Tôi chẳng còn tí cảm xúc nào với chồng
Nếu cứ tiếp tục sống với chồng, tâm trí tôi sẽ luôn hướng về người ấy như bao năm qua, còn cố dứt áo ra đi thì sự day dứt ở đây không phải dành cho chồng mà dành cho các con.
Ảnh minh họa
Vượt qua bao nhiêu sóng gió, vợ chồng tôi đến được với nhau. Bao nhiêu mơ ước, dự định trong đầu 2 vợ chồng nhưng trên con đường thực hiện chúng tôi đã đánh mất đi sự trân trọng, tình yêu dành cho nhau. Nhiều lúc rất thương cảm với chồng, biết anh trong công việc gặp nhiều khó khăn, vất vả, tôi luôn cố gắng giúp đỡ cả về mặt tài chính lẫn việc chăm sóc con cái.
Tài chính cũng chẳng phải quá nhiều, nhưng 9 năm lấy nhau thì 5-6 năm đầu tôi không biết đến đồng lương của chồng. Từ chút của hồi môn của bà, mẹ, rồi đi làm dành dụm được ít tiền cũng đưa ngược lại cho anh để có vốn làm ăn, ngược xuôi vay người nọ người kia những lúc anh thiếu tiền hàng. Tôi vẫn nghĩ “gái có công thì chồng chẳng phụ”, có nhiều lúc vừa đi vừa khóc, lo lắng vì trong túi không có nổi 5 nghìn đồng, biết lấy gì cho con ăn, thế là lại phải tự mình xoay sở nhưng mọi việc đó tôi vẫn có thể chịu đựng được.
Việc mà tôi không chịu được đó là sự sỉ nhục, khinh miệt, giận cá chém thớt của chồng. Bao nhiêu năm trời tôi cứ phải nghe những từ ngữ không tưởng, những thái độ làm mấy mẹ con tôi hốt hoảng, lo sợ. Có thời gian khi tôi làm việc gì, nói gì cũng phải để ý thái độ của chồng, sợ không biết mình nấu món này chồng có thích ăn không (lo bị đổ vào sọt rác), sợ nói câu này có trái ý chồng không, nếu chồng nổi giận biết đâu đấy một món đồ sẽ lại vĩnh viễn ra đi.
Video đang HOT
Nước mắt không tuần nào không rơi, nhiều lúc tôi cũng nghĩ chắc do làm ăn vất vả nên anh mới sinh ra tính cáu gắt như vậy. Nhưng thực tệ, những ứng xử của chồng với bố mẹ tôi, bố mẹ anh em họ hàng ruột thịt, bạn bè của anh cũng chẳng đẹp. Tôi cảm thấy rất buồn chán, thất vọng vì cách ứng xử đó. Con người dù có nhiều khuyết điểm thế nào thì người ta vẫn phải có ưu điểm. Chồng tôi không rượu chè, không gái gú, chăm chỉ làm ăn (dù thua lỗ do không biết tính toán), giúp đỡ người gặp khó khăn, cũng rất thương con, nhưng khi con người ta bị tổn thương quá nhiều, thì tình yêu cũng dần giảm đi rồi đến một lúc nào đó sẽ chết, những ưu điểm đó không thể kéo nổi lại được.
Trong chặng đường buồn đó, tôi có gặp một người, ban đầu chỉ là quen biết hết sức thông thường. Chúng tôi quý mến nhau vì cả hai cùng dễ gần, tôi và anh rất dễ nói chuyện, vui vẻ. Tôi rất ngưỡng mộ anh và gia đình anh. Anh có người vợ đẹp, những đứa con vô cùng thông minh, ngoan ngoãn, sống có trách nhiệm, yêu thương vợ con. Anh từng nói “Người đàn ông nào đó có thể cặp bồ nhưng sẽ không bao giờ bỏ vợ, vì vợ ví nhưng một công trình, họ mất nhiều công sức để xây dựng và vun đắp”.
