Tôi chỉ có sự chân thành
Tôi sẽ không bao giờ quên ngày ấy, ngày tôi biết anh đã lừa dối tôi!
ảnh minh họa
Tại sao phải là ngày đó? Anh thừa biết chỉ còn vài ngày nữa tôi sẽ bước vào kỳ thi quan trọng, là lúc tôi cần anh động viên, chia sẻ hơn bất kỳ ai. Trước kỳ thi một ngày tôi đã khóc! Khóc cho tôi, khóc vì anh một lần cuối trong đời và thề không bao giờ khóc vì chuyện này nữa. Tôi thấy mình thật có lỗi với bạn bè và người thân vì không thể tập trung cho kỳ thi như mong đợi. Tôi hoàn toàn không thể nhét nổi vào đầu mình một chữ nào!
Anh không hề yêu tôi! Tôi chỉ là một mục tiêu để anh chinh phục rồi bỏ rơi như bao cô gái khác. Anh đã không còn xứng đáng với tình cảm mà tôi dành cho anh, mãi mãi anh là một kẻ đáng thương hại. Vì tôi biết cuối cùng anh cũng chẳng được gì: tình yêu không có, tình bạn cũng không.
Video đang HOT
Tôi đến với anh không phải vì vẻ bề ngoài của anh, không phải vì những vật chất tầm thường, cũng không phải vì học vị thạc sĩ này nọ. Vì nếu yêu những thứ đó, tôi sẽ không chọn anh! Sao anh lại có thể ngỏ lời yêu đương với đứa bạn thân tôi nhất? Anh bảo, tôi và anh chẳng có gì cả, chỉ là anh em thôi! Thật buồn cười! Tôi vẫn còn đủ tỉnh táo để phân biệt được đâu là tình yêu, đâu là tình bạn. Sao anh lại tàn nhẫn đến như vậy?
Không biết bao nhiêu cảm xúc đổ ập vào tôi khi nhận ra bản chất thật của anh. Tôi thất vọng, thấy mình bị lừa dối, bị sỉ nhục, bị xem thường… Người ta bảo “yêu là không bao giờ hối hận” nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy hối hận vì đã yêu anh! Có phải là tôi chưa yêu? Tôi nhận ra anh “tầm thường” biết mấy! Tại sao tôi lại yêu một người “tầm thường” đến như vậy!
Tôi biết cuộc sống không phải lúc nào cũng như mình mong muốn, luôn luôn có sự công bằng cho mỗi con người. Nhưng tôi vẫn thầm ghen tỵ với “người đó”! Người đó có tất cả: sắc đẹp, sự giàu có, sự ngây thơ pha trộn nét cá tính độc đáo,… với biết bao nhiêu kẻ săn đón. Ngược lại, tôi chẳng có gì cả ngoài sự chân thành! Để cuối cùng, tôi tự an ủi mình rằng “cái gì cũng có cái giá của nó”!
Theo PNO
Con gái 9x không đáng tin?
Nhiều khi tôi nghĩ, hay mình là con gái Hà Nội lại kém anh 7 tuổi, còn anh là trai tỉnh lẻ, gia đình hoàn cảnh, chỉ một thân một mình anh chăm lo cho cả nhà nên anh tự ti không dám tiến gần tôi.
Ngày đó, tôi yêu anh vô cùng, yêu ánh mắt và nụ cười của anh. Tôi dù không nói ra nhưng luôn thể hiện tình cảm của mình cho anh biết. Tôi và anh làm cùng công ty nên có điều kiện tiếp xúc, chẳng bao giờ không đi ăn cơm cùng nhau. Nhìn anh không đẹp trai, cũng không mồm mép nhưng anh rất thu hút tôi, tôi cũng không hiểu vì sao nữa. Đây là lần đầu tiên tôi biết rung động sau 4 năm mối tình đơn phường từ hồi sinh viên. Tôi đã cảm thấy nhớ nhung anh khôn nguôi, cảm thấy gần anh hơn, và cảm thấy muốn được ở bên anh.
Nhưng tôi càng gần thì anh càng xa. Nhiều khi tôi nghĩ, hay mình là con gái Hà Nội lại kém anh 7 tuổi, còn anh là trai tỉnh lẻ, gia đình hoàn cảnh, chỉ một thân một mình anh chăm lo cho cả nhà nên anh tự ti không dám tiến tới với tôi. Nhưng có lẽ, không phải thế và sau này tôi mới biết nguyên nhân vì sao.
