Tôi ‘chết’ vì cái tội háo sắc
Tôi chết vì cái tội “yêu bằng mắt”, thế nên giờ sắp rước cô vợ đẹp như tiên nhưng lười nhác, tiêu tiền không tiếc tay.
Tôi chết vì cái tội “yêu bằng mắt”. Thế cho nên khi yêu, chỉ thấy thích vì đi đâu dẫn cô người yêu xinh đẹp đi thì mát mặt. Nhưng giờ, khi gần bước vào ngưỡng cửa hôn nhân mới thấy, lấy cô ấy về chẳng khác gì rước một con búp bê đẹp về để ngắm chứ chẳng nhờ vả được việc gì. Tôi đã nghĩ đến chuyện hủy hôn, chỉ tại thương đứa con trong bụng cô ấy mà tôi còn băn khoăn quá.
Vợ tôi là H, cô ấy học cùng lớp đại học với M. Hai người họ chơi khá thân với nhau. H thì khác M hoàn toàn. Cô ấy đẹp. Một vẻ đẹp mà nhìn vào là đàn ông phải si mê. Cô ấy sở hữu một làn da trắng hồng, đôi môi lúc nào cũng căng mọng. Hơn nữa cô ấy cũng biết cách ăn mặc hơn nên tôn dáng, tôn nét đẹp lên nhiều so với M. Quả thực, lúc đầu gặp M tôi đã thấy rất được nhưng khi gặp H rồi thì tôi bị hút hồn hoàn toàn.Thực ra tôi quen vợ tôi qua một người con gái khác. Lúc đầu, tôi có ý định tán M. Cô ấy là sinh viên năm thứ 4, chuẩn bị ra trường. Chúng tôi quen nhau tình cờ lắm. Cô ấy cũng tạm ổn, mặc dù không quá xinh đẹp nhưng ăn nói dễ nghe, hiểu biết lại còn rất đảm đang. Tôi đã nhìn thấy cô ấy nấu nướng, chỉ loáng một cái là vài món ngon lành đã ở trên bàn để thết đãi chúng tôi. Tôi biết cô ấy có cảm tình với mình và cũng có ý định theo đuổi. Cho tới khi tôi gặp vợ sắp cưới của tôi bây giờ – cũng là bạn của T.
Vợ tôi lười nhác, không chịu động tay vào việc gì. Tôi phải gánh thêm bao việc nhà dù có vợ sắp cưới về sống cùng (Ảnh minh họa)
Tôi dần dần chuyển qua tán H và tôi biết M rõ điều ấy. Chính vì vậy mà cô ấy giãn dần ra và có vẻ né tránh tôi. Tôi biết chắc M khinh tôi lắm bởi vì tôi háo sắc mà phụ lại tình cảm vừa mới nhen nhóm lên của hai người. Nhưng thôi, tôi kệ mọi chuyện dù sao tôi cũng chưa từng mở miệng nói yêu M. Điều đó không thể trách tôi được.
Chúng tôi vẫn đi chơi cùng nhau nhưng giờ tôi và H dính lấy nhau như sam. Khoảng vài tháng sau đó thì chúng tôi công khai yêu nhau. Vợ sắp cưới của tôi học kém, bị lưu ban một năm. Nhưng vì yêu nên tôi bao biện “đàn bà không cần thông minh quá”. Tôi chỉ cảm thấy hãnh diện mỗi khi dẫn bạn gái đi đâu cùng là đám bạn phải trầm trồ khen tôi yêu được cô quá xinh xắn. Với tôi thế là đủ.
Chúng tôi dọn về cùng một nhà để sống. Ở cùng cô ấy tôi mới thấy phát ngốt lên. Cô ấy không biết nấu nướng đã đành, cả ngày cũng không động đến việc gì. Làm gì cô ấy cũng sợ bẩn, sợ mệt. Tôi cảm thấy chán nản nhưng vì đang trong giai đoạn yêu nhau, tôi cũng không muốn mình trở thành người đàn ông lắm lời, kì kèo. Vậy là tưởng có người yêu về ở cùng, tôi sẽ được chăm chút cửa nhà, được người yêu chăm sóc ai dè, tôi gánh thêm cục nợ là cô ấy.
Video đang HOT
Sống với nhau được khoảng 4 tháng thì tôi bắt đầu hối hận thực sự. Cô ấy không biết làm ăn gì đã đành, ăn nói cũng vô duyên. Câu nên nói thì không nói, toàn nói câu không khiến người khác mất lòng. Tiền bạc cô ấy xài không tiếc bởi vì cô ấy quen với việc được trưng diện, được điểm tô son phấn rồi. Tôi gồng mình lên để vừa làm việc nhà, vừa kiếm tiền chiều cô bạn gái xinh đẹp.
