Tôi chỉ là một người phụ nữ vô sinh
Sau hai lần đánh mất đứa con của mình,tôi chỉ là một người phụ nữ vô sinh, với tương lai mịt mù phía trước…
Người ta nói tình yêu là mù quáng nhưng tôi vẫn chấp nhận yêu anh, dù anh có đối xử với tôi đi thế nào chăng nữa. Anh là mối tình đầu của tôi là cũng là người tôi đã tin tưởng trao cho anh tất cả.
Anh yêu tôi, tình yêu của một anh chàng sinh viên vui vẻ, ấm áp. Còn tôi yêu anh từ năm 19 tuổi, đến 20 tuổi thì tôi phải phá thai vì anh. Vì tương lai của anh – lúc đó anh mới làm trưởng phòng cũng như tương lai mù mịt của một đứa sinh viên non nớt nên tôi đã không thể để đứa con có mặt trong cuộc sống này.
Lần thứ hai tôi lại bị sảy thai và khi đến bệnh viên khám thì bác sỹ bảo tôi bị vô sinh. Tôi nhớ lúc đó anh đã hỏi tôi: “Liệu đứa bé kia có phải con anh không?”. Vì anh đi làm xa, một tuần mới gặp nhau một lần thì làm sao dễ có thai như vậy? Trái tim tôi như tan nát khi nghe được những điều đó từ anh. Tôi yêu anh hơn bản thân mình mà tại sao anh lại nghi ngờ tôi như vậy? Từ khi yêu anh, tôi không hề gặp gỡ hay đi chơi với bất cứ người con trai nào, chứ nói gì đến chuyện ngủ với họ? Dù biết tính anh lăng nhăng nhưng không vì thế mà tôi cũng chấp nhận qua lại với những người con trai khác để trả thù anh.
Có một lần, anh đã hẹn hò người con gái khác và phản bội lại tình yêu của tôi. Tôi biết rất rõ người con gái ấy, cô ta là một người khá giả tạo và chỉ lợi dụng anh mà thôi… nhưng không vì thế mà tôi nói xấu cô ta trước mặt anh. Tôi chỉ yêu cầu anh ba mặt một lời để nói cho rõ ràng mọi chuyện…
Khi ba người gặp nhau, cô ấy đã khóc nức nở trước mặt anh… nhưng khi quay sang phía tôi, cô ta lại nhếch mép cười khẩy. Sau đó, cô ta hẹn gặp tôi và hỏi: “Tại sao anh ấy làm ra 14 triệu một tháng mà chẳng thấy tiền ở đâu? Cô nên hỏi anh ấy xem số tiền anh ấy để làm gì?”. Tôi thực sự đau lòng cho anh vì không ngờ anh làm tất cá vì cô ấy mà cuối cùng lại bị cô ta coi thường như vậy!
Tôi đau đớn khi anh giấu tôi qua lại với người phụ nữ khác (Ảnh minh họa)
Dù đã nhiều lần chúng tôi chia tay nhau vì bản tính lăng nhăng của anh nhưng tôi vẫn tha thứ và cho anh cơ hội quay về với mình. Nhưng nghĩ đến lúc tôi phải vào viện phá thai, đến những lúc anh phản bội tôi, tôi đã như một kẻ điên dại. Yêu anh, nỗi đau cứ nối tiếp nỗi đau mà anh đã gây ra cho tôi trong suốt thời gian đó.
Video đang HOT
Sau khi mất đứa con thứ hai của mình, suốt một thời gian dài tôi không ăn không uống, sống như một cái xác vô hồn. Tôi cảm giác như cuộc sống của mình sống không bằng chết. Và khi biết mình bị vô sinh, tôi hiểu đấy chính là hậu quả mà tôi phải chấp nhận.
Tương lai của tôi sẽ như thế nào đây khi tôi không còn khả năng làm mẹ? Nhưng may mắn thay, khoảng thời gian kinh hoàng đó cũng nhanh chóng trôi qua khi anh lại quay về, xin lỗi và quan tâm, chăm sóc cho tôi hết mực. Tại sao anh lại thay đổi như vậy thì tôi cũng không rõ lắm. Có thể vì anh cảm thấy có lỗi với tôi hay vì vẫn còn tình cảm dành cho tôi?
Vì những gì tôi đã phải trải qua trong suốt một năm đó, phải uống thuốc chữa bệnh stress trong một thời gian dài, tâm lý bất ổn nên nó vẫn còn ám ảnh tôi đến bây giờ. Tôi cần có tiền để điều trị bệnh nhưng chưa bao giờ tôi kêu anh hai từ “trách nhiệm”, phải cưới tôi hay để tôi chạy theo người đàn ông khác có tiền hơn anh.
Khó khăn lắm tôi mới tìm được tình yêu của mình nên tôi không muốn đánh mất nó. Hàng ngày, cảm giác tội lỗi với mẹ, sự sợ hãi luôn chiếm giữ cảm xúc của tôi. Từ một cô gái hoạt bát, hay cười, tôi dần trở nên im lặng, ít nói, sống trầm cảm và chỉ biết chia sẻ cảm xúc bằng những con chữ.