Anh từng kể cho tôi nghe về mối tình đầu của anh. Hai người yêu nhau 4 năm nhưng rồi chị lại đi lấy chồng chỉ vì lý do anh nghèo hơn người ta. Vì thế, từ đó anh mang nỗi ám ảnh giàu nghèo, anh cảm thấy mệt mỏi khi phải đối diện với cái gọi là đồng tiền.
Anh từng kể cho tôi nghe về mối tình đầu của anh. Hai người yêu nhau 4 năm nhưng rồi chị lại đi lấy chồng chỉ vì lý do anh nghèo hơn người ta. (ảnh minh họa)
Anh có nói với tôi rằng, anh rất muốn có được một người vợ yêu thương anh chân thành. Nhìn anh mà tôi thương vô cùng, có lẽ, tình cảm ban đầu đã làm trái tim anh chai sạn. Và anh càng thế thì tôi càng yêu anh tha thiết hơn. Nỗi nhớ thương anh càng ngày càng lớn trong lòng tôi. Hằng đêm tôi không thể ngủ nổi vì chỉ nghĩ về anh. Tôi cảm thấy mình thực sự cần anh, muốn được anh yêu thương và ở bên.
Nói về bản thân, tôi là một cô gái thuộc thế hệ 9x, còn rất trẻ và có ngoại hình ưa nhìn. Thực sự, tôi cũng có nhiều người đàn ông theo đuổi nhưng tôi chưa có cảm tình với ai. Chỉ khi gặp anh, tôi mới thực sự thấy trái tim mình được sưởi ấm. Tôi thấy mình bằng mọi giá phải lấy được anh, phải có anh ở bên.
Tôi đã cố gắng che đậy tình cảm của mình nhưng rồi, nó đã bộc phát ra, ngay ở cử chỉ, ánh mắt và lời nói. Tôi luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho anh, không biết các chị ở cơ quan có biết không nữa. Khi đó, anh chưa có ý định lấy vợ.
Sau một thời gian, vì quá mệt mỏi với chuyện yêu đơn phương tôi đã thổ lộ tình cảm của mình. Tôi nói cho anh hết những gì tôi đang nghĩ trong lòng, nói với anh rằng tôi yêu anh nhiều như thế nào. Và rồi, tôi tưởng mình sẽ có được tin vui, nhưng chẳng ngờ, anh đã thẳng thừng từ chối lời thổ lộ của tôi. Anh nói, con gái 9x nông nổi, còn trẻ, chưa từng trải nên chưa thể suy nghĩ thấu đáo trong chuyện gia đình. Anh không tin là con gái trẻ như tôi lại có thể làm người vợ tốt.
Nghe anh nói mà tôi buồn quá, tôi rụng rời chân tay và cảm thấy mình đã thất bại quá lớn. Tôi nói với anh về những gì mình đang nghĩ nhưng anh vẫn không hiểu. Tôi đi học, tự lập từ khi còn học cấp 3, vậy mà anh vẫn không chịu hiểu và tin tôi. Giờ thì tôi thất bại hoàn toàn rồi.
3 tháng sau, kể từ cái ngày anh từ chối tình cảm của tôi, tôi đã chết lặng khi nghe tin anh chuẩn bị lấy vợ. Vì khi đó anh cũng bước sang tuổi 30 rồi, không còn trẻ nữa, bố mẹ anh cũng giục nhiều. Tôi xác nhận lại thông tin thì đúng là thật, anh sắp cưới người ta. Một lần nữa tôi lại thất bại trong tình yêu. Tôi thấy bất lực, cảm thấy mình vô dụng vô cùng. Giờ không biết nên làm thế nào để thoát khỏi tình trạng này, quá đau khổ và tuyệt vọng rồi, tôi phải làm sao đây, nhất là ngày ngày tôi lại giáp mặt anh ở công ty. Có lẽ, tôi phải chuyển chỗ làm mất thôi.
Theo VNE
Chồng nghiện việc quên cả việc "yêu" Chuyện cứ thế kéo dài đến gần hai năm nay. Và tính trong suốt khoảng thời gian đó, số lần gần gũi của hai vợ chồng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Tốt nghiệp đại học mỹ thuật, anh là một nhà thiết kế tài ba và sáng tạo. Với gần mười năm trong nghề, ngoài chuyện đảm đương vị trí trưởng...