Có lẽ từ sự ngưỡng mộ, qua giao tiếp trò chuyện, qua sự quý mến của mọi người với anh mà tình cảm của tôi dành cho anh càng lớn dần. Tôi cố gắng giữ để cho tình cảm của mình không phát triển thêm, để anh không nhận ra, để cho mối quan hệ bạn bè giữa chúng tôi mãi tồn tại. Bề ngoài là vậy nhưng mỗi khi đêm xuống, một mình trong bóng đêm, tôi thường xuyên nghĩ tới anh, có thể coi anh như một liều thuốc xoa dịu nỗi đau.
Nghĩ đến anh, tôi quên đi những câu mắng chửi của chồng lúc chiều tối, giúp tôi đi vào giấc ngủ ngon hơn. Tôi cũng có cảm nhận dần dần anh dành tình cảm cho tôi, qua ánh mắt, qua những lời hỏi thăm, nhưng chưa bao giờ vượt quá giới hạn cho phép vì anh còn yêu vợ. Cuộc sống không đơn giản như vậy, một ngày tôi biết được anh không hạnh phúc (vợ anh đã có người khác), bao năm anh đã đau khổ, đấu tranh để giữ lại hạnh phúc gia đình (việc này do một người rất thân của anh nói chuyện với tôi), nhưng rốt cuộc vẫn không giữ được.
Chúng tôi quen nhau đã được 10 năm, khi gia đình anh sóng gió, chúng tôi ít gặp nhau (thỉnh thoảng mới gặp nhưng đi cùng nhiều người). Rồi có một ngày chỉ có anh và tôi trong quán cà phê, khi anh nói vợ chồng anh xa nhau được 2 năm thì tôi cũng không giấu tình cảm của mình nữa. Anh nói yêu tôi nhưng không muốn làm ảnh hưởng đến gia đình tôi, vì anh biết nó đau khổ như thế nào. Tôi có thể khẳng định mình không phải là tác nhân gây ra sóng gió cho gia đình anh, nhưng tôi bắt đầu gây sóng gió cho gia đình mình.
Từ rất lâu, dù không còn yêu chồng nữa nhưng tôi vẫn cố gắng sống vì muốn cho con có đầy đủ bố mẹ, vì chỉ có anh trong giấc mơ. Giờ tôi không muốn tình yêu của mình trong mơ nữa, muốn sống cho bản thân, muốn nhận được sự yêu thương đàng hoàng từ anh, không muốn lén lút. Tôi đã nói thẳng với chồng, vì cũng nghĩ chồng không yêu mình nữa, không ngờ chồng tôi sốc và nói chưa bao giờ nghĩ tôi có thể yêu người khác.
Qua sự việc đó, chồng tôi tự nhìn nhận lại mình, thấy đã đối xử với tôi tồi tệ như thế nào và xin lỗi tôi. Chồng tôi có những cử chỉ, hành động, lời yêu thương mà 7-8 năm qua anh đã quên, tuy vậy tôi không còn cảm thấy bất kỳ cảm xúc gì, đôi khi sợ hãi. Nếu cứ tiếp tục sống với chồng, tâm trí tôi sẽ luôn hướng về người ấy như bao năm qua, còn cố dứt áo ra đi thì sự day dứt ở đây không phải dành cho chồng mà dành cho các con. Cứ hình dung nếu phải xa một trong hai đứa tôi cũng không chịu nổi. Tôi hơi tham lam một chút, vừa muốn tình yêu của mình và vừa muốn 2 con. Xin được chia sẻ cùng các bạn.
Theo VNE
Chán kinh người vì chồng quá hèn
Lấy chồng được hơn 2 tháng, tôi đã phát hiện ra cả tá tật xấu của chồng mà trước giờ, khi yêu nhau, tôi không hề hay biết.
Anh đúng là một người đàn ông nhu nhược và hèn kém, đến nỗi bản thân tôi cũng không thể nào nuốt trôi những cử chỉ và hành động của anh, đừng nói là người ngoài. Kể ra thì bảo &'vạch áo cho người xem lưng' nhưng đúng là, chuyện không nói không được.
