Tôi chết đứng khi con gái mới chào đời đã phải rời xa thế giới này
Hối hả đưa vợ nhập viện, tôi chết đứng khi nghe bác sĩ thông báo sẽ mổ bắt con để cứu mẹ. Tôi nghẹn ngào đến độ không thể thốt lên lời.
Khi viết những dòng này, tôi chỉ cầu mong vợ mình vô tình đọc được mà hiểu nỗi lòng và tha thứ cho kẻ phản bội là tôi đây. Tôi hối hận, thật sự hối hận khi chỉ vì ham muốn bản năng mà bây giờ đánh mất tất cả.
Khi đọc bài tâm sự “Nhìn thấy vợ hú hí với nhân tình, tôi vẫn đủ bình tĩnh mở điện thoại ra quay” của bạn Trần mà tôi ngao ngán quá. Bạn ạ, rồi vợ bạn sẽ phải trả một cái giá đắt cho hành động nông nổi của mình thôi. Như tôi đây, tôi cũng đang trả cái giá không hề rẻ chút nào cho việc phản bội vợ mình.
Tôi và vợ cưới nhau được hơn 6 năm rồi. Có thể nói vợ tôi là mẫu người vợ hoàn hảo, em chăm lo chu đáo cho gia đình hai bên, lại sống rất tình cảm. Chăm sóc con thì khỏi nói, thằng bé nhà tôi mới hơn 4 tuổi mà nặng gần 20kg, lại biết đếm, biết đọc chữ. Em lại rất hiền,tôi nói gì cũng dạ vâng, chẳng bao giờ dám làm trái ý tôi.
Có thể nói tôi thuộc típ người gia trưởng. Một phần vì chỉ có mình tôi ra ngoài kiếm tiền về nuôi 2 mẹ con. Một phần vì chính cha tôi đã dạy tôi phải sống thế để vợ con khỏi leo lên đầu mà ngồi. Một phần vì công việc nên tôi phải cứng nhắc và nghiêm khắc như vậy.
Tôi vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn với người tình trẻ mà không hề chú ý vợ đang trong giai đoạn bầu bí (Ảnh minh họa)
Nhưng không vì thế mà cuộc sống của gia đình tôi tồi tệ, nếu không nói là rất hạnh phúc. Lúc nào chúng tôi cũng vui vẻ bên nhau. Tối tôi dạy con học, em dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn. Bữa cơm nào cũng tràn đầy tiếng cười và giọng bi bô của con trai. Cho đến khi em có thai con thứ hai thì bi kịch mới xảy ra mà tôi chính là nguyên nhân gây sóng gió tự lật úp con thuyền nhà mình.
Tôi là người có nhu cầu khá cao. Nhưng vợ chồng tôi vẫn khá hòa hợp trong chuyện ấy. Ngay cả khi vợ mang thai bé lớn. Vậy mà khi mới cấn thai bé nhỏ, chẳng hiểu sao vợ tôi rất hay động thai. Bác sĩ khuyên chúng tôi không nên gần gũi nhau để đảm bảo an toàn cho bé.
Nghe bác sĩ nói thế, tôi đã thấy khó chịu. Bắt tôi chịu đựng tới cả năm, e rằng tôi không làm được. Em vẫn nhẹ nhàng an ủi tôi và khuyên tôi nên nghe theo lời dặn bác sĩ để con được bình an.
Video đang HOT
Chính vì nhu cầu không được thỏa mãn nên tôi thường xuyên nhăn nhó, mắng vợ chửi con. Nghĩ lại tôi thật là kẻ khốn nạn. Vợ tôi hiểu lí do nên cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng bên cạnh chăm sóc chồng.
Một hôm, tôi đi nhậu với đám bạn cũ tại một nhà hàng. Gặp một cô nàng có tình ý, đong đưa với mình, tôi nảy sinh ý nghĩ “Nếu vợ không chiều được thì tìm người khác chiều tạm vậy”. Và tôi đã chạy theo, mê đắm vụng trộm với cô nàng đó.
