Tôi chẳng còn niềm tin từ khi chồng ngoại tình với cô bạn thân
Tuy đã tha thứ nhưng giờ tôi chỉ hạnh phúc khi nhìn các con, còn ánh mắt tôi luôn buồn, niềm tin với chồng không còn.
Chồng tôi và cô bạn thân đã quan hệ lén lút hơn một năm tôi mới phát hiện ra. Cảm giác đau khổ tột cùng khi bị chồng phản bội. Chồng tôi giải thích đó là những sai lầm của anh, đời người ai chẳng có lúc sai lầm, mong tôi vì gia đình và con cái mà bỏ qua. Cô bạn thân của anh nhận lỗi và mong được tha thứ, hứa sẽ không bao giờ tái diễn lại. Sau vài tháng đau khổ, tuyệt vọng, tôi tìm đến Phật pháp để cân bằng lại và nghĩ thoáng hơn. Tôi đồng ý cùng chồng làm lại từ đầu, với lại thương con nên tôi nghĩ mình có thể làm điều đó để con có gia đình trọn vẹn.
Ảnh minh họa.
Tôi cũng không còn oán trách hay thù ghét gì cô bạn thân của anh nữa, thi thoảng chúng tôi vẫn nói chuyện. Chúng tôi vẫn ngồi cà phê cùng nhau nhưng tôi vẫn mong cả hai người biết suy nghĩ vì anh đã một lần đò rồi, còn cô ấy gia đình không hạnh phúc do có người thứ ba xen vào. Dù thế tôi chỉ hạnh phúc khi nhìn các con, còn ánh mắt của tôi luôn buồn vì niềm tin với chồng không còn. Tôi là người sống rất tình cảm, chỉ biết lo chăm lo gia đình và cũng rất quý bạn bè, tôi sống với quan niệm dĩ hòa vi quý. Gần đây tôi phát hiện chồng vẫn qua lại với cô bạn ấy, tôi rất buồn chưa biết mình sẽ quyết định như thế nào. Có lẽ tôi dễ khoan dung quá nên bị người ta xem thường, nghĩ cứ sai rồi sẽ được tha thứ. Tôi mong được chia sẻ cùng các bạn. Chân thành cảm ơn.
Theo Ngoisao
Video đang HOT
Tạm biệt nhau giữa cuộc đời bế tắc
Vì niềm tin em không có, nên hôm nay chúng ta mất nhau thật rồi. Em luôn tự hỏi em: "Em hối hận lắm rồi, phải không em."
ảnh minh họa
Mình buông tay anh nhé, buông tay trong một ngày rất đỗi bình thường, bầu trơi hôm nay mây vần vũ, cánh cửa tình yêu nay khép lại, em và anh là hai cực của trái đất. Anh trú ngụ tại cực Nam, còn em thì là cực Bắc, chúng ta sẽ chia tay tại đường xích đạo mãi mãi chẳng thể thấy nhau được nữa. Có lẽ, đến lúc chúng ta đã hiểu được cảm giác hai người còn rất yêu nhau nhưng phải chia cắt nhau đến mãi mãi, cảm giác này thật sự đau lắm, phải không người?
Anh đã từng nói với em rất nhiều điều, anh đã từng dặn em rất nhiều câu, anh hay cằn nhằn về thói quen sinh hoạt của em, em thức đêm và hay tắm vào khoảng tầm rất khuya. Mỗi khi anh trách em, có bao giờ em nghe đâu, sao hôm nay lúc chia tay anh dặn dò em, lòng em lại thắt chặt đến thế, em nghe anh mà, anh yêu. Cho em gọi anh như thế một lần cuối nhé: "Người em còn thương hay người còn thương nhau."
Nhớ lại những ngày tháng cũ, trái tim của cả hai chúng ta đều vỡ thành nghìn mảnh, lần cuối gọi điện thoại mà chỉ thấy tiếng nấc nghẹn ngào. Chúng ta chia tay vì điều gì chứ? Chúng ta chia tay vì hoàn cảnh, điều kiện hay vì mỗi đứa ở hai lưỡng cực của thế giới, chẳng thể gọi nhau bằng những lời yêu thương như hôm qua đã từng. Khi mới quen nhau, em là đứa con gái hay thức rất khuya vì thói quen thường ngày, anh là chàng trai hay ngủ sớm để mỗi sáng dậy đi làm. Thế nhưng em đã thay đổi thói quen của anh, làm anh phải thức đến gần sáng, có khi chỉ kịp ngủ mấy tiếng rồi vội vã đi làm. Cũng có hôm anh bắt chúng ta tắt hết điện thoại rồi lên giường đi ngủ sớm, được vài hôm rồi bắt anh thức cùng. Tình yêu chúng ta cứ trôi nhẹ như một ngôi sao băng bay qua bầu trời không ai có thể cản nổi. Cho đến hôm nay nó gặp ngôi sao khác rồi va chạm vào, vỡ tan tành trong không trung bí ẩn. Chúng ta mất nhau bởi hoàn cảnh, cũng như sự vỡ nát của ngôi sao băng kia.
