Tôi chỉ là khách qua đường trong đám cưới của vợ cũ
Nhìn thấy người vợ cũ – người đã từng đầu gối tay ấp, thân thiết bao năm với mình giờ sánh vai với người đàn ông khác, trong lòng tôi đủ thứ chua xót cay đắng.
Năm tôi học cấp 3, vì nghĩ quẩn nên bố tôi đi ăn cướp và bị bắt. Từ đó, gia đình tôi trở thành thành phần “không nên đến gần” của các bạn học sinh khác. Tôi cô độc và chỉ có tình yêu đơn phương với cô ấy mới có thể giúp tôi vượt qua được quãng thời gian này.
Hết cấp 3, tôi thi đỗ vào một trường đại học bình thường, trong khi cô ấy đã đỗ một học viện danh tiếng. Tôi vừa đi học vừa đi làm đủ thứ việc để trang trải học phí. Tình yêu đơn phương kia vẫn còn nhưng vì áp lực cuộc sống khiến tôi không dám mơ tưởng. Vậy mà không hiểu sao, lúc này cô ấy bỗng liên lạc với tôi. Chúng tôi bắt đầu viết thư cho nhau, cuối tuần, cô ấy lại đạp xe đến thăm tôi.
Đến năm thứ ba, chúng tôi chính thức yêu đương. Cô ấy là một cô gái xinh xắn, đáng yêu, tính tình dịu dàng nên có rất nhiều người theo đuổi. Trong đó có một cậu bạn chơi cùng với tôi. Vì vậy, tôi dùng một tháng lương mời những bạn bè chơi thân của tôi và cô ấy một bữa để thông báo chúng tôi là người yêu.
Tốt nghiệp ra trường, tôi xin vào một công ty nhỏ và bắt đầu sự nghiệp từ hai bàn tay trắng. Cô ấy cãi lời cha mẹ đến sống với tôi để chăm sóc tôi. Đó là thời điểm khó khăn nhất nhưng cũng hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.
Buổi tối, dù mệt mỏi như thế nào nhưng khi trở về căn phòng trọ tồi tàn là có thể ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Vì tôi, cô ấy đã từ một cô gái không biết nấu ăn trở thành đầu bếp giỏi. Vì tôi, cô ấy phải sống trong một căn phòng trọ hơn 10m2, không phòng bếp phải nấu ăn ở hiên nhà, nhà vệ sinh ẩm mốc, mùa đông phải đun ba ấm nước mới đủ tắm. Lúc đó tôi thề sẽ không bao giờ phụ bạc cô ấy.
Tôi không phải là một người yếu đuối, nhưng tôi cảm thấy trái tim như vỡ nát (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Năm 2010, chúng tôi kết hôn, lúc này cả hai vừa tròn 25 tuổi. Công việc của tôi cũng đang trên đà thăng tiến. Nhưng rồi, vì ý nghĩ muốn cho cô ấy một cuộc sống tốt đẹp, đầy đủ hơn mà tôi lao vào kiếm tiền. Những cuộc nhậu xã giao đến đêm khuya, rượu và ánh đèn quán bar… khiến tôi mờ mắt, phản bội cô ấy. Khi biết chuyện, cô ấy vẫn rất bình tĩnh. Nhưng tôi biết tình cảm của chúng tôi đã có một vết nứt không thể hàn gắn. Càng vì sợ cô ấy buồn, tôi càng trốn không dám về nhà.
Tháng 12 năm 2012, chúng tôi ly hôn. Ngày cô ấy đưa ra lời đề nghị đó, tôi khóc suốt đêm. Tôi không phải là một người yếu đuối, nhưng cảm thấy trái tim như vỡ nát. Tôi tồi tệ đến mức đã đẩy người con gái yêu tôi tha thiết và tôi cũng yêu cuồng nhiệt ra khỏi cuộc đời. Vì chúng tôi chưa có con nên việc ly hôn diễn ra rất nhanh.
Dù ly hôn, tôi vẫn rất quan tâm đến cuộc sống của cô ấy. Tôi thường ngồi ở quán cà phê đối diện khu nhà cô ấy ở và đã từng nhìn thấy cô ấy vài lần. Hóa ra mất rồi mới hối tiếc, vì hối tiếc mà tôi viết rất nhiều tin nhắn muốn gửi nhưng không dám. Đêm đêm nằm một mình trên giường, tôi nhớ cô ấy đến quay cuồng, đến không thể ngủ được.
Vì ép mình quên cô ấy, tôi thường rủ đám bạn đi uống rượu tới say bí tỉ mới về. Trong những lần đó, tôi đã lỡ lời nói ra sự hối hận của mình. Tôi cũng từng đến gặp vợ cũ ngỏ lời muốn quay lại, nhưng cô ấy kiên quyết lắc đầu và nói đừng đến tìm cô ấy nữa. Sau đó, tôi nghe nói cậu bạn chơi thân với tôi ngày trước lại đang theo đuổi cô ấy một lần nữa. Và lần này cô ấy đã đồng ý.
Tháng 11 năm 2014, tôi nhận được thiệp cưới của cậu bạn thân. Cô dâu chẳng phải ai khác mà chính là vợ cũ của tôi. Ngày hôm đó, tôi dậy rất sớm, mặc một bộ comple là phẳng phiu rồi đến khách sạn nơi diễn ra tiệc cưới. Tôi ngồi trong ô tô đến 3 tiếng đồng hồ mới thấy khách ra vào tiệc cưới.
Khi tôi tiến vào sảnh, cậu phù rể (cũng là bạn của tôi và biết chuyện của chúng tôi) tiến đến ngăn tôi lại và nói vài câu. Đại loại là hy vọng tôi sẽ không mất bình tĩnh, dù sao đây cũng là tiệc cưới của bạn thân.