Tôi vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn với người tình trẻ mà không hề chú ý vợ đang trong giai đoạn bầu bí khó khăn cần được động viên chăm sóc. Tôi đi sớm, về muộn, chẳng quan tâm chuyện nhà cửa nữa. Chẳng biết em có biết chuyện tôi ngoại tình không, nhưng thỉnh thoảng tôi lại bắt gặp em khóc một mình trong nhà tắm.
Rồi không còn vui vẻ với cô nàng này, tôi đã vồ vập đến với cô nàng khác. Tiền tôi đưa về cho vợ giảm đi, bởi tôi cần chi cho những mục đích khác, cần chi cho cô bồ của tôi.
Thậm chí, có khi tôi vui vẻ ở bên người tình cả đêm. Tôi còn huyênh hoang nói với những cô gái ấy rằng vợ mình rất xấu xí, nhàu nhĩ, lại bầu bí nên nhìn chẳng còn chút hấp dẫn nào. Tôi phóng đại, thay đổi cả con người của em. Tôi nói rằng em hung dữ vô cùng, cứ như sư tử cái vậy, chỉ chực chờ chồng về nhà là lao vào cấu xé. Phải nói các cô người tình của tôi vui vẻ, sung sướng như thế nào khi nghe tôi nói xấu vợ và đề cao các cô ấy lên như thế.
Tôi ít về nhà nên cũng chẳng biết vợ mình như thế nào, con mình ra sao. Tôi cũng chẳng biết đứa bé em đang mang là trai hay gái. Tôi chìm đắm trong các cuộc vui vẻ bên người tình. Tôi đã ngoại tình một cách trắng trợn và khốn nạn như vậy.
Một ngày, khi tôi và người tình đang “hú hí” trong phòng khách sạn thì nghe tiếng ồn ào bên ngoài nhưng tôi không mấy quan tâm. Cho đến khi cánh cửa phòng tôi mở toang, vợ tôi cùng vài người nhà tôi đang bất thình lình đứng trước mặt tôi mới hoảng hồn.
Vợ tôi như biến thành người khác, em chạy tới, la hét và nắm lấy tóc cô tình nhân tôi mà kéo. Cứ như bao ấm ức bấy lâu em dồn nén, nay em bộc phát ra ngoài. Tôi vội vơ lấy tấm chăn che người rồi bung khỏi giường. Trong lúc tôi và mọi người còn trố mắt đứng nhìn cô vợ hiền lành ngày thường, bụng bầu 7 tháng đánh ghen thì cô bồ tôi đã xô ngã em.
Cô ta vùng chạy ra ngoài, tôi và mọi người lao tới đỡ em lên thì thấy máu bắt đầu chảy ra từ cơ thể em. Em hất tay tôi ra, nhìn tôi bằng ánh mắt mà đến tận bây giờ, tôi vẫn không sao diễn tả được và cũng không thể quên được. Ánh mắt ấy chứa đầy oán hận, xen lẫn đau đớn, cứ như ánh mắt của một con thú bị chính người nó thương yêu nhất đâm trúng.
Hối hả vào viện, tôi chết đứng khi nghe bác sĩ thông báo sẽ mổ bắt con để cứu mẹ. Nhìn con gái bé xíu vừa mới chào đời với đủ hình hài phải rời xa thế giới này, tôi nghẹn ngào đến độ không thể thốt lên lời. Ba mẹ tôi thì khóc ngất, liên tục đánh mắng tôi, nhưng tôi dường như chẳng còn chút cảm giác nào.
Rồi em được đưa ra phòng hồi sức. Thấy tôi vào, em đã la hét rồi quăng tất cả những thứ có thể với được về phía tôi. Tôi đau đớn bước ra ngoài. Khi ấy, tôi mới ý thức được rằng chính mình đã lật đổ mọi thứ, đã phá tan hạnh phúc gia đình mình.
Con trai tôi thấy ba cũng chẳng chạy ùa vào lòng nữa. Mặc tôi kêu gọi, nó cứ lẳng lặng bỏ vào với mẹ. Chỉ mình tôi ngồi cô đơn bên hàng ghế, bị mọi người nhìn ra nhìn vào và soi mói đủ thứ.