Vợ sắp cưới tôi chẳng những lười nhác mà còn vô duyên (Ảnh minh họa)
Nói thật, nếu không xác định cưới thì tôi đã không chịu thiệt thòi như vậy. Cái mà tôi mong đợi là cô ấy thay đổi đi ít nhiều. Nhưng càng chờ đợi thì tôi càng thất vọng. Và rồi khi cô ấy học nốt năm cuối (lẽ ra là tốt nghiệp rồi nếu không bị lưu ban) thì cô ấy có bầu. Tôi không có ý định trốn tránh trách nhiệm nên đề nghị cô ấy cưới luôn rồi học tiếp.
Cô ấy mang bầu và bắt đầu kêu như vạc. Cô ấy coi tôi chẳng khác nào thằng ở, sai từ việc lớn đến việc bé. Tôi mệt mỏi vì phải kiếm tiền đã đành, về nhà còn làm một lô việc, mà không làm cũng không được vì cửa nhà nó ngập ngụa lên, cô ấy động vào cái gì là đổ vỡ cái đó. Tôi thấy tiếc, nếu như ngày đó tôi yêu và trân trọng cô gái tên M thì đời tôi không khổ.
Bây giờ tôi trộm nghĩ, tôi hủy hôn có tàn nhẫn lắm không?
Theo Ngoisao
Sợ khi yêu phải hot girl đòi quà
Trước đây, tôi luôn ao ước có một cô người yêu xinh đẹp, cao ráo thì càng tốt. Nhưng bây giờ tôi mới nghiệm ra, ngày đó, tôi chưa hiểu tình yêu là gì.
Chỉ là tôi háo sắc, ưa hình thức, tôi thích oai với bạn bè, thích khoe khoang với bạn bè là tôi có một cô người yêu xinh đẹp. Thế nên, tôi ra sức kiếm cho mình được cô nàng nào có vẻ hot girl, ăn mặc sành điệu, biết trang điểm, xinh xắn. Vì tôi có quyền như vậy.
Tôi là trai Hà Nội, lại thuộc hàng gia đình khá giả, có điều kiện. Thế nên, tôi luôn nghĩ, mình nhất định phải yêu mấy cô gái xinh đẹp, chứ không thể yêu người có nhan sắc bình thường được. Ngày đó, tôi là sinh viên, tôi đã đem lòng yêu một cô gái hotgirl của khoa. Đó là cô gái xinh đẹp, cao và được rất nhiều anh chàng để ý. Ngày đó, với một gã trai Hà Nội như tôi, tất nhiên, tôi có quyền oai. Nên các em cũng sán lấy tôi, nhiều người thích tôi lắm. Sau, biết tôi tán cô nàng này, nhiều cô khác chán nản hết. Vì họ biết, họ không thể so về sắc với cô gái này, đó là cô gái xinh đẹp, lại là hoa khôi của khoa nữa.
Tán tầm 2 tháng ròng rã, quà cáp, hoa hoét, đủ các loại thủ tục lãng mạn, đôi khi mất cả ngày để đợi nàng, rồi kiên trì này kia, cuối cùng tôi cũng khiến nàng cảm động. Nàng nhận lời yêu tôi khiến tôi sướng rên. Tôi hạnh phúc vì cuối cùng thì người con gái xinh đẹp ấy cũng là của tôi. Ngày mới yêu nhau, tôi hay đưa nàng đi đây đó chơi, cho nàng biết chỗ này, chỗ kia ở Hà Nội, vì nàng chẳng phải là người ở đây. Bạn bè tôi gặp nàng, tấm tắc khen nàng xinh, đẹp, tôi thì tự hào vô cùng.
Coi như là nàng đòi quà tôi. Một lần thì không sao nhưng nhiều lần quá tôi thấy nghi ngờ cái sự yêu của nàng. (ảnh minh họa)
Nhưng yêu nhau được 2 tháng, nàng đòi hỏi tôi đủ thứ. Nàng quản tôi, nói không quá thì như quản con nàng vậy. Tôi đi đâu, làm gì, đi một bước cũng phải nhắn tin cho nàng, nếu không nhắn thì nàng hậm hức, rỗi rồi mấy ngày không thèm nhắn tin gọi điện cho tôi. Đó là một chuyện, còn cái chuyện khiến tôi đau đầu nhất là, nàng đòi hỏi tôi quà cáp suốt ngày. Ví như đi đâu đó chơi, nàng cũng nhận tiện bảo tôi tạt vào quán này, quán nọ để mua đồ. Nếu mà có mua được thì y như rằng, tôi phải là người trả tiền, nàng nhất định không trả. Coi như là nàng đòi quà tôi. Một lần thì không sao nhưng nhiều lần quá tôi thấy nghi ngờ cái sự yêu của nàng.
