ quan điểm của mình và khẳng định ý kiến của tôi, Linh chỉ nên tham khảo, còn quyết định là ở Linh. Dù nó quyết định thế nào tôi cũng tôn trọng. Và nó chia sẻ nó muốn lấy Hạnh làm vợ.
Gia đình tôi dù không thích nhưng khi Linh quyết tâm ai cũng vun vào. Linh, em trai tôi đang làm việc tại Thành Phố Thái Bình (gia đình tôi cùng sống ở đó). Thời gian này, Linh đang học cao học dưới Hà Nội. Còn Hạnh đã ra trường nhưng chưa xin được việc làm. Vì Linh muốn sau khi lấy bằng cao học sẽ kết hôn nên chúng tôi xin cho Hạnh vào làm việc tại một công ty ở Thành Phố Thái Bình. Rắc rối bắt đầu nảy sinh từ đây.
Chuyện ăn ở của Hạnh cũng là vấn đề đáng phải lo. Theo ý Linh và Hạnh, Hạnh muốn về ở cùng gia đình tôi vì đằng nào 2 đứa cũng sắp kết hôn rồi. Và Linh đang học ở Hà Nội nên 2 đứa không gần nhau không sợ “quá đà”. Gia đình tôi không hài lòng lắm nhưng sau khi nghe Linh phân tích thiệt hơn bố tôi cũng miễn cưỡng đồng ý.
Video đang HOT
Thế là Hạnh ở nhà tôi. Tôi phải công nhận tôi là người khó tính nhưng vì Linh, vì tránh cái câu “Giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng”, tôi luôn cư xử hòa nhã và chăm sóc Hạnh khá tốt. Tôi không biết có phải do là con út nên Hạnh được nuông chiều hay không mà Hạnh thản nhiên nhận sự chăm sóc từ tôi và mẹ. Việc nhà Hạnh hầu như không làm gì, Hạnh chỉ rửa bát và giặt quần áo (cho riêng Hạnh). Hạnh lấy lý do trước khi đi làm phải xem lại sách vở (Hạnh ở nhà tôi gần 1 tuần mới bắt đầu đi làm).
Tệ hơn, Hạnh là chuyên gia ngủ nướng. Mấy hôm đầu, Hạnh ngủ nướng tôi bỏ qua vì nghĩ rằng Hạnh mới đi tàu xe mệt nên mới thế. Ai dè, ngay trong ngày đầu đi làm, Hạnh cũng ngủ quên. Mỉa mai thay, bố tôi là người đánh thức Hạnh dậy. Bố tôi bực mình mắng nhẹ thì từ hôm sau Hạnh mới dậy sớm hơn một chút và quét dọn nhà cửa.
Nếu mọi việc chỉ dừng lại ở đó thì tôi chỉ bực một lúc rồi thôi. Nhưng Hạnh càng sống gần, mức độ vô ý của Hạnh càng trầm trọng hơn. Thứ bảy, chủ nhật, Linh hay về nhà thăm gia đình và thăm luôn vợ chưa cưới. Hai đứa rất quấn quýt bên nhau. Hạnh có vài đứa bạn thân đang làm ở Thành phố Thái Bình. Hôm Linh về, Hạnh muốn rủ bạn đến nhà chơi cho vui. Khi Linh nói qua điện thoại để chỉ đường cho nhóm bạn: “Mày đi qua công viên rồi rẽ trái, cứ thấy cái nhà nào mới xây to đùng thì đấy là nhà tao”, Hạnh thản nhiên ghé vào điện thoại hét lên: “Tin gì lão ấy, nhà mới xây nhưng bé tẹo tèo teo”. Lúc đó, Linh cũng hơi sượng mặt vì bố, mẹ và tôi đang ngồi trước mặt 2 đứa. Linh lườm nhưng Hạnh vẫn thản nhiên như không có gì xảy ra.
Khi nhóm bạn đến, chúng tôi lui vào phòng trong cho mọi người tự do. Không phải tôi cố tình bới bèo ra bọ nhưng Linh, Hạnh và nhóm bạn cười nói rất to nên dù không cố ý nhưng câu chuyện của họ vẫn lọt vào tai tôi. Ở đó có một cô gái tên Thu ăn mặc rất đẹp và hợp mốt. Thu nói toàn bộ quần áo, trang sức là do bạn trai Thu mua tặng. Hạnh tán thưởng bạn trai Thu và bày tỏ ghen tị với Thu rồi quay sang Linh hờn dỗi: “Đấy, người ta chẳng cao học gì mà mua được cho vợ bao nhiêu thứ, đằng này chồng mình…”.
Tôi biết sau những vụ như thế này, Linh có “lên lớp” cho Hạnh, mắng Hạnh rất nhiều. Ban đầu, Hạnh cũng sợ, vâng vâng, dạ dạ nhưng đâu lại vào đó. Những lỗi kiểu như thế này lặp đi lặp lại. Tôi còn biết, chỉ vì những lỗi như thế này, Linh đã 2 lần đòi chia tay Hạnh. Hạnh hứa hẹn, thề thốt rồi Linh lại bỏ qua vì Linh là người đứng đắn, nó nghĩ bây giờ mà bỏ Hạnh không biết Hạnh sẽ thế nào, có … lấy được chồng không.