Đi đâu, tôi cũng bị dò xét, bàn tán. Tôi hối hận vô cùng (Ảnh minh họa)
Khi em xuất viện, ba mẹ tôi đã họp mặt gia đình và tuyên bố từ mặt tôi. Họ đuổi tôi ra khỏi nhà cho đến khi được em tha thứ mới dược vào. Tôi đã quỳ xuống xin lỗi nhưng em chẳng bận tâm, cứ im lặng nhìn tôi rồi bảo tôi cút đi.
Tôi phải ra ngoài ở trọ từ đó đến bây giờ. Công ty nghe chuyện tôi ngoại tình thì thu thập bằng chứng rồi đang bàn tính đuổi việc tôi. Bây giờ, tôi sắp trở thành kẻ trắng tay. Không gia đình, vợ con, sắp không cả công việc, thậm chí tôi còn giết chết cả con gái mình. Đi đâu, tôi cũng bị dò xét, bàn tán. Tôi hối hận vô cùng, tôi phải làm sao đây để em tha thứ cho tôi, để tôi có cơ hội trở về nhà chăm sóc em và con trai tôi?
Theo Afamily
Gửi anh tình yêu của em!
Yêu anh, em đã được rất nhiều, đấy là những điều vô giá mà em không bao giờ có thể đổi được bằng tình hay bằng tiền. Anh đã mang đến cho cuộc sống của em thêm ý nghĩa và tươi đẹp hơn!
"Cuộc sống thật đơn giản!" - Đấy là suy nghĩ của em trước khi chưa gặp anh, đơn giản từ mọi thứ và nỗi buồn là những điều tất yếu phải có trên cuộc đời này. Có lẽ những gì em có được, những gì em đạt được trong cuộc sống quá đơn giản. Từ việc học hành, bạn bè cho đến tình yêu, em luôn là người may mắn. Dù rằng cũng có những lúc suy tư về thân phận, về những khập khễnh trong cuộc sống... nhưng những buồn phiền thoảng qua ấy không đáng để một cô gái vô tư như em phải bận lòng.
Đến khi gặp và yêu anh là khi em phải đối diện với cuộc đời, với cuộc sống thực của nó và biết được rằng, cuộc sống này thật phức tạp làm sao! Từ ngày yêu anh đến nay cũng đã hơn một năm rồi anh nhỉ? Sau một năm nhìn lại, em nhận thấy mình đã thay đổi rất nhiều, từ nhận thức trong cuộc sống cho đến suy nghĩ, tình cảm... những ngày đầu yêu anh, em thật bướng bỉnh, em muốn giận dỗi anh lúc nào tuỳ thích, muốn vui thì vui, muốn buồn thì buồn, muốn bắt lỗi anh thật nhiều để anh thấy được yêu em không đơn giản chút nào!
Vậy mà hôm nay em đã thay đổi, ngoài môi trường, hoàn cảnh tác động, anh là nhân tố quan trọng nhất làm thay đổi quan điểm sống của em. Dù không thể làm thay đổi được những gì thuộc về bản chất, nhưng anh cũng đã giúp em giảm được phần nào với bản tính bướng bình của em. Vì em biết tính cách của mình, càng phê phán em bao nhiêu thì em càng chứng tỏ tính cách của mình cho mọi người biết bấy nhiêu, em luôn bảo thủ quan điểm của mình vì em có nhiều lý do để chứng minh mình hoàn toàn đúng, chỉ có người em thực sự tin tưởng, thực sự yêu thương thật lòng mới "thuần hoá" được em...
Trải qua bao giận hờn, em nghĩ rằng anh sẽ rất mệt mỏi khi phải chiều chuộng em, vì có những lúc em đã khiến anh quá buồn phiền mà không thể nào tập trung vào công việc. Vậy mà chính anh đã làm cho em hiểu được rằng, em cần điều chỉnh mình như thế nào? Không phải để phù hợp với anh mà để làm hành trang vào đời giúp em đỡ vấp ngã hơn, dễ hoà mình hơn...
Cảm ơn Đức Mẹ đã mang anh đến bên em trong những lúc khó khăn, buồn tủi.
