Tôi chỉ là người tình của anh thế thôi sao?
Anh ấy có vợ ở quê nhưng lại coi tôi là người tình… Dẫu biết tình cảm của mình rất mụ mị nhưng tôi không sao có đủ sức lực để rời xa anh…
Tôi năm nay 32 tuổi, hiện là nhân viên của một viện nghiên cứu tại Hà Nội. Tôi gặp anh ấy qua một tai nạn giao thông. Thấy tôi là người bị ngã đau, anh ấy đã đưa tôi về nhà, chăm sóc và gắn bó với tôi từ đó.
Anh đậm người, tính cách sôi nổi nhưng là người chu đáo. Hôm tôi gặp tai nạn, anh ấy đã chu đáo mua thuốc rửa vết thương, dặn tôi uống thuốc và dắt xe vào nhà cho tôi. Tôi đã sống đến năm 32 tuổi nhưng chưa có thiện cảm với ai như anh ấy, tôi cảm thấy xiêu lòng trước anh ngay trong lần gặp đầu tiên.
Sau hơn 2 tháng qua lại tình cảm sâu đậm hơn và tôi cũng biết rõ anh đã có vợ và đang sống cùng người yêu ở nhà trọ. Thế nhưng tôi lại không dứt bỏ được anh. Hàng tuần anh đến với tôi vào thứ 7… tuần trước tôi đã có hạ quyết tâm quên đi, xóa số điện thoại, xóa “nick chát”. Tôi đã viết đến hàng trăm trang giấy để cân nhắc xem mình nên làm thế nào nhưng tôi vẫn không thể dứt bỏ được anh. Lúc buồn chán và cô đơn tôi vẫn gọi anh đến, có lẽ ngoài sinh lý, anh có sức hút đặc biệt về tâm lý.
Người trong cuộc thường chẳng bao giờ tỉnh táo… (Ảnh minh họa)
Anh không dấu diếm điều gì với tôi, anh bảo với vợ con là nghĩa vụ với gia đình, với người yêu là cái tình khi khó khăn cô ấy đã cưu mang anh, còn với tôi là người tình say mê không thể dứt… Tôi đã đấm đá, trách mắng anh nhưng lại không thể xa anh. Tôi thấy khổ sở vô cùng.
Khi tâm sự chuyện của mình với bạn, bạn tôi rất giận và thương tôi. Cô ấy đã làm nhiều cách để kéo tôi ra khỏi chuyện này. Cô ấy bảo anh là kẻ đểu đã lộ rõ, còn tôi vì mê muội nên không thể dứt ra. Thế nhưng tôi vẫn tìm cách bao biện để trở lại với anh ấy. Tôi quay trở lại và tôi vẫn không thể hết si mê.
Video đang HOT
Tôi là một người phụ nữ đã cao tuổi, tuy điều kiện kinh tế và công việc đều ổn nhưng khuyết thiếu về hạnh phúc gia đình. Có lúc tôi đã nghĩ mình nên xin của anh một đứa con… Nhưng liệu đó có phải một quyết định quá nóng vội hay quá ẩu cho hạnh phúc của chính bản thân mình?
Cuộc sống khiến tôi mệt mỏi. Ngay cả chính bản thân mình tôi cũng thấy mình đang bị băng hoại… Mọi thứ cứ lơ lửng làm tôi chán nản. Người trong cuộc thường chẳng bao giờ tỉnh táo, tôi mong nhận được sự sẻ chia của những người phụ nữ từng trải.
Theo Vietnamnet
Đêm cuối này, "cái ngàn vàng" em muốn trao gửi cho anh...
Nương nhoài người về phía Thái rồi ngã quỵ, nước mắt thấm ướt váy cưới. Ngày mai thôi, Nương bước về nhà chồng.
Thái dìu Nương ngồi lên giường, anh ôm lấy cô vào lòng và lau nước mắt cho cô. Ba năm rồi, Nương vẫn không quên hình ảnh của Thái, người con trai cùng cô từng nguyện thề sống chết.
Trọ học xa nhà, Nương tình cờ gặp Thái trên một tuyến bus đông người. Cô gái nhỏ nhắn khệ nệ xách bao nhiêu đồ đạc lỉnh kỉnh từ quê lên suýt ngã trên xe. Chợt một bàn tay kéo Nương dậy rồi xách nguyên đống đồ cho cô. Ngước lên nhìn, chàng trai có làn da rám nắng, khuôn mặt hiền đang xách hộ cho Nương bao tải gạo, Nương cảm động.
Thế là họ quen nhau. Xa nhà, thiếu thốn tình cảm, cả hai tìm đến nhau như những người bạn rồi yêu nhau lúc nào không hay. Cứ cuối tuần, Nương lại sửa soạn áo váy, xúng xính đến phòng trọ toàn là thanh niên trai tráng của Thái để nấu cơm giúp anh.
