Tôi chỉ luôn giống như một ‘giọt nước lã’ trong mắt mẹ chồng
Hóa ra bao lâu nay, dù tôi cặm cụi, vất vả như thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn chỉ là “giọt nước lã” trong mắt mẹ chồng mà thôi.
Năm nay tôi 27 tuổi, đang làm văn thư cho một trường tiểu học. Tôi kết hôn gần 3 năm và có một cháu gái 1 tuổi. Thật lòng khi được gặp gỡ mẹ anh những ngày mới quen, tôi cứ ngỡ rồi đây mình sẽ sống trong niềm yêu thương của mẹ chồng vì bà khá hiền, nói năng nhỏ nhẹ và từng đi làm công nhân nên vốn hiểu biết rộng. Nhưng thời gian gần đây lòng tôi rất buồn thậm chí hoang mang vì chẳng hiểu được thật ra mẹ chồng tôi là người thế nào.
Chồng tôi làm tài xế taxi, anh đi suốt ngày, tối về rất trễ. Cô em gái thì đang làm việc xa nên ở trọ và không thường xuyên về nhà. Trong gia đình chỉ còn lại tôi với mẹ chồng. Khi kết hôn, tôi xác định mẹ anh cũng như mẹ tôi, nên sau kết hôn tôi luôn cố gắng làm tròn bổn phận của mình.
Mẹ chồng tôi trước đây làm công nhân ở một xí nghiệp nhà nước nhưng giờ đã nghỉ hưu, bà ở nhà nhưng nồi cơm điện cũng không cắm hộ. Bà chỉ đọc báo, xem ti vi đôi khi là đi đâu đó cùng hội bạn của mình. Vì vậy mà mỗi sáng tôi đều chủ động dậy sớm đi chợ chuẩn bị sẵn để trưa về nấu ăn. Hết giờ làm là tôi ba chân bốn cẳng chạy về nấu buổi trưa, mẹ chồng tôi không bao giờ muốn ăn thức ăn bên ngoài. Vất vả nhưng tôi không bao giờ buồn vì đó là trách nhiệm của mình. Với lại tôi nghĩ mẹ đã lo cho chồng mình bao năm, thì giờ cũng nên nghỉ ngơi.
Cách đây hai năm, mẹ chồng tôi bị trượt ngã. Cùng thời gian đó tôi mang thai bé đầu lòng. Cảm giác buồn nôn vì nghén cứ xuất hiện liên tục làm tôi mệt mỏi. Mẹ chồng nằm một chỗ nên các nhu cầu cá nhân cũng không thể thực hiện được. Mỗi lần dọn dẹp vệ sinh cho mẹ, tôi đều buồn nôn đến chảy cả nước mắt. Chồng tôi thì đi suốt nên tôi cố cắn răng chịu đựng. Thấy tôi vất vả, anh có đề nghị thuê người chăm mẹ, nhưng bà một mực phản đối. Bà kêu không thích người lạ chạm vào bà, với lại bà không tin ai hết.
Khi được gặp gỡ mẹ anh những ngày mới quen, tôi cứ ngỡ rồi đây mình sẽ sống trong niềm yêu thương của mẹ chông vì bà khá hiền. (Ảnh minh họa)
Suốt thời gian bà nằm bệnh nhiều lần tôi cảm thấy mình bị stresst nặng, áp lực từ công việc, gia đình, bầu bí làm tôi như muốn ngạt thở. Nhưng thật may mắn, sau một thời gian điều trị dài bằng châm cứu, mẹ chồng tôi dần hồi phục và đi lại bình thường. Khi bà hoàn toàn khỏe mạnh thì tôi chỉ còn cách ngày sinh khoảng 20 ngày. Sợ mẹ chồng vất vả lo cho mình, nên tôi xin về nhà mẹ đẻ để sinh em bé.
Video đang HOT
Vậy mà khi tôi nằm ở bệnh viện, bà không hề đến thăm một lần. Tôi sinh khó nên phải mổ, vết thương rất đau khi cử động, nhưng chỉ có mẹ tôi là lăng xăng chạy tới chạy lui lấy cái này cái khác. Nhiều lúc bà về nhà lấy đồ, tôi lại phải gắng gượng trông con vì không còn ai ở bên. Mấy chị nằm cùng phòng cứ xì xào chắc là tôi chửa hoang nên không thấy nhà chồng. Điều này làm tôi rất buồn và cũng tủi thân.