Có lần anh hỏi "Em yêu anh, em được gì không?", yêu anh, em đã được rất nhiều, đấy là những điều vô giá mà em không bao giờ có thể đổi được bằng tình hay bằng tiền. Anh đã mang đến cho cuộc sống của em thêm ý nghĩa và tươi đẹp hơn! Nếu thiếu vắng anh, em sẽ thiếu đi một điểm tựa, một người tri kỉ, một người anh, một người bạn... và cả một tình yêu chân thành, trọn vẹn. Bên anh, em thoải mái kể chuyện vui buồn xảy ra hàng ngày như một người bạn, em vô tư cười nói, vô tư nhõng nhẽo như một người em gái của anh. Khi buồn em muốn được cùng anh tỉ tê ở một quán café nào đó, khi mệt mỏi rã rời anh là điểm tựa vững chắc của em... Cuộc sống còn gì ý nghĩa hơn khi em có anh bên cạnh!
Cảm ơn anh, cảm ơn tình yêu anh dành cho em, cảm ơn Đức Mẹ đã mang anh đến bên em trong những lúc khó khăn, buồn tủi. Anh đến khi em đang đói một tình yêu, đói một điểm tựa... cuộc sống này để có một tình yêu chân thành, một người để tin tưởng thật khó nhưng có rồi để mất đi mới là điều đáng tiếc phải không anh? Em rất sợ, vì có những lúc chính mình cũng khó giữ được tình yêu của chúng ta, em sợ cái tính bướng bỉnh của em sẽ đánh mất đi tình yêu mà chúng mình vun xới bấy lâu nay... Mong sao, cái ngày ấy sẽ không bao giờ ghé thăm tình yêu của chúng mình.
Em tin anh yêu em rất nhiều, và không thể đặt lên bàn cân để cân tình yêu của ai lớn hơn, mỗi người có mỗi cách yêu, mỗi cách thể hiện khác nhau như anh từng nói. Nhưng chung quy lại vẫn có một điểm chung, vì thế dù anh ở xa em, em vẫn nhận ra được thời gian nào anh nghĩ đến em nhiều nhất, và thời gian nào anh tạm thời quên em đi.
Em biết trong lòng anh chưa và không bao giờ tính toán thiệt hơn hay bị phiền phức, vất vả... Anh chỉ muốn chia sẻ cùng em những lo toan, những gánh nặng mà em đang phải ôm mang. Em chỉ buồn vì mình chưa làm được gì cho anh và cảm thấy mình còn nợ anh quá nhiều tình nghĩa...
Những ngày ở bệnh viện xa anh là những ngày em nghĩ về anh thật nhiều. Em cần có những ngày như thế để nhìn lại tình yêu anh dành cho em, tình yêu em dành cho anh như thế nào. Em bỏ qua những lo lắng, những lo sợ điều không tốt sẽ xảy ra. Em thấy mình thật hạnh phúc khi yêu anh, khi có anh bên cạnh cuộc đời mình. Thời gian yêu nhau dù không nhiều nhưng cũng để lại nhiều niềm vui anh nhỉ?
Bây giờ đây khó khăn đang chờ em phía trước, nhưng sao em vẫn thấy con đường phía trước không đầy chông gai mà nó đang rộng thênh thang cởi mở đón em tiến bước bằng những bước đi mạnh mẽ hơn. Chỉ một mình em chăm sóc mẹ, biết bao nhiêu vất vả nhưng em vẫn thấy bình thường như mọi khi... tất cả vì có anh bên em, anh biết không?.
Em nói "mẹ cho em một hình hài, một cuộc sống đầy đủ. Ba cho em một nhân cách và bây giờ anh gọt giũa nhân cách ấy cho hoàn thiện hơn", đúng không anh?
Theo VNE
Khi bị vợ làm cho... mất mặt Xinh đẹp lại làm ra nhiều tiền hơn chồng, tâm tính Mai dần thay đổi. Từ dịu dàng, nết na cô trở thành người vợ chanh chua, đanh đá, cô đành hanh... Mai và Việt quen, yêu nhau khi đang là sinh viên. Tính đến bây giờ, thời gian họ kết hôn chưa lâu, hơn hai năm. Hai năm cho cuộc sống vợ...