Tôi đã muốn chết khi biết mình bị bệnh, muốn chết để thoát khỏi đau khổ, để có thể ngừng yêu anh… nhưng trớ trêu thay, tôi lại được cứu sống khi uống rất nhiều thuốc ngủ.
Tình yêu không phân biệt ai đúng ai sai, ai cho ai nhận. Tôi đã suy nghĩ rất kỹ và quyết định sẽ rời xa anh. Tôi biết nếu anh không lấy tôi thì sẽ không có ai chấp nhận được một người con gái hư hỏng như tôi nữa! Nhưng giờ đây, tôi chẳng còn gì nữa. Anh ở bên tôi rồi cũng sẽ khổ, sẽ sớm chán tôi mà thôi.
Tôi biết trong thời gian này, tôi rất cần anh bên cạnh nhưng tôi không làm được gì cả. Tương lai anh còn rộng mở, anh sẽ sớm trở thành trưởng phòng kế toán, còn tôi thì sao? Tôi chỉ là một người phụ nữ vô sinh, với cuộc sống bấp bênh, không biết tương lai phía trước sẽ ra sao nữa…
Ngày anh đi, anh nói: “Em hãy đợi anh về”. Vậy mà đã hơn một năm rồi, tôi vẫn ở đây đợi anh như đá trông chồng. Tôi nợ mẹ tôi một đứa con ngoan, nợ hai đứa con một cuộc sống, nợ anh sự tự do đáng lẽ.
Theo VNE
Mất vợ mới thấy tiếc
Đàn ông là vậy, luôn tham lam ngay cả khi đã có vợ đẹp con ngoan, tôi cũng không loại trừ. Tôi đã từng có mối tình 4 năm với vợ, nhưng phải thú nhận rằng, khi lấy nhau, tình yêu của chúng tôi đã không còn mặn nồng như trước.
Cái nghĩa là thứ lớn hơn cả, và chúng tôi lấy nhau cũng vì trách nhiệm với bản thân, với đối phương. Tình yêu đã biến thành trách nhiệm và nghĩa vụ.
Tôi xác định lấy em, yêu em và làm chồng em, một người chồng vì gia đình, vì vợ vì con suốt cuộc đời. Nhưng có ai nói trước được điều gì, vì đôi khi cuộc sống có những cám dỗ mà ngay cả bản thân mình cũng không biết tại sao mình lại chạy theo nó.
2 năm làm vợ chồng, chúng tôi không có điều tiếng đi. Tôi vẫn đi làm, về nhà đúng giờ, ăn cơm với vợ con. Vợ tôi cũng cần mẫn, chăm chồng, chăm con, không có điều gì phải phật lòng cả. Nhưng cuộc sống như thế lại rất nhàm chán. Chỉ biết cắm đầu vào công việc, vợ cũng bận bịu con nhỏ, không còn thời gian lo lắng nhiều thứ nữa. Lâu lắm rồi chúng tôi không có cái gọi là không gian riêng tư. Một bữa ăn riêng, một ngày đi nhà hàng hay đi du lịch vài ba ngày là điều không thể. Cho con nhỏ đi thì không được, tí tí con lại khóc. Còn đi xa thì lại càng không.
Càng đi chơi với bạn bè, tiếp xúc với nhiều cô gái khác, tôi càng cảm thấy vợ mình cứng nhắc, khó chịu biết bao. (Ảnh minh họa)
Tôi bắt đầu tìm thú vui mới. Ban đầu là những cuộc tụ tập bạn bè cũ hồi đại học. Ai nấy đều có gia đình, người yêu cả rồi. Nhưng mà họ vẫn muốn được gặp gỡ anh em. Tôi quen dần với việc đó, chúng tôi định sẽ 1 tuần tổ chức nhậu một lần. Việc ấy cũng rất vui, tôi hài lòng vì chuyện đó.
Rồi tôi say sưa tối ngày với bạn bè. Có khi đi nhậu, anh em lại rủ đi chơi bar, đi hát hò rồi karaoke ôm. Nói chung, trò của đàn ông thì nhiều thứ lắm, đàn bà khó mà hiểu. Vợ tôi cũng vì thế mà bắt đầu tỏ thái độ, quản thúc thời gian của tôi. Cô ấy gọi điện mỗi khi tôi về muộn, cáu bẳn mỗi khi tôi không ăn cơm ở nhà. Cô ấy thường xuyên nhắc nhở tôi về chuyện chơi bời và uống rượu. Gần như ngày nào tôi cũng có tí men trong người, nhưng tôi không say.
Càng đi chơi với bạn bè, tiếp xúc với nhiều cô gái khác, tôi càng cảm thấy vợ mình cứng nhắc, khó chịu biết bao. Vợ chỉ biết nấu ăn, người đầy mùi bếp núc, chỉ biết than vãn, kêu ca chuyện chăm con mà chẳng bao giờ để ý tới cảm giác của chồng, không biết chồng cần gì, muốn gì. Tôi càng so sánh vợ với người khác bao nhiêu thì càng thấy chán vợ bấy nhiêu.