Bữa cơm sinh viên đạm bạc nhưng ai cũng cười nói vui vẻ, thấy ấm lòng khi sống giữa mảnh đất đô thị ồn ào, xô bồ. Ăn xong bữa cơm với anh em trong phòng trọ, Nương và Thái lại lọc cọc trên chiếc xe đạp của Nương, chở nhau đến góc công viên.
Ngoài nắm tay và những lần ôm hôn, cả hai chưa bao giờ vượt quá giới hạn. Duy chỉ một lần, Thái không làm chủ được bản thân nên chủ động &'đòi hỏi'. Nương khựng lại rồi nhẹ nhàng đẩy Thái ra. Cô bảo: &'Em sẽ giữ gìn cho anh đến đêm tân hôn của chúng mình'.
Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Thái thất thố với cô. Tình yêu sinh viên ngày ấy trong sáng và thuần khiết, cho đến bây giờ gặp lại nhau, con tim Nương như vỡ vụn. Cô vẫn yêu anh như ngày đầu quen nhau...
&'Tao là tao cấm tiệt chúng mày yêu nhau', mẹ Thái gắt lên khi biết Nương là con gái của tình địch cũ. Nương nép chặt vào ngực Thái, tránh cơn giận dữ của mẹ anh.
&'Tao nói cho mày biết, năm xưa tao đã nhân nhượng bố của mày lắm rồi. Dám ngoại tình sau lưng tao. Giờ mày lại bị con hồ ly tinh này quyến rũ. Đúng là mẹ nào con nấy, không cưới xin gì hết', mẹ Thái mặt đỏ phừng phừng, ném giỏ trái cây mà Nương cất công chọn lựa để về ra mắt.
Bố anh chẳng dám nói gì vì cho đến giờ ông vẫn luôn nhớ đến mẹ Nương, còn mẹ Thái, bà ra sức cấm cản, luôn chửi thẳng vào mặt Nương là hồ ly tinh mỗi khi cô về chơi. &'Đời cha ăn mặn, đời con khát nước', cuộc tình 4 năm của Thái và Nương phải chia cắt vì tuyên bố của mẹ anh, vì cơn giận dữ bao năm trong lòng bà chẳng thể nào nguôi ngoai.
Ngày ấy nếu không vì bà mang thai Thái thì biết đâu đó bố anh đã lấy mẹ của Nương. Đến đời Thái và Nương, sức ép gia đình khiến cả hai phải buông xuôi, để cho đối phương đi tìm hạnh phúc mới.
Chia tay mỗi người một nơi, Thái xin được học bổng đi Pháp, còn Nương được giữ lại làm giảng viên tại trường. Là gia đình có truyền thống làm giáo viên lâu đời, bố mẹ cũng có tiếng trong nghề giáo, Nương được mai mối cho một thầy giáo, cũng là giảng viên trong trường. 27 tuổi, Nương gật đầu lên xe hoa để cho bố mẹ yên lòng. Trước ngày cưới, Nương bỗng nhận được một cuộc điện thoại. Số điện thoại hiện trên màn hình... 4 năm rồi cô không nhìn thấy nó.
&'Alô, xin lỗi ai đấy ạ', cô nhẹ giọng.
&'Nương à, là anh đây', đầu dây bên kia trả lời.
Trong phút chốc, mọi giác quan được đánh thức, bao kỷ niệm ùa về, những ký ức đứt đoạn, chỉ có hình bóng anh vẫn vẹn nguyên như xưa cũ.
Đêm nay, Nương gục đầu vào vai Thái. Bốn năm rồi chưa một lần cô quên anh, chưa một lần cô thôi nhớ về anh.
&'Xin anh, hãy giữ em lại, đừng để em đi mất như năm xưa nữa. Giờ chúng mình đã lớn rồi, xa nhau như thế là quá đủ, chúng ta đâu phải là những tội đồ', Nương nghẹn ngào.
Rồi Nương ghì chặt lấy Thái: &'Xin anh, hãy để em là của anh. Đêm nay thôi, em sẽ là của anh, chỉ riêng anh thôi'. Thái ôm chặt lấy cô. Trái tim Nương luôn hướng về phía anh và chính bản thân anh cũng thế.
Bao năm qua, anh đi là để quên cô nhưng anh không làm được. Anh nghĩ để cho bố mẹ nguôi ngoai rồi sẽ quay trở về làm lại với Nương.
Khi nhận được tin cô sắp kết hôn, anh tức tốc bay từ trời Âu về Việt Nam. Cũng may, mọi thứ vẫn còn kịp. &'Không có gì có thể chia cắt được tình yêu thật lòng', Thái tin điều đó và anh biết mình sẽ không để Nương phải khổ sở nữa.
Theo Eva
"Mẹ ơi, sao bố chẳng quay về thăm con?" Bao nhiêu lần đứa con trai lên 6 tuổi hỏi tôi câu đó là bấy nhiêu lần tôi trốn con để khóc. Tôi là một người mẹ tồi khi không thể cho con mình một gia đình trọn vẹn. Tôi nợ con một người cha đúng nghĩa. Tôi đã từng ích kỷ chỉ nghĩ riêng cho bản thân mình mà quên mất rằng...