Tôi chẳng qua cưới anh vì “cái đó”, anh đừng có ảo tưởng sức mạnh!
Tôi đi nhanh ra khỏi phòng và đóng sập cửa lại. Ngày mai, ngày mai tôi sẽ cùng cô ấy ngồi lại để tìm lối thoát cho cả hai, tôi không thể trói buộc cả hai người như thế này mãi được…
Nhưng rồi khi về chung một nhà, chúng tôi vẫn chưa thể phá bỏ rào chắn với nhau, hay nói cách khác là tôi vẫn chưa thể khiến vợ mình toàn tâm toàn ý với gia đình này. (Ảnh minh họa)
Tôi là một du học sinh năm nay 33 tuổi mới về nước được 2 năm. Ở cái tuổi này, bạn bè tôi hầu hết đã lập gia đình và có con cả rồi, còn mỗi mình tôi vẫn lẻ bóng. Vì quá chú tâm vào sự nghiệp, tôi đã bỏ lỡ tình duyên của mình nhiều lần, để lúc về nước, nhìn đâu cũng không thấy người thích hợp.
Tôi gặp và quen biết vợ mình qua sự mai mối của hai gia đình, em nhỏ hơn tôi 8 tuổi. Vì hơi chênh lệch tuổi tác, trông tôi và em như hai chú cháu khi đi ngang hàng nhau vậy. Em trẻ con, hay dỗi, lại xinh xắn và trẻ hơn tuổi rất nhiều. Lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã mê em như điếu đổ. Tôi nghĩ rằng mình đã gặp được người mà người ta thường nói là yêu ngay từ cái nhìn đâu tiên. Tôi cũng không hiểu vì sao một người xinh đẹp trẻ trung như em lại chấp nhận lấy tôi, trong khi em có vô vàn sự lựa chọn khác tốt hơn nhiều.
Từ lúc quen biết rồi đi đến hôn nhân, chúng tôi chỉ quen nhau vẻn vẹn trong vòng 3 tháng. Tôi vẫn thấy vợ mình có gì đó khó gần, xa cách và dường như tôi chưa thể hiểu hết được con người thật của em. Vì sự thúc ép của 2 nhà, chúng tôi nhanh chóng cử hành hôn lễ mà ngay cả người trong cuộc như chúng tôi cũng cảm thấy bỡ ngỡ. Vài lần đón đưa, những cử chỉ còn đầy e ngại thẹn thùng, vậy mà khi tôi hỏi cưới, em gật đầu đồng ý ngay. Đến nỗi, tôi hỏi lại, để e có thể cẩn thận mà suy nghĩ, vậy nhưng em vẫn không thay đổi ý định.
Từ lúc quen biết rồi đi đến hôn nhân, chúng tôi chỉ quen nhau vẻn vẹn trong vòng 3 tháng. (Ảnh minh họa)
Nhưng rồi khi về chung một nhà, chúng tôi vẫn chưa thể phá bỏ rào chắn với nhau, hay nói cách khác là tôi vẫn chưa thể khiến vợ mình toàn tâm toàn ý với gia đình này. Tôi biết rằng trước khi lấy tôi, em đã qua lại với một người và hai người đã tính chuyện đám cưới. Đùng một cái người ấy bỏ rơi em để đi du học, sang nước khác lại công khai yêu một cô gái khác khiến em rất buồn. Tôi đã làm đủ mọi cách, luôn cố gắng hết mình là một người chồng mẫu mực, vậy nhưng em lại chỉ lẳng lặng lạnh nhạt đến khó hiểu.
Mẹ tôi cũng nhận thấy được điều đó ở em, bà bảo với tôi, con dâu có nỗi buồn gì đó rất sâu ở trong lòng, khiến em lúc nào cũng như đang tự trói buộc mình lại ở một thế giới cô độc khác. Mẹ tôi vẫn hiểu rằng, chúng tôi đến với nhau khi tình cảm còn quá nhạt nhòa. Mẹ bảo tôi cần cố gắng hơn nữa, rồi nghĩa vụ của một người vợ sẽ khiến em sẽ yêu tôi nhanh thôi.
Video đang HOT
Cứ thế đến 6 tháng sau, khi tôi đã dần cảm thấy mệt mỏi, vợ tôi vẫn cứ xa cách như thế. Mỗi ngày về nhà, cô ấy sẽ vào nấu cơm, khi tôi vừa đi làm về, nàng sẽ mời tôi vào ăn tối, rồi từ đấy chẳng nói gì nữa. Nếu tôi có hỏi câu nào, nàng sẽ trả lời câu ấy, không hơn. Nàng không ghen, không giận cũng chẳng hờn, nàng như một cô búp bê gỗ mà tôi lấy về làm vợ.
Đến như hôm nay, tôi đi ăn với đối tác về đã thấy vợ đi ngủ từ bao giờ. Trời ạ, vợ tôi có thể bình thường như bao người đàn bà khác được không? Tôi thèm lắm một lần vợ hỏi dò, vợ ghen tuông, hay đơn giản là hỏi tôi công việc ở cơ quan như thế nào.