Về phía gia đình chồng, anh là con thứ 3 trong nhà nhưng lúc nào cũng sợ sệt anh chị mình. Vì đúng là, trong gia đình, anh là người kém được ít tiền nhất. Hai anh chị của anh đều công việc ổn định, nhà cửa đàng hoàng, cái gì cũng có cả rồi. Còn anh và tôi đi làm, lương vẫn còn ít, chỉ dư vài đồng hàng tháng nếu như có tiêu pha tiết kiệm. Còn nhà riêng thì vẫn chưa có. Vả lại, là con út nên chúng tôi ở chung nhà với bố mẹ chồng.
Vì tự cho mình là người kém cỏi nên có việc gì anh cũng không dám quyết. Khi bố mẹ nói có mảnh đất của anh, là bố mẹ để cho con út, muốn bán đi cho anh chị lấy vốn mở công ty riêng. Hồi trước anh có nói với tôi sẽ nói bố mẹ bán mảnh đất đó để xây một cái nhà khác, mua mảnh nhỏ hơn bên này, hoặc là mua cái chung cư cho hai vợ chồng ra ở riêng. Nhưng giờ khi bố mẹ nói thế, anh lại không dám ho he gì. Anh sợ mất lòng anh chị, vả lại vì cũng nghèo nên không dám nói to.
Giờ thì có người nói anh cố gắng phấn đấu sẽ có cơ hội lên chức trưởng nhóm, vì ở nhóm anh, chỉ có anh là người thâm niên nhất. (ảnh minh họa)
Cứ là anh chị anh nói thì cái gì anh cũng gật, cũng vâng. Lời khuyên nào anh chị đưa ra, góp ý, rồi nói anh phải thế này thế nọ, dù anh không nghĩ thế, anh cũng vâng dạ nhận lời. Nghĩ mà chán vô cùng. Tức là, anh không có một chính kiến nào trong gia đình này dù anh đã có vợ, có con.
Lại tới chuyện công ty, anh khúm núm vô cùng. Có ai đó nói gì anh, anh cũng chỉ cười trừ cho xong. Cứ trưởng nhóm nói vài câu là anh sợ co rúm người lại, hãi hùng vì biết đâu mất lòng sếp thì lại bị này kia. Có ý kiến hay về công việc, khi được hỏi thì anh lại không dám nói rồi về nhà đập bàn, đập ghế, trút bực tức ức chế lên đầu vợ con.
Hôm trước, gặp mấy anh chị ở công ty anh, thấy anh cứ cúi cúi chào chào, nhìn thật tội nghiệp. Mình bằng vai phải lứa đâu phải như vậy. Rồi họ hùa nhau trêu anh, anh cũng lặng thinh. Anh bảo sếp sai, mắng anh vô nguyên cớ anh cũng không dám cãi, cứ là nhận lỗi vì là, sợ cãi thì bị cho là láo, rồi bị đì. Nhìn người chồng như vậy mà chán kinh hoàng.
Giờ thì có người nói anh cố gắng phấn đấu sẽ có cơ hội lên chức trưởng nhóm, vì ở nhóm anh, chỉ có anh là người thâm niên nhất. Nhưng anh từ chối, không muốn cố gắng, không muốn nắm lấy cơ hội ấy với lý do, sợ làm quản lý của người khác. Anh chỉ muốn được là bản thân mình, được là một người cấp dưới, dưới sự chỉ huy của một vị sếp giỏi. Nghĩ như anh mà chán vô cùng. Thật lòng, tôi không có gì để nói.
Anh cứ than thân trách phận, trách ông trời bất công với anh nhưng thú thực, tất cả là do anh, không phải do ai làm anh như thế. Một người hèn kém như anh thì làm được gì cơ chứ, mà còn đòi giàu có, thăng quan tiến chức?
Theo VNE
Học sư phạm xong, ở nhà cấy ruộng Chẳng ai dám đảm bảo 2/3 số sinh viên ra trường xin được việc ra trò chứ đừng nói là tất cả. Thế nên mới có tình trạng, sinh viên ra trường khóc vì thất nghiệp. Vừa nghe có thông tin, cả nước còn thiếu 270.000 giáo viên mà tôi càng thấy chạnh lòng. Bởi lẽ ra, giờ này tôi phải đứng trên...