Tôi chỉ là một kẻ “ăn ké” hạnh phúc của người khác…
Tôi không biết tối qua mình về nhà bằng cách nào… Hình như có ai đó bảo sẽ đưa tôi về nhưng tôi nhất quyết từ chối. Ly rượu cuối cùng tôi uống với Kiên, người bạn ngồi cạnh hồi học lớp 12, khi tôi mới chuyển từ Mỹ Tho lên thành phố.
Hồi đó tôi rất ghét Kiên vì cậu ta hay xé giấy thành sợi dây dài lén cột sau lưng tôi làm đuôi cho bạn bè được dịp cười đùa. Ngồi cạnh nhau nhưng Kiên toàn lấn sang chỗ tôi đến nỗi tôi bực mình lấy phấn vạch ngang, phân chia biên giới, hễ hắn thò sang “xâm phạm” là tôi lấy thước khẻ thật mạnh. Lúc đó, tôi nghĩ Kiên thấy tôi là dân quê mới lên thành phố nên bày trò trêu ghẹo làm trò cười cho bạn bè chứ không biết hắn để ý thương mình.
Bây giờ thì mọi chuyện đã khác. Cái lớp 12 A7 của tôi ngày xưa với những bạn bè hồn nhiên, vô tư giờ đã trưởng thành. Hôm qua về họp lớp kỷ niệm 15 năm ra trường, nghe mọi người kể chuyện thì hầu hết đều thành đạt, hạnh phúc. Trong số ít người còn phòng không chiếc bóng, có tôi. Kiên cũng đã có một gia đình đầm ấm. “Bớt khó tính một chút đi để cánh đàn ông còn có cơ hội, hoa khôi à”- Kiên nâng ly mời tôi và nói đùa.
Tôi uống cạn ly rượu và không còn nhớ đó là ly thứ mấy. Nhưng nó làm tôi say. Khi tôi về đến nhà thì Thuận đã ngủ. Chính vì vậy mà anh không hay tôi đã nôn thốc, nôn tháo khi vừa về tới nhà. Sau khi mọi thứ đã ra hết, tôi bỗng tỉnh táo lạ lùng dù trong người có hơi ngầy ngật khó chịu. Và tôi đã làm một chuyện ngu ngốc là tắm dưới vòi sen lúc nửa đêm. Lúc ấy tôi nghĩ: Rất nhiều người bị đột quỵ khi tắm kiểu này…
Nhưng tôi vẫn sống, vẫn khỏe khoắn, xinh đẹp, thơm tho. Bằng chứng là gần sáng, tôi giật mình thức giấc vì có ai đó đụng chạm rồi bế tôi từ phòng khách vào phòng ngủ… Tôi nhận ra sự quen thuộc của người đàn ông đã chung sống với mình 10 năm nay. Quen thuộc với cái cách anh tốc váy tôi mỗi khi làm chuyện vợ chồng chứ không cởi bỏ hẳn như lúc mới yêu nhau. Và cũng quen thuộc với sự thờ ơ của anh sau khi rồi việc…
Bỏ tôi nằm lại đó với bao nhiêu suy nghĩ ngổn ngang, anh lại quay về với bổn phận làm chồng, làm cha với một người phụ nữ khác, một bầy trẻ khác vì theo thỏa thuận giữa các bên, những ngày cuối tuần, anh dành cho họ. Còn tôi, không có cách nào khác hơn là xách giỏ một mình tới một khu du lịch nào đó hoặc về Mỹ Tho với mẹ. Cũng có những thứ bảy, chủ nhật, tôi đóng cửa nằm nhà và… khóc!