Có ai lại mới sinh viên mà bắt người yêu mình mua món quà tiền triệu. Đi làm thì không nói, đi học mà như thế thì có mà chết bố, chết mẹ. Tôi cũng xin tiền bố mẹ chứ, dù gia đình có giàu thì cũng không thể tiêu pha như thế được. Với lại sinh viên, nàng cũng nên tiết chế mình. Thế mà khi tôi không mua được nàng còn õng ẹo: "Em yêu anh thiệt thòi bao nhiêu, người khác yêu em, người ta lo cho em mọi thứ, em thích gì có nấy. Ai cũng chiều em hết ý, chỉ có anh là không chiều em thôi". Nói xong nàng lại thút thít khóc, tôi mệt cả người.
Đúng là có cô người yêu xinh, đẹp thì thích ấy, nhưng mà yêu thế này chỉ tổ mệt người, cung phụng như bà hoàng. Bạn bè tôi bảo không nên yêu người như thế, vì có lẽ, đó chỉ là một cô gái xinh đẹp biết đào mỏ.
Được tầm 5 tháng, tôi chia tay nàng. Điều lạ là, tôi không hề tiếc nuối. Tôi cảm thấy yêu nàng tôi quá mệt, phải chạy theo nàng, đeo đuổi nàng phát ngán cả người. Chúng tôi chia tay nhau, kết thúc cuộc tình với cô gái xinh đẹp. Tôi cho nàng trở về với thế giới đại gia của nàng.
Mối tình thứ hai của tôi bắt đầu sau đó 3 tháng. Tôi gặp và si mê một cô em gái của người bạn. Em ấy xinh, dịu dàng, mái tóc dài đến ngang lưng, nhìn vừa nữ tính vừa ngây thơ. Tôi thích tôi mắt buồn ướt của em. Cảm giác, em là người đa sầu, đa cảm, xinh xắn, dễ chịu. Tôi nghĩ, em sẽ là một cô gái chung tình.
Mới trải qua hai mối tình nhưng tôi thấy mệt lắm rồi. Giờ tôi không muốn yêu mấy cô tiểu thư xinh đẹp, õng ẹo nữa. Chỉ có cái mx mà các cô lúc nào cũng nghĩ mình cao giá, tôi chán ngấy rồi!(ảnh minh họa)
Tôi muốn có được em, vì nghĩ người như em sẽ không biết tới sự phản bội hay đòi hỏi quà cáp. Nhưng đúng là, mấy cô gái đẹp khó chiều. Các em luôn nghĩ mình đẹp nên ăn vạ người yêu lắm. Yêu ai các em cũng nghĩ là họ may mắn vì yêu được em. Em luôn nói là tôi may mắn vì yêu được em. Em hiền nhưng có lúc cục cằn lắm, bực lên là em không nói gì, mặc cứ hằm hằm, không cần biết đến ai. Trước mặt bạn bè em cũng vậy, trước bạn bè tôi cũng vậy, em không biết nể nang là gì. Em ăn vạ, tiểu thư đến phát mệt. Chiều mấy em gái xinh đẹp đúng là khó. Vì lúc nào không chiều được thì các em lại mang cái chuyện &'em xin nên người yêu em còn xếp hàng kia kìa. Anh mà không biết trân trọng em thì em yêu người khác, anh không có cơ hội nữa đâu'. Nghe những bài như thế tôi phát ngán, chẳng muốn tiếp tục chuyện tình mới cô nàng xinh đẹp nữa.
Mới trải qua hai mối tình nhưng tôi thấy mệt lắm rồi. Giờ tôi không muốn yêu mấy cô tiểu thư xinh đẹp, õng ẹo nữa. Chỉ có cái mx mà các cô lúc nào cũng nghĩ mình cao giá, tôi chán ngấy rồi!
Bây giờ tôi lại nghĩ yêu một cô gái bình thường, không xinh đẹp lắm, có lẽ họ sẽ không đòi hỏi mình. Vì họ biết bản thân mình ở đâu, ở vị trí nào trong xã hội và nên có những yêu cầu và đòi hỏi đúng mức. Có lẽ, không nên háo sắc, cái tội háo sắc là cái tội không bao giờ có thể tha thứ được!
Theo VNE
"Thà "tự sướng" còn hơn phải lấy phải gái xấu" Đừng nghĩ tôi háo sắc hay gì đó nhé. Tôi không khinh thường cô gái mẹ đang mai mối, chỉ là nó xấu tôi không thích thôi. Đã vậy cứ bị mẹ thúc ép làm tôi càng hãi. 28 tuổi, tôi vừa chia tay bạn gái được gần 1 năm nay. Còn chưa kịp hoàn hồn thì đùng một cái mẹ ở quê...