Tôi chẳng dám yêu vì người cha say xỉn
Phải khó khăn lắm chúng tôi mới có thể đến được nhau. Nhưng giờ đây, khi tính chuyện kết hôn, tôi giật mình vì hai gia đình chênh lệch nhau nhiều quá.
Gần cuối năm, điều này làm tôi càng thêm lo sợ. Một năm nữa lại đến với mọi thứ thật mù mịt. Tôi yêu anh cũng thật tình cờ qua ba lần giáp mặt. Tất nhiên anh sẽ chẳng mảy may để ý. Còn với một cô gái mới lớn như tôi, trước một người có vẻ ngoài đặc biệt thật thu hút, tôi chỉ biết theo sau anh để ngắm. Đó thật là một điều buồn cười.
Anh kiêu ngạo. Suốt quãng đời đi học, không một lần anh nói chuyện với bất kỳ ai trong lớp vì anh cho rằng mọi người thật con nít, nhố nhăng. Khuôn mặt thiên thần cùng cái cách lịch thiệp, anh cuốn hút rất nhiều người con gái nhưng họ chỉ đứng xa nhìn chứ không dám đến gần vì anh lạnh lùng.
Anh có lối suy nghĩ khác thường và sự tàn bạo bởi một thời gian rất dài trải qua sự sống – cái chết. Đánh nhau với nhiều người, anh tham gia những hoạt động xấu nhưng anh không phải kẻ bụi đời mà ngược lại, anh chưa bao giờ bị ảnh hưởng bởi những điều đó. Gia đình anh gia giáo và thuộc hàng khá giả.
Video đang HOT
Tôi kể những điều trên để mọi người có thể hình dung được người đàn ông của tôi yêu như thế nào. Vậy mà anh chọn tôi, đơn giản vì tôi bảo vệ anh một lần khi anh bỏ học và bị thầy giáo điều trần trước lớp. Kể từ đó, tôi và anh thân nhau hơn. Khi yêu một người có quá khứ phức tạp như vậy, tôi cũng hơi lo sợ nhưng sau đó tôi vẫn chấp nhận yêu vì sự đặc biệt ấy.
Yêu nhau, anh bảo vệ, che chở cho tôi. Anh nói tâm hồn tôi ấm áp làm anh không còn lạnh giá và bớt thú tính. Các bạn biết không, tất cả các bạn tôi ai cũng bảo sao anh giống xã hội đen và duy chỉ có tôi biết được sâu thẳm con người anh khát máu như thế nào? Đôi mắt thỉnh thoảng chuyển thành màu đỏ như quỷ dữ vậy. Rất khó kiểm soát.
Tôi đã có thời gian bị khủng hoảng và đã muốn dứt ra vì áp lực ở cạnh anh quá lớn. Tôi đã muốn tìm bác sĩ tâm lý điều trị. Nhưng mọi thứ luôn chỉ diễn ra trong suy nghĩ và tôi chưa làm được bao giờ vì tôi biết có thể dẫn đến hậu quả khôn lường. Nhìn bề ngoài thật khó biết được anh là người như thế nào và mọi người trong gia đình tôi đều rất thích anh bởi anh biết cư xử. Còn với gia đình anh, tôi chẳng có gì nổi bật nên tôi biết mọi người không thích tôi lắm. Nhưng sợ anh nên không ai dám nói điều gì cả.
Anh không bao giờ chịu sự áp đặt. Anh nói anh muốn tự làm mọi việc, muốn tự lập, không muốn phiền đến gia đình. Khi đã chấp nhận theo anh, tôi cũng đồng ý điều đó kể cả không cần kết hôn. Nhưng giờ lại gặp rắc rối là ở một gia đình còn nhiều phong kiến như gia đình tôi, điều này thật chẳng dễ dàng. Mẹ và mọi người hùa vào nói tôi. Mọi người nói nhiều lắm, cả những lời nói nặng nề gây áp lực bắt tôi phải lập gia đình hoặc phải cho nhà anh đến.
Thực ra bố mẹ anh luôn muốn cả hai bên gặp mặt nhưng mà điều khó đó chính là sự khác biệt giữa hai gia đình quá lớn từ lối sống đến tôn giáo. Điều đó làm tôi sợ. Tôi tôn trọng gia đình anh. Anh có một người bố tuyệt vời, sống có tình có nghĩa, người mẹ nhân hậu dù bà là người làm ăn. Còn nhà tôi, ba thì suốt ngày say xỉn. Ba mẹ cãi nhau như cơm bữa. Thỉnh thoảng còn không tiếc lời sỉ vả nhau. Đã có lúc tôi muốn đi tu cho xong.