Nhưng nào đã hết, về nhà mẹ đẻ được vài ngày, vết mổ của tôi bị nhiễm trùng nên phải nhập viện. Bé thì không thể theo mẹ, bà ngoại đành ở nhà trông cháu. Chỉ có bố tôi thỉnh thoảng mang cháo đến bệnh viện cho tôi. Những ngày ấy, mẹ chồng tôi cũng không hề đến, một cuộc điện thoại cũng không.
Ra viện được vài ngày, tôi đã phải chủ động làm việc vì sợ mẹ đẻ vất vả. Nhiều lần buồn quá, tôi hỏi chồng mình, mẹ làm gì sao không đến thăm cháu. Nghe anh nói tôi càng tủi thân hơn, bà phải trông nhà, phải tham gia hội này hội kia nên không có thời gian.
1 tháng sau sinh, anh đưa hai mẹ con về lại nhà. Ở nhà tôi vừa chăm sóc con, vừa cơm nước dọn dẹp gia đình. Mẹ chồng chỉ thỉnh thoảng bế đỡ được tí lúc con ngủ, khi con khóc thì bà lại trả ngay vì không chịu được ồn ào!!
Hết thời gian nghỉ thai sản, tôi nhờ mẹ chồng trông con giúp để mình đi làm nhưng bà một mực từ chối. Bà nói mình sức khỏe không tốt, với lại ở nhà trông cháu cả ngày bà tù tùng và mệt mỏi lắm. Chồng tôi nói thế nào bà cũng khước từ. Tôi phải chạy ngược chạy xuôi tìm chỗ gửi con. Con thì còn bé mà đã phải giao cho người lạ trông nom nên tôi không hề yên lòng. Nhiều lúc tôi rất chạnh lòng, đôi lần muốn dọn ra ở riêng. Nhưng chồng tôi cứ năn nỉ mãi, anh sợ bỏ bà lại một mình không ai chăm sóc. Thương chồng nên tôi lại tiếp tục chịu đựng.
Tôi cảm thấy chua chát và tủi thân vô cùng. (Ảnh minh họa)
Cách đây vài tuần, em gái anh đột ngột trở về. Nhưng không phải một mình mà còn dắt theo bạn trai. Điều bất ngờ hơn là em chồng tôi có thai gần 5 tháng, bụng đã nhô lên thấy rõ. Hai người khóc lóc với mẹ là giờ không thể làm cách nào khác ngoài việc chờ đợi đứa bé ra đời. Cả hai chẳng còn nơi nào để đi vì bố mẹ của bạn trai một mực phản đối chuyện của hai người. Mẹ chồng tôi rất xúc động, bà động viên con gái là đừng buồn phiền gì hết, mọi chuyện cứ để bà lo, cứ sinh đi, có thêm cháu ngoại càng vui.
Tôi cảm thấy chua chát và tủi thân vô cùng. Khi mẹ chồng bệnh, tôi đã gọi điện cho em gái anh rất nhiều lần. Vậy mà khi ấy cô ta không một lần về thăm mẹ, tiền bạc cũng không. Đã vậy cô ta còn lớn giọng: “Anh chị ở nhà của mẹ thì phải có trách nhiệm chứ gọi cho tôi làm gì”. Vậy mà giờ bà vẫn dành cho cô ta tình cảm hết sức ấm áp, còn tôi đã sống hết lòng với bà nhưng đã nhận lại được gì.
Dù chồng tôi cảm thấy khó xử nhưng tôi muốn ra riêng, tôi không muốn sống thêm ở đây giây phút nào nữa. Trong nhà bây giờ thêm ba miệng ăn không ngồi rồi. Vợ chồng tôi phải đứng ra lo lắng tất cả. Tôi không thể chăm sóc phục vụ mẹ chồng, rồi lại thêm cả em chồng và bạn trai của em. Tôi muốn về nhà mẹ đẻ sống một thời gian đồng thời làm áp lực lên chồng để ra ở riêng. Tôi làm vậy là đúng hay sai, mong mọi người góp ý giúp tôi.
Theo Afamily
Sợ bị nghĩ không đàng hoàng khi tôi xuống phòng bạn trai
Liệu tôi xuống phòng anh có sao không, có bị gọi là con gái không đàng hoàng không? Tôi sợ bị những người trong xóm trọ anh đánh giá này nọ.