Video đang HOT
Tôi đã ăn ké hạnh phúc của người khác trong từng ấy năm với lý lẽ rằng, tôi yêu anh và anh cũng yêu tôi. Nhưng giờ đây, sau buổi họp mặt với bạn bè, nhìn cái cách vợ chồng người ta hạnh phúc, nhìn cái cách những người vợ được trọn vẹn thuộc về chồng, tôi bỗng nghĩ khác…
Lẽ ra tôi cũng có được những thứ đó nếu như ngay từ đầu tôi không tự huyễn hoặc mình rằng, có một thân phận đáng thương đang cần tôi cứu giúp, có một trái tim đau khổ đang cần tôi sưởi ấm… Tôi đâu biết đó chỉ là miệng lưỡi của những gã đàn ông khi họ muốn chiếm đoạt. Tôi đâu biết, khổ nhục kế là cách bọn đàn ông hay dùng để hạ gục những cô gái nhẹ dạ, cả tin, mềm yếu như tôi…
Cuối cùng thì Thuận chẳng hề ly dị vợ như đã hứa hẹn, trong 10 năm chúng tôi bên nhau, vợ anh còn sinh thêm 2 đứa… Còn tôi thì chẳng có gì. Ừ, nói vậy cũng không đúng. Tôi có nhà, có xe, có quần áo đẹp, được ăn ngon, được đi chơi đây đó và nhất là có người đàn ông để ôm ấp dù chỉ là những ngày đầu tuần…
10 năm qua, tôi bằng lòng với những điều đó. Thế mà chẳng hiểu vì sao, thời gian gần đây, khi có dịp quây quần cùng bạn bè, đồng nghiệp những ngày cuối tuần, suy nghĩ của tôi đã đảo lộn. Tôi muốn có một gia đình, có một người đàn ông trọn vẹn là của mình và những đứa con để mỗi chiều cuối tuần, tôi được cùng họ đi ăn, đi chơi, đi thăm viếng họ hàng sau đó trở về ngôi nhà của mình cũng với nguyên vẹn những thành viên ấy.
Một mơ ước có phải là quá nhỏ bé trong cuộc đời này? Thế mà sao tôi vẫn không có được? Liệu một người phụ nữ đã ngấp nghé tuổi ba lăm như tôi còn có cơ hội để tìm được hay không?
Theo VNE
Người đàn bà cười
Mọi người cố nhịn cười còn thị lại phấn khởi cười suốt. Lần đầu tiên thị cười "thoải mái" như thế vì có hàm răng mới. Hơn nữa đây lại là ngày mà gần 40 năm qua thị chờ đợi: Ngày thị lấy chồng.
Cả làng được phen choáng váng khi thị trở về sau chuyến lên thủ đô thay hàm răng mới. Mọi người vốn đã quen với hàm răng vổ của thị bao nhiêu năm qua. Chẳng hiểu sao 4 chị em của thị đều xinh xắn, dễ thương, duy chỉ có thị không chỉ "tươi quá quy định" mà đường nét góc cạnh chả thứ gì hòa hợp. Có lẽ cũng bởi thế mà gần bước sang tuổi 40 thị vẫn chưa có lấy một mảnh tình vắt vai.
Ngày thị còn trẻ, bạn bè thường trêu "Sau mày tính hôn người yêu thế nào?". Thị đáp chẳng cần đắn đo: "Không hôn trực tiếp thì hôn gió, chả sao". Khổ một nỗi, bao nhiêu năm qua đến cả một nụ hôn gió thị cũng chẳng kiếm được chàng trai nào muốn nhận.
Trời sinh thị "tươi tắn" nên lúc nào thị cũng cười. Thị ý thức được "vẻ đẹp" của mình. Thị có cái ham muốn hừng hực của một người đàn bà ế. Nhưng lại có cái kiêu kì, khinh khỉnh của một người đàn bà có học. Nhiều gã trai làng cho rằng thị xấu giờ có thằng sờ tới là mừng lắm nên giở trò sàm sỡ, bờm xơm, cợt nhả. Thị lớn tiếng quạc lại không chút nể nang:
- "Đồ vô văn hóa, tưởng chị đây thèm cái loại người như mày hả! Mày còn lâu mới xứng được với chị, chị chả thiết".
Mọi người thấy thế cười nghiêng ngả. Người cười tên bị làm cho bẽ mặt, người cười sự hống hách của thị. Thị chả quan tâm. Thị vẫn tuyên bố "Không tìm được người xứng đáng, thà ở vậy còn hơn".