Tôi vừa mới nghỉ việc tại công ty. Anh thì còn phải nửa năm nữa mới kết thúc chương trình văn bằng hai. Anh đã quyết tâm đi học vì anh phù hợp với kinh tế. Ngành học trước của chúng tôi rất khó xin việc. Khi ra trường, tôi thấy thật khó khăn nhưng không muốn nhờ vả gia đình anh vì như thế tôi sẽ không bao giờ được là chính mình nữa. Khi cuộc sống của mình có người sắp xếp an bài, tôi sợ sau này tôi sẽ hối hận và tôi đã nghĩ nếu như cuộc sống mệt mỏi thế tôi sẽ bỏ đi. Tôi thực sự hoang mang lắm. Tôi không kiểm soát được suy nghĩ ngông cuồng của mình.
Tết này, tôi sẽ ở nhà một thời gian nhưng tôi sợ không chịu nổi ba tôi. Còn vào Sài Gòn thì chưa chắc tôi đã tìm được việc ngay. Mọi người rồi làng xóm sẽ đàm tiếu tôi yêu lâu mà chả ai thèm cưới… Nhưng tôi không muốn kết hôn khi mình còn quá non. Tôi muốn mọi thứ phải diễn ra tốt đẹp hòa thuận đôi bên. Và rồi tôi đã nghĩ đến chia tay anh để sống ẩn một nơi nào đó thật xa. Bạn bè tôi ai cũng bảo người ta yêu lâu sẽ không bao giờ đến được với nhau. Tôi cũng lo lắng lắm. Tôi muốn thoát khỏi chuyện này? Giờ tôi phải làm sao đây? Xin hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nếu tình yêu đủ lớn...
Theo quan điểm "thoáng" của tôi, tình yêu luôn là món quà ngọt ngào nhất của tạo hóa, dù là yêu người lớn hơn mình nhiều tuổi. Vấn đề cần cân nhắc là việc quá chênh lệch tuổi tác sẽ nảy sinh những vấn đề bất lợi nào, cả hai phải đối diện với nó ra sao.
Thường thì người ta dễ chấp nhận một đôi lệch tuổi kiểu chàng lớn tuổi hơn so với nàng. Bởi đơn giản, người vợ thường phải ở vai trò nhỏ bé, yếu đuối, được chở che, chăm sóc. Nếu người vợ lớn tuổi, dễ thành "bà chị" chín chắn.
Nhưng nói chung, dù lệch tuổi theo kiểu nào thì người trong cuộc cũng phải đối diện với những khó khăn cơ bản: nếu một người quá lớn tuổi so với người còn lại sẽ khiến một trong hai người mất tự tin sự trải nghiệm khác nhau nên người lớn tuổi có hiểu biết, sở thích, quan điểm già dặn hơn nhiều, và tất nhiên là người ít tuổi sẽ trở thành quá trẻ con trong mắt bạn đời một trong hai người sẽ "xuống sức" trước vì tuổi già kéo theo bệnh tật...
Điều quan trọng là người trong cuộc "định lượng" lại tình yêu, xem có đủ lớn để vượt qua khó khăn đã lường trước và cả khó khăn sẽ phát sinh trong tương lai.
Tình cảm có đủ lớn để người trẻ vẫn một lòng với bạn đời "già"? Tình cảm có đủ lớn để người "già" chấp nhận những sở thích, cá tính trẻ con của bạn đời "trẻ"? Tình cảm có đủ lớn để bỏ ngoài tai những lời dị nghị của người xung quanh? Có thể khẳng định, để một đôi lệch tuổi hạnh phúc bền vững được với nhau, tình yêu của họ phải lớn hơn rất nhiều so với những cặp thông thường khác.
Ở quê tôi, có một anh mới 24 tuổi nhưng quyết định đến với một người phụ nữ 45 tuổi. Ngày anh tuyên bố lấy vợ, cha mẹ anh đã từ anh, còn xóm giềng như tôi thì đều nghĩ anh này bị "thần kinh" hoặc là bị chị kia "bỏ bùa". Anh vẫn kiên định với tình yêu của mình. Người xấu miệng bảo, chẳng chóng thì chầy cũng rã đám. Vậy nhưng gần 20 năm rồi, họ vẫn hạnh phúc. Chứng kiến tình yêu ấy, tôi rất khâm phục.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em có nên yêu 'phi công trẻ'? Anh ấy kém em 3 tuổi, bọn em đã có những ngày tháng hạnh phúc bên nhau, nhưng rồi vấn đề tuổi tác là một cản trở lớn... Em và người ấy yêu nhau đã được 2 năm.Người ấy kém em 3 tuổi. Có thể nói những ngày tháng bên người ấy là những ngày tháng em thấy hạnh phúc nhất. Do tuổi...