Đến đây, tôi vẫn chỉ coi Hạnh đoảng và không chấp nhặt nhiều lắm. Nhưng mấy hôm trước, chú tôi bị cảm qua đời. Hôm đó trời mưa to, Linh từ Hà Nội về thẳng nhà chú và nhắn Hạnh đi làm về sớm hơn một chút. Không may, đường trơn nên Hạnh bị ngã và trầy đầu gối. Hạnh có vẻ đau. Khi đến nơi, vừa nhìn thấy Linh, Hạnh đã hờn dỗi, vùng vằng và đập vào mặt tôi và Linh bằng câu nói: “Từ lần sau đừng bảo đi đâu nữa nhé”. Linh quay ngoắt đi bực dọc. Sau đó, 2 đứa làm lành với nhau như thế nào tôi cũng không biết.
Tôi không thể im lặng được nữa và bảo Linh nên xem xét lại chuyện này. Linh nói Hạnh biết lỗi rồi, mong tôi bỏ qua và không mách bố mẹ. Thấy Linh quá thành khẩn, tôi cố chấp nhận thêm một lần nữa.
Nhưng rồi, Hạnh lại tiếp tục những hành động thiếu suy nghĩ. Hôm đó, tôi đang nấu cơm dở thì bạn trai tôi đến rủ tôi vào bệnh viện thăm em gái anh bị ốm. Tôi chạy lên phòng nhờ Hạnh xuống nấu dùm và bất ngờ nghe được câu chuyện của Hạnh và mẹ Hạnh. Hạnh than, sống ở nhà tôi không thoải mái, Hạnh không hợp khẩu vị và lúc nào cũng bị “bà cô” – là tôi, soi mói. Hạnh còn gọi bố mẹ tôi là ông bà ấy, hai em trai tôi (tôi có 3 em trai) là 2 thằng dở hơi chỉ giỏi ăn với phá.
Tôi đứng đó nghe hết câu chuyện. Khi phát hiện ra tôi, mặt Hạnh tái nhợt lắp bắp. Nó năn nỉ xin lỗi tôi nhưng tôi chỉ nói “Nếu chị là em chị sẽ không sống trong một ngôi nhà toàn điều phiền toái như vậy đây”.
Lúc này, tôi chỉ chờ Linh về, tôi sẽ họp gia đình và bây giờ, tôi quyết định can thiệp sâu và tình yêu của Linh. Tôi thể chấp nhận được một người con gái như thế. Và tôi biết bố mẹ cũng sẽ ủng hộ tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn rất thương Linh và không muốn nó bị rơi vào tình trạng khó xử. Tôi cũng mong Hạnh thay đổi nhưng có vẻ như non sông bất di bản tính bất dịch. Tôi không còn niềm tin vào Hạnh nữa. Tôi nghĩ rằng đến chết Hạnh vẫn giữ bản tính đó.
Theo Afamily
Chồng nhận con của tình cũ làm con nuôi
Thật sự thì đứa bé đó không có tội tình gì nhưng cách anh nói về bé thể hiện trước mặt tôi làm tôi khó chịu lắm.
Tôi vừa lập gia đình. Chồng tôi năm nay 28 tuổi, trước khi kết hôn với tôi, anh ấy cũng có vài mối tình sâu đậm vì anh thuộc tuýp người rất lãng mạng và sâu sắc.
Khi đó, anh có yêu một người đã có chồng và có một con gái. Anh rất thương yêu cô bé đó, anh nhận bé làm con nuôi và gọi anh bằng ba dù cho gia đình anh phản đối. Sau này gia đình mới chấp nhận vì cô bé đó dễ thương, cả gia đình anh chăm sóc cho bé như một báu vật, chụp hình bé treo khắp nhà.
Hai người quen nhau được hơn một tháng thì cô ấy cùng con gái quay về Mỹ. Không lâu sau thì hai người chia tay vì khoảng cách. Nhưng mỗi lần cô ấy cùng con về Việt Nam thì anh và gia đình vẫn chăm sóc cho bé chu đáo. Đến khi kết hôn với tôi thì mọi việc mới dừng lại.
Ảnh minh họa: JupiterImages.
Hiện tại mỗi khi gia đình và anh nhắc đến bé trước mặt tôi giống như bé là một thiên thần là niềm hãnh diện của gia đình vậy. Tôi rất khó chịu về chuyện này, đã nhiều lần tôi tỏ thái độ không thích nhưng anh vẫn không thay đổi. Hơn nữa anh còn nói với mọi người rằng tôi sẽ sinh cho anh một đứa giống như vậy.
Thật sự thì đứa bé đó không có tội tình gì nhưng cách anh nói về bé thể hiện trước mặt tôi làm tôi khó chịu lắm. Thậm chí bây giờ, con của những người bạn gái cũ anh đều nhận làm con nuôi. Tôi mới vừa phát hiện mình mang thai, tôi muốn quá trình mang thai của tôi được thoải mái, suôn sẻ.
Tôi không biết sau này khi sinh con ra anh và gia đình có lo lắng và chăm sóc bé được như vậy không? Tôi hoang mang và mệt mỏi lắm, mong quý độc giả tư vấn giúp tôi.
Theo VNE
Hoang mang khi biết chồng có con riêng Tôi vẫn còn rất yêu chồng, giữa chúng tôi cũng đã có với với nhau 2 đứa con. Bây giờ, trong tình cảnh này, tôi không biết phải làm sao nữa. Tôi đã có chồng được 4 năm và 2 đứa con. Chồng tôi ở rể và cuộc sống của vợ chồng tôi cứ êm đềm trôi qua trong 4 năm đó. Tính...