Ở thị, người ta thấy một lòng yêu sống bản năng, không lo sợ trước cuộc đời, không âu sầu oán trách số phận. Thị chấp nhận cuộc đời và đón nhận mọi thứ trong lạc quan. Thị ham học hỏi, hiểu biết khá nhiều và là người có tấm lòng chân thật. Ẩn sau cái vẻ bề ngoài "hâm hâm" và xấu của thị là cả một tâm hồn đẹp mà nếu ai đó không dành thời gian để hiểu sẽ khó mà nhận ra. Thị cầm tiền đi chợ nhưng nếu giữa đường gặp ăn xin là thị cho hết với lí lẽ:
- "Nếu người ta là ăn xin thật, mình không cho thì thật tàn nhẫn. Còn nếu người ta là ăn xin giả thì việc chường mặt đi xin cũng là đáng thương rồi. Coi như xem kịch trả tiền".
Thị tốt một cách kì lạ. Bất kì người nào trong làng, thân hay quen sơ sơ thậm chí chả biết tuổi tên, gặp việc gì cần giúp đỡ là thị giúp. Nhiều bữa giúp người ta xong, mệt người còn mất của, nhưng thị vẫn thấy vui. Thị bảo "Miễn mình vui, người ta vui là được. Đời sống được bao lâu, thấy vui thì làm".
Rồi thị gặp anh. Anh góa bụa, vợ mất sớm. Thị gặp anh ở chùa, trong ngày rằm. Thị vẫn lên chùa thường xuyên để giúp chùa quét dọn sân vườn. Hỏi thăm biết anh lên chùa để thắp nén hương cầu khẩn cho người vợ quá cố, thị rưng rưng xúc động. Gần một năm qua đi, thị và anh gặp nhau đều đặn vào mỗi ngày rằm, mồng một. Hơn một năm sau anh mới ngỏ ý đón thị về sống cùng một nhà, vui lúc về già cho đỡ cô quạnh. Thị chẳng đắn đo, đồng ý luôn. Còn bảo: "Thấy anh tốt bụng, hiền lành hợp với yêu cầu của em nên em đồng ý".
Thế là thị cưới trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Chưa hết, thị còn "hào phóng" chi một khoản tiền dành dụm được đi thẩm mĩ viện, thay toàn bộ hàm răng "quá khổ" của mình. Hỏi lí do thì thị bảo: "Gặp được người đàn ông tốt, yêu mình nên muốn được hôn thật chứ không hôn gió". Ai cũng phải cười ra nước mắt trước cái căn nguyên "thật như đùa" của thị.
Thị nhận lời anh vì anh là người đàn ông chừng mực, không vồ vập, cũng không nhìn vào cái vẻ bề ngoài của thị mà đánh giá. Anh "cố tìm mà hiểu" cái bản chất tốt đẹp trong thị. Thị không ham hố giàu sang, tiền bạc, thị chỉ cần có một mái ấm, một người chồng để mình yêu thương, một đứa con để hi vọng, một tổ ấm để sớm tối quây quần. Tất cả những cái đó thị gọi là hạnh phúc. Với thị mọi sự phù phiếm xa hoa, mọi cám dỗ vật chất chẳng nghĩa lí gì. Còn anh yêu thị có lẽ cũng vì thấy được cái lòng tốt nguyên thủy của thị, không tính toán, suy bì thiệt hơn, làm mọi việc đơn giản chỉ vì "Thấy cần phải làm thôi".
Ngày cưới, thị cười suốt. Trông thị xinh đáo để. Thi thoảng thị không ngần ngại đặt một cái hôn lên má chồng rồi cười tít mắt. Có ai đó nói bâng quơ trong đám cưới: "Nhìn họ thấy cuộc đời thật hiền".
Theo VNE
Gặp lại Anh là mối tình thứ mấy tôi không nhớ, nhưng chắc chắn là mối tình sâu đậm nhất trong số những mối tình đã đi qua đời tôi. Tôi và anh gặp lại nhau trong một chiều thu Hà Nội se lạnh, không mưa. Anh cùng tôi lãng đãng khu phố cổ khi mặt trời nghiêng bóng, ăn kem Tràng Tiền giữa trời...