Hôm đó cô ấy rất đẹp, vẻ mặt hạnh phúc trở thành cô dâu của người khác, còn tôi chỉ là
khách qua đường trong đám cưới (Ảnh minh họa)
Hôm đó cô ấy rất đẹp, vẻ mặt hạnh phúc khi trở thành cô dâu của người khác. Còn tôi chỉ là khách qua đường trong đám cưới của vợ cũ. Nhìn thấy người vợ cũ đã từng đầu gối tay ấp, thân thiết bao năm giờ sánh vai với người đàn ông khác, trong lòng tôi đủ thứ chua xót cay đắng. Trước khi đến tôi đã chuẩn bị lời chúc phúc nhưng đến khi đối mặt, tôi không tài nào nói ra được nửa câu. Tôi chỉ nhớ đến ánh mắt cô ấy nhìn tôi như nhìn một người bạn lâu ngày gặp lại.
Tôi phải làm sao để quên được người phụ nữ mà tôi đã dành hết tuổi trẻ để yêu và cũng yêu tôi đến mức hy sinh hết mình như vậy? Tôi phải làm sao để có thể quên được người phụ nữ đã cùng chung hoạn nạn khổ cực với tôi, nhưng lại bị tôi phũ phàng phản bội?
Theo Ngoisao
Nghĩa vợ chồng
Ngày anh bỏ chị đi theo người khác, trái tim chị như tê dại.
Hồi yêu nhau, anh thề, dù gì anh cũng không bao giờ xa chị. Nhớ lần hai đứa giận nhau, chị bỏ đi xa khiến anh phải tìm chị khắp nơi. "Cuộc sống của anh chẳng còn ý nghĩa gì nếu không có em bên cạnh". Nhìn ánh mắt đỏ hoe của anh, chị đã chùng lòng.
Sáu năm yêu nhau, anh chị kết hôn trong niềm hoan hỉ. Cuộc sống gia đình hòa thuận, ấm êm nhưng cũng không tránh được những bận cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt. Chị vẫn là người vợ chỉn chu, vun vén cho tổ ấm hạnh phúc, còn anh cư mải miết với công việc mà anh đam mê. "Vợ có công chồng chẳng phụ", nghĩ vậy chị sẵn sàng hậu thuẫn để anh rộng đường thăng tiến. Chị đâu ngờ một ngày anh bỏ chị với đứa con gái đang bập bẹ học nói để đến với tình yêu mới: một cô gái trẻ trung, xinh đẹp và giỏi giang hơn chị. Chị đã sống những chuỗi ngày đau khổ, vật vã xen lẫn căm hận vì sự bội bạc của anh.
Gia đình anh cũng "từ" mặt anh từ ngày anh bỏ chị. Mỗi lần đưa cháu về thăm ông bà nội, nhìn mẹ chồng ôm cháu khóc rưng rức, chị lại hận anh nhiều hơn.
Nhưng thỉnh thoảng chị vẫn phải chạm mặt anh, đó là những khi anh đến thăm con. Dù không còn là vợ chồng thi anh vẫn là bố của con gái chị. Không có lý gì để chị tước đi quyền thăm nom con của anh. Cũng đã có lúc, trong đầu chị lóe lên ý nghĩ trả thù anh nhưng nhìn con, từ đôi mắt đến tâm hồn đều đang trong trẻo như giọt sương mai, chị không muốn nó bị vấy bẩn bởi sự ích kỷ của người lớn.
Rồi một ngày, số phận nghiệt ngã đã lấy đi đứa con gái mà chị hết mực yêu thương. Chị đổ gục và chẳng thiết tha với cuộc sống nữa. Nhưng những người thân yêu bên cạnh đã xốc chị dậy. Cũng kể từ ngày đó, anh không còn bất kỳ mối liên hệ nào với chị. Chị cười trong nước mắt: từ nay cuộc đời mình sẽ không còn phải dính dáng đến con người bội bạc ấy.
Vậy mà hôm rồi biết tin anh bệnh nặng, suốt đêm chị trằn trọc không ngủ. Cuộc sống của anh với người vợ mới chẳng mấy tốt đẹp. Từ ngày anh bị bệnh, vợ mới càng đối xử lạnh nhạt với anh. Việc trông nom anh trong bệnh viện, cô ta thuê khoán hẳn một cô hộ lý, còn cô ta dăm bữa nữa tháng mới ghé qua một lần. Nghĩ đến cảnh đêm hôm anh vò võ một mình trong bệnh viện với cảnh cơm niêu, nước lọ, nước mắt chị lại ứa ra.
Sáng sớm, thấy chị sửa soạn túi hoa quả đến thăm anh, em gái chị chua chat hoi:
- Chị vẫn còn định đến gặp con người bạc tình bạc nghĩa ấy ư?
Tim chị như thắt lại. Lặng im hồi lâu chị mới cất giọng:
- Vợ chồng một ngày cũng nên nghĩa, huống chi chị và anh ấy đã yêu nhau sáu năm, ba năm chung sống và có với nhau một đứa con. Dù anh ấy có lỗi với chị, dù tình yêu không còn, nhưng giờ anh ấy đang bị bệnh làm sao chị có thể coi anh như người dưng nước lã.
Theo VNE
Mẹ chồng Tôi vốn chẳng ưa gì mẹ chồng dù bà không phải dạng đanh đá, hay bắt bẻ. Còn nhớ hôm đầu tiên ra mắt, tôi ôm về một cục tức và nỗi thất vọng tràn trề. Thất vọng vì gia cảnh nhà chồng quá đơn sơ, quê mùa. Đàn gà ngang nhiên chạy ra chạy vào trong bếp, gian nhà chính vừa được...