Và trong đám những cô gái chơi cùng, tôi bắt đầu chọn được một người con gái tôi cảm thấy ưng ưng. Cô ta đồng ý làm bồ nhí của tôi với yêu cầu là, tôi phải chu cấp cho cô ta. Cuộc sống thuê nhà và tiền bạc ăn tiêu, hàng tháng tôi phải bỏ ra một khoản như thế gọi là khoản &'tình phí' nuôi bồ nhí.
Lâu dần tôi cảm thấy nghiện chuyện cặp bồ. Bên bồ tôi cảm thấy thảnh thơi vô cùng chứ không phải chịu những lời trách cứ, than vãn từ vợ. Tôi muốn được ở bên cô ấy mỗi khi mệt mỏi thay vì về nhà ăn cơm với vợ. Và chuyện vắng mặt ở nhà là chuyện thường xuyên.
Sống với cô bồ hơn 1 năm, chỉ biết đến tiền và tiền, tôi bắt đầu nổi cáu. Mỗi lần tôi lĩnh lương, cô ấy toàn vòi tiền, bảo phải đưa cho đi mua sắm, làm đẹp. (ảnh minh họa)
Tôi nói với vợ rằng, chuyện chơi là chuyện tự do của tôi, nên cô ấy không được quản thúc tôi quá. Tôi muốn được sống phóng khoáng một chút. Vợ tôi không phàn nàn nhiều, cô ấy biết tôi ngoại tình từ bao giờ ấy, tôi cũng không hay. Cô ấy chỉ bảo, &'em đã biết mọi việc, nếu anh tiếp tục thì mình ly hôn'.
Lúc ấy, có vẻ như tôi hứng thú với bồ quá, nghĩ là cô ta có thể thay vợ chăm sóc tôi, vả lại cô ta cũng muốn lấy tôi làm chồng từ lâu lắm rồi. Thế nên, tôi hi vọng, khi tôi nói ly hôn thì cũng có người đến với tôi. Nói là vậy, nhưng tôi cũng chỉ có ý dọa vợ thôi, nào ngờ vợ tôi ly hôn thật. Thế là, chúng tôi chia tay nhau đơn giản như thế.
Ngay sau đó, vì bực mình vợ, tôi lấy vợ mới. Vì tôi nghĩ không có người này thì lại có người khác, muốn sinh bao nhiêu con chẳng được? Chúng tôi lấy nhau nhưng tình yêu đã hết, chỉ còn là trách nhiệm nên có lẽ bỏ nhau cũng không quá luyến tiếc.
Sống với cô bồ hơn 1 năm, chỉ biết đến tiền và tiền, tôi bắt đầu nổi cáu. Mỗi lần tôi lĩnh lương, cô ấy toàn vòi tiền, bảo phải đưa cho đi mua sắm, làm đẹp. Ngày ngoại tình cô ấy bịa ra mình làm nghề này, nghề nọ, giờ thì chẳng thấy làm gì, cắt tóc gội đầu còn không xong. Không đưa tiền thì cô ấy bảo "ngày xưa anh hay đưa tiền cho em, giờ sao em là vợ anh rồi, anh lại không lo?". Thế là, tôi lại phải cung phụng, nuôi một người vợ chiều chồng chuyện &'chăn gối' nhưng lại không hề hay biết chuyện nấu cơm, dọn nhà. Việc cô ta biết là làm đẹp.
Quá chán, tôi lại đi theo con đường cũ. Tìm quên trong rượu chè bài bạc. Tôi muốn tìm lại cuộc sống trước kia, muốn sống đời hạnh phúc bên vợ con. Bỗng trong lòng tôi cồn cào nỗi nhớ con trai, nhớ cảm giấc mỗi lần con bi bô gọi bố. Tôi nhớ quay quắt người vợ lầm lì nhưng lại cái gì cũng chu đáo với chồng con. Giờ thì tôi không còn sự lựa chọn nào khác, phải sống với cô bồ mà vốn chỉ biết tới đồng tiền của tôi.
Tôi ân hận quá vì đã bỏ vợ ra đi, đã nông nổi ly hôn để giờ phải sống trong sự day dứt. Nếu cho tôi làm lại, tôi nhất định chung thủy, là người chồng tốt và cả đời này không bao giờ nghĩ tới chuyện trai gái. Nhưng liệu có còn cơ hội cho tôi không?
Theo VNE
"Cháu không phải là người Hà Nội à?" Khi tôi nói ra tên trường đó ở Thanh Hóa, bác mới trợn tròn mắt lên hỏi: "Cháu không phải người Hà Nội à?". Rồi thì, "Đã không phải người Hà Nội rồi, lại còn là người Thanh Hóa", làm tôi thực sự hết sức bất bình. Tôi tự nhận mình không phải là cô gái đến mức tồi. Tôi có ngoại hình...