Ở bên anh lâu như vậy mà em cứ luôn hỏi anh: " Anh có thương em không?" . Anh vẫn hoài trả lời rằng :" Có, anh thương em mà." Chẳng bao giờ em tin hoàn toàn cả, em sợ mỗi ngày mở mắt ra là không còn anh bên cạnh nữa, em sợ thức giấc anh đã cùng ai khác tay trong tay tình tứ bỏ mặc em hôm nay hững hờ. Thì vì niềm tin em không có, nên hôm nay chúng ta mất nhau thật rồi. Em luôn tự hỏi em: "Em hối hận lắm rồi, phải không em."
Tảng lờ đi những kỷ niệm mới vừa trôi qua thôi, chạng vạng trong chiều tà một ánh hoàng hôn cũ đến nỗi em đã quen thuộc, nhưng hôm nay anh nói với em rằng:" Mất em, anh như mất đi cả thế giới." Tim em như thực sự như văng ra khỏi sự sống này, bên cạnh của chính em hôm nay là một người mới, một người em nghĩ là sẽ thay thế anh những ngày mình không còn nhau nữa. Thực sự, thực sự và thực sự thì em muốn buông cả thế giới để cùng anh đi đến nơi chân trời góc bể, cùng anh thưởng ngoạn hết năm tháng tuổi trẻ cuối cùng. Nhưng và nhưng, đối lập hết rồi, anh đã sử dụng phép đối trong một câu thơ tứ tuyệt rồi, anh đã buông tay em và không giữ em lại dù rất yêu em.
Em cũng hiểu là khó cho anh lắm, sao mà bắt anh phải tự giữ chính mình khi anh là người cầu toàn và luôn sợ làm em đau lòng ở tương lai. Mạnh mẽ trong sự cô đơn, bên cạnh người không yêu thì làm sao được hạnh phúc, em cũng không biết em đang làm gì.
Còn về anh, anh đã nói cho em nghe hết những nỗi lòng của anh. Anh chẳng bao giờ hứa với em những điều gì không thật, anh chẳng bao giờ hứa yêu em suốt đời, chẳng bao giờ hứa sẽ chở che và bên cạnh em cho dù bất cứ thứ gì xảy ra. Anh nói: " Anh sẽ không bao giờ bộc lộ rõ tình cảm của anh và không bao giờ hứa." Vì tính cách đó của anh và sự vô tâm thờ ơ của em đã khiến mất đi anh, người em yêu và rất yêu. Anh đã thổ lộ với em bằng những lời ẩn dụ, bằng thái độ và cử chỉ khó chịu khi em nói em mới đi đâu với ai khác giới. Ở bên anh mà em không bao giờ cảm nhận được tình cảm của anh, nói chuyện mỗi ngày với anh mà không bao giờ chú tâm đến cảm giác của anh. Đến hôm anh nói ra mọi chuyện thì cũng là lúc em chuẩn bị xây dựng một tổ ấm cho riêng em.
Người buồn vì chẳng ở cạnh nhau
Để mặc cho tim vỡ nát mới nhận ra còn có nhau,
Chúng ta cứ tự làm đau chính bản thân chúng ta,
Và em hôm nay,
Đã là của người ta, anh là của người lạ.
Mãi mãi xa nhau, chẳng thể gặp lại.
Cuộc đời chúng ta như đám mây hóa hơi khi trời nóng và ngưng tụ khi trời lạnh, cứ như thế rồi cũng quên rằng đặc tính của nhau tồn tại mỗi nơi của đối phương. Lạnh hay nóng cũng mặc kệ và chẳng coi đó như điều phải hiểu.
Em mất anh rồi, anh cũng mất em rồi. Chúng ta còn yêu nhau nhiều nhưng lại buông tay nhau giữa ngày dài và mãi chỉ biết đoái hoài về những năm tháng cũ.
Tạm biệt nhau giữa cuộc đời bế tắc.
Theo Phununews
Biết chồng có con riêng, nhưng tôi phải im lặng Tôi và chồng cưới nhau được 10 năm, những năm đầu tiên sau ngày cưới, vì quá nghèo nên chúng tôi lần nữa mãi không sinh con. Mấy lần mang thai, hai vợ chồng đều quyết định bỏ đứa con của mình để có thời gian làm kinh tế. ảnh minh họa Đến khi kinh tế đã đủ đầy, muốn sinh con thì...