Tôi 25 tuổi, đã tốt nghiệp và đi làm được một năm nay. Chúng tôi yêu nhau được 2 năm, hiện tại cũng rất yêu. Để được vậy, chúng tôi đã vượt qua nhiều thứ. Anh là người chăm chỉ, bản lĩnh nhưng gia đình nghèo quá, một mình anh phải nuôi cả gia đình do mẹ không còn khả năng lao động, bố mất sớm, em trai còn đi học, anh trai mắc bệnh kiểu như tâm thần nên không phụ được gia đình. Do vậy anh vừa đi làm lo nuôi gia đình, nuôi em đi học, nuôi bản thân (anh còn học liên thông từ trung cấp lên cao đẳng, giờ học đại học), không có việc gì anh không làm, miễn kiếm được tiền.
Ảnh minh họa
Giờ anh cũng mắc nhiều bệnh, ốm đau suốt, lại có một số bệnh tôi không tiện nói, điều này cũng làm anh buồn nhiều và lo lắng cho tương lai hai đứa. Cuộc sống anh khá vất vả, nhất là giai đoạn đóng học phí mỗi kỳ, anh phải đi làm thêm suốt ngày. Tôi không giúp được gì vì còn thất nghiệp, chỉ làm mấy việc lung tung kiếm tiền đi xin việc làm thôi. Nhiều lúc hai đứa nói chuyện, tôi hỏi sao anh không nghỉ học, anh bảo hồi nhỏ vất vả quá, ai cũng bảo anh nghỉ nhưng rồi cũng gắng hết 12, giờ có công việc phải ráng mà học vì giấc mơ đại học của anh và vì phải xứng với tôi nữa.
Tôi chỉ biết im lặng, thầm động viên, xem anh như một tấm gương để mình kiên trì, cố gắng thực hiện mục tiêu. Đối ngược với anh, gia đình tôi cũng được gọi là khá giả nhưng vất vả do kinh doanh nhiều mặt hàng, nhà có chút gia giáo, ai cũng học hành đàng hoàng, công việc ổn định. Không vì thế mà tôi ỷ lại, theo mọi người nhận xét thì tôi chăm chỉ, tự lập (tôi ra trường tự đi làm thêm và tìm cơ hội việc làm mà không lấy tiền ba mẹ), sống tình cảm và hơi trẻ con. Tôi ghét cái kiểu tán tỉnh, yêu đương lung tung người này người nọ nên luôn tự hứa tìm hiểu và yêu một người rồi lập gia đình khi đến tuổi chín chắn, công việc ổn định. Mặc dù gặp anh, yêu anh không đúng thời điểm như suy nghĩ nhưng khoảng thời gian đó cho tôi trải nghiệm, giúp tình cảm của chúng tôi lớn lên trong lúc khó khăn, lúc tôi tự mình tìm kiếm công việc và nuôi sống bản thân.
Chúng tôi yêu nhau, muốn bên nhau và cùng cố gắng, hai đứa sẽ tự xây dựng mọi thứ ở mảnh đất không phải quê hương mình dù sẽ rất vất vả khi bắt đầu bằng hai bàn tay trắng. Anh nói sợ tôi chịu thiệt thòi khi theo anh nên sẽ cố gắng gấp bội lần vì tôi, vì tương lai hai đứa. Khi tôi kiếm được việc làm trong cơ quan nhà nước, anh bảo sẽ gắng học xong rồi lấy bằng về xin việc chỗ gần tôi để bắt đầu kế hoạch như dự định. Tôi thấy hạnh phúc lắm, có niềm tin, chúng tôi chín chắn lên từng ngày, âm thầm yêu vì không muốn ồn ào, phô trương. Mọi thứ coi như tạm ổn nhưng cũng là lúc gia đình biết việc chúng tôi yêu nhau và ra sức phản đối, ngày nào cũng gọi điện bảo tôi hãy lấy lý do để chia tay vì sau này tôi sẽ khổ.
Tôi buồn lắm, thương mẹ, muốn nghe lời gia đình nhưng lại thương anh, yêu anh, muốn mình luôn là người bên anh, chia sẻ, giúp anh những lúc khó khăn nhất. Khoảng thời gian đó, tôi khóc nhiều, buồn nhiều, anh cũng động viên và dằn vặt mình, tự trách mình, bắt tôi lựa chọn. Nhưng càng như vậy tôi thêm yêu, thêm nhớ anh, nhớ những lúc anh lên phòng tôi, khi thì lỉnh kỉnh muối, đường, dầu ăn, nước mắm (lúc tôi chưa kiếm được việc làm), lúc thì mấy bịch giấy vệ sinh siêu thị giảm giá, anh mua mỗi đứa một bịch rồi nhe răng cười trừ, sau đó luyên thuyên những chuyện trên trời dưới đất.