Có chút hơi men, tôi đâm ra cáu bẳn và không làm chủ được mình. Vào phòng, thấy vợ nằm ngủ chướng mắt, đến cả chồng về mà cũng không hay, tôi mới dựng nàng dậy kiếm chuyện. Nghe tiếng động, vợ trở mình ngồi dậy hỏi:
- Anh về rồi đấy à, anh ăn cơm chưa?
Tôi đáp:
- Tôi đã nhắn tin bảo với em tôi đi ăn với đối tác, em không đọc hay cố tình không đọc?
Thấy tôi kiếm cớ dây chuyện, vợ nhẹ nhàng đáp:
- Nếu anh ăn rồi thì thôi, em ngủ đây!
Nói rồi, nàng lại đắp chăn nằm xuống. Tôi bực mình quát:
- Cô xem cô đi, tôi đã làm gì sai mà cô lúc nào mặt cũng lạnh như tiền vậy? Cô muốn tôi phải làm thế nào cô mới bình thường được hả?
Vợ tấm tức khóc, đáp:
- Anh đừng vô cớ kiếm chuyện, em có làm gì sai đâu. Anh quá đáng vừa thôi!
Tôi cười mỉa mai đáp lại:
- Cô bảo cô không làm gì sai đúng không? Nhưng cô cũng chẳng xem cái nhà này là nhà, không xem tôi là chồng cô. Nếu cảm thấy không chịu được nữa thì trở về nhà bố mẹ đẻ cô đi, còn kịp đấy!
Vợ hét lên:
- Vì cha mẹ tôi mới phải cắn răng lấy anh. Tôi chẳng qua cưới anh vì cái đó, anh đừng có ảo tưởng sức mạnh!
Tôi quá sững sờ khi nghe cô ấy nói vậy. Thì ra, cái tôi vẫn cố gắng bấy lâu nay chỉ để trả lại bằng câu nói xé lòng này. Còn biết nói gì nữa đây, tất cả đã quá rõ ràng rồi còn gì. Tôi đi nhanh ra khỏi phòng và đóng sập cửa lại. Ngày mai, ngày mai tôi sẽ cùng cô ấy ngồi lại để tìm lối thoát cho cả hai, tôi không thể trói buộc cả hai người như thế này mãi được…
Theo blogtamsu
Đau đớn tìm lối thoát cho cuộc hôn nhân bi thảm hơn địa ngục
Đừng cố thu mình, đừng cố nhịn nhục sống với người đàn ông tệ bạc, ghen tuông một cách bệnh hoạn như vậy nữa chị ạ.
Ảnh minh họa: Internet
Trong câu chuyện "Chết khiếp vì đòn ghen của chồng sau tuần trăng mật"chị có hỏi là bây giờ chị phải làm sao khi mà chồng chị đang hàng đêm trút đòn bạo lực tình dục lên chị vì ghen với người tình cũ của chị.
Em thấy câu trả lời là khó, bởi câu chuyện này quá riêng tư, quá éo le. Nếu ngay từ đầu khi chị thật thà kể hết cho anh ấy quan hệ sâu đậm dẫn đến không còn trinh tiết vì chị đã trao cho tình cũ, mà anh ấy thông cảm, chấp nhận đi đến hôn nhận với chị thì lẽ ra bây giờ và mãi mãi về sau anh ấy phải vui vẻ sống với quyết định của mình, chứ sao bây giờ lại quay ngoắt 180 độ trút hận thù vào chị như vậy?
Chị hãy suy nghĩ cho thật kĩ đi, nếu chị còn đặt niềm tin vào anh ấy, còn tình yêu với chồng thì chị nên bình tĩnh trao đổi với anh ấy.
Làm sao cho anh ấy hiểu là câu chuyện kia nên để nó ngủ yên trong quá khứ, nên lãng quên nó để xây dựng hạnh phúc mới. Chị cũng phải cương quyết ngăn chặn việc anh ấy hành hạ, bạo lực tình dục với chị như anh ấy vẫn làm.
Hãy cho anh ấy biết là những việc chửi bới, hành hung chị như vậy là xúc phạm nhân phẩm, là xâm phạm thân thể của một con người, dẫu người đó là vợ đi chăng nữa thì luật pháp vẫn nghiêm cấm.
Chỉ có khi nào chồng chị nhận ra việc làm sai trái của mình thì chị mới mong có được sự bình yên, bình đẳng trong ngôi nhà bé nhỏ mà chị đang sống trong đó.
Còn nếu chồng chị vẫn giữ cách đối xử mất tình người như hiện nay thì em nghĩ có lẽ lối thoát duy nhất, tốt nhất cho chị và cả chồng chị là chị mạnh dạn làm đơn ra tòa đi.
Đừng cố thu mình, đừng cố nhịn nhục sống với người đàn ông tệ bạc, ghen tuông một cách bệnh hoạn như vậy nữa chị ạ. Cầu mong cho tình hình sớm cải thiện để chị có cuộc sống làm người bình thường.
Theo Tienphong
Sự thật về tình yêu trong tâm trí của đàn ông Nếu có làm tổn thương một người đàn ông yêu thương mình. Cũng không cần phải có mặc cảm tội lỗi. Vì nếu không, chắc chắn một hay nhiều lần trong đời, hoặc họ sẽ làm tổn thương ta, hoặc làm tổn thương những người phụ nữ khác. Những gì mà một người con gái, một người phụ nữ, một người đàn bà,...