Qua lời kể của tôi cũng như hành động lúc anh xuống nhà, bố mẹ bảo anh siêng năng, chịu khó nhưng vẫn không cho phép chúng tôi tiếp tục mối quan hệ vì sợ tôi khổ. Với lại thêm câu "lấy vợ chọn tông, lấy chồng chọn giống" còn đè nặng trong suy nghĩ của nhà tôi, nhất là chị tôi (sau khi chị lấy chồng mới đưa ra lời khuyên vậy). Tôi thấy mỏi mệt, không biết làm thế nào, sợ cứ mù quáng vậy rồi mình khổ. Do gia đình vậy mà tôi cũng nóng tính, hay hờn dỗi làm anh buồn theo. Tôi thực sự không biết tâm sự cùng ai, đầu óc rối bời.
Có một vấn đề nữa, do hai đứa làm việc khác tỉnh nên trung bình mỗi tháng chỉ gặp nhau một lần, anh đến buổi tối, cùng nấu ăn, đi dạo rồi ngủ lại sáng mai chạy xe về. Ban đầu tôi chưa quen và hoang mang, sợ sệt về việc con trai ngủ lại qua đêm ở phòng mình nhưng dần rồi hiểu và coi như việc đó là bình thường. Chúng tôi nhớ nhau rất nhiều, càng ngày càng nhiều, do vậy cả hai trân trọng những phút giây bên nhau, thường thì ôm hôn, nói chuyện đến sáng chứ không xảy ra mấy chuyện đó. Anh nói không muốn chúng tôi phải sống trong lo lắng khi mọi thứ chưa thực sự yên ổn.
Sau mỗi lần như vậy chúng tôi đều thấy đỡ nhớ hơn, tin vào nhau hơn, tôi mới thấm thía câu: "Bao nhiêu lời nói là không đủ, chỉ một cái ôm và nụ hôn ngọt ngào cũng đủ xóa tan nghi ngờ, hờn dỗi". Cứ như thế, chúng tôi duy trì đã một năm nay. Tuy nhiên, bây giờ phòng tôi có thêm bạn ở, chúng tôi sống rất vui vẻ, lại làm chung một cơ quan nên tôi cũng không muốn anh ở lại như trước vì sẽ làm tình bạn sứt mẻ, cơ quan biết việc tôi có bạn trai. Nhưng nếu không gặp nhau làm sao được, hẹn hò ở ngoài cũng không dám ôm vì người ta nhòm ngó, rồi ngại, mà tôi cũng ghét kiểu thể hiện ở ngoài như vậy. Với lại, chúng tôi chưa thực sự được gia đình đồng ý, tương lai còn khá bấp bênh.
Nhiều lúc nói chuyện, anh bảo nhớ tôi quá, muốn gặp, bảo tôi xuống phòng anh nhưng tôi chỉ im lặng. Anh lên phòng tôi cũng vậy, thấy bình thường mà khi anh nói tôi xuống phòng thì tôi rất phân vân về vấn đề này. Liệu tôi xuống phòng anh có sao không, có bị gọi là con gái không đàng hoàng không? Tôi sợ bị những người trong xóm trọ anh đánh giá này nọ (xuống ban ngày họ cũng nói huống gì ban đêm). Tôi hoang mang lắm. Qua những tâm sự thật lòng của mình, mong mọi người cho tôi những lời khuyên chân thành vì tôi thực sự chưa kiểm soát mọi thứ để có thể giải quyết chuyện của mình một cách hợp lý nhất. Xin cảm ơn.
Theo Loan/Ngoisao
'Ngã ngửa' khi thấy con dâu ôm ấp người đàn ông lạ Tôi đã vô tình nhìn thấy cảnh con dâu ngoại tình. Khi bị bố chồng bắt quả tang, con dâu còn nói dối rằng người đàn ông kia chỉ là đồng nghiệp. Ở cái tuổi "gần đất xa trời" tôi chỉ có một niềm vui duy nhất là con cháu. Tôi có hai người con. Con trai cả thì làm kỹ sư xây...