Tôi chán nản người bạn trai chỉ thích ‘trồng rau nuôi gà’ trong khi học hành đầy đủ
Nhiều khi anh như bị bệnh về thần kinh, hay chán nản, không có tinh thần cầu tiến, trong khi tôi đã động viên anh nhiều lần.
Tôi 21 tuổ.i, đang là sinh viên; anh 30 tuổ.i, chưa có công việc ổn định vì còn muốn học thêm; chúng tôi yêu được một năm rồi. Anh ở quê, tôi học ở Hà Nội. Yêu xa cũng không phải là vấn đề đối với tôi, chỉ cần anh không lừa dối tôi là được. Từ lúc yêu, tôi cũng xác định lâu dài, không yêu chơi bời, thấy tốn thời gian lẫn tâm tư tình cảm của nhau. Tính tôi khá bị động, cũng có thể nói theo cách khác là cái tôi bản thân hơi cao, nếu như anh không hỏi đến tôi thì thôi, tôi cũng không chủ động nhắn tin cho anh. Từ lúc về quê, anh bỏ bê tôi hẳn, cả nửa tháng không một chút hồi âm hay hỏi han gì, trong khi tôi biết là anh về quê không bận việc gì cả. Đợi tới vài hôm nữa, tôi cũng biết là anh bị ốm nên chủ động hạ thấp cái tôi của bản thân, xuống để hỏi thăm anh, có điều anh không trả lời tôi. Tôi thấy tức trong người nên buông lời chia tay. Mấy hôm sau anh mới trả lời tôi và không đồng ý chia tay.
Ảnh minh họa.
Sau đấy anh cũng lên Hà Nội một thời gian, chúng tôi có gặp nhau được đôi lần do thời gian cả hai bị lệch, không thu xếp được, cùng một thành phố nhưng lại chẳng có thời gian cho nhau. Tôi cũng không đòi hỏi gì nhiều, miễn là trong lòng anh vẫn có tôi. Chúng tôi yêu nhau không công khai, chỉ có bạn thân của hai đứa biết, cũng kết bạn trên mạng xã hội nhưng không tương tác. Tôi cũng biết là yêu nhau rồi thì chắc chắn sẽ không được tốt đẹp như hồi tìm hiểu; thiếu quan tâm, chăm sóc cũng là bình thường, nhưng thật sự anh rất vô tâm, khác “một trời một vực” so với lúc tìm hiểu. Ngay cả việc đi chơi, có hôm anh giữ tôi ở chơi tới muộn mới cho về, về rồi anh cũng chẳng hỏi tôi đã về đến nhà chưa.
Qua một hai lần như vậy tôi không muốn đi chơi với anh nữa, dần dần sinh ra cảm giác chán yêu. Về sau này tôi phát hiện ra chúng tôi quá khác nhau, từ sở thích, quan điểm đến lối sống. Tôi không muốn chia tay, cảm giác thấy có lỗi với anh trong khi anh không phản bội gì tôi, có điều chúng tôi xảy ra nhiều vấn đề quá, đúng theo kiểu “Không nói chuyện thì thôi, mà động nói là sẽ căng thẳng” nên cũng chẳng muốn nói chuyện. Thay vào đó tôi chú tâm vào chuyện học hành, chăm chỉ về nhà với bố mẹ, cũng ít khi đi chơi buổi tối với bạn bè. Điều tôi thấy không chấp nhận nổi là anh luôn có tư tưởng về nhà “trồng rau nuôi gà” trong khi đã tốn cả đống tiề.n ăn học bao nhiêu năm, cảm giác con người không có chí tiến thủ. Thực ra bản chất của anh rất tốt, thật thà, chỉ có điều nhiều khi anh như người bị bệnh về thần kinh, hay chán nản, không có tinh thần cầu tiến, trong khi tôi đã động viên anh rất nhiều lần. Về sau này, tôi cũng cố gắng để bản thân hòa hợp với người yêu hơn, cũng chịu khó hỏi thăm tới anh nhiều hơn. Nhiều khi giận dỗi cũng chỉ để trong lòng vì biết anh cũng không dỗ dành gì đâu. Trong thời gian yêu, anh có đề cập đến chuyện quà cáp nhưng tôi đều lảng đi, hoặc nói là không cần. Tôi không muốn mắc nợ, mang ơn ai hết nên không đòi hỏi cái gì. Hôm sinh nhật tôi, anh tặng quà mà tôi không dùng, vẫn để trong góc tủ quần áo, coi như kỷ niệm.
Video đang HOT
Các bạn tôi rất nhiều lần khuyên nên dừng lại mối quan hệ này vì có nhiều người khác sẽ tốt hơn. Tại sao lại cứ cố chấp yêu và kéo dài mối quan hệ này cho tới tận giờ trong khi nó quá nhạt nhẽo? Có nên tiếp tục yêu anh không? Thực tế tôi đã chán nản, mẹ tôi không thích cho tôi yêu anh, công việc anh chưa có, rồi nếu cưới thì lại lấy chồng xa, trong khi tôi cũng muốn gần mẹ. Anh cứ thế, không biết lo nghĩ cho tương lai nhưng tôi lại nặng lòng, thấy tội lỗi. Mong được mọi người chia sẻ.
Hiền
Theo ngoisao.net
Này anh, đã bao giờ anh thật sự yêu em?
Bức ảnh chị cười trong điện thoại anh khiến em khó chịu, anh dối rằng chỉ là mẫu người lý tưởng lưu về đã lâu, chẳng phải rất giống em sao?
Em khoái chí, chẳng nghĩ ngợi nhiều. Cho đến ngày này một tháng trước, ngày chị ấy về nước, ngày em thấy hai người bên nhau, trao những cử chỉ như khi anh ở bên em, thậm chí còn chân thật hơn thế. Và sự thật thì chị ấy giống em đến kì lạ, không, phải là em giống chị ấy mới đúng, cách nở nụ cười, mái tóc ngắn, đôi kiếng tròn... Rốt cục thì thời gian qua em chỉ là một thế thân, một con rối ngu ngốc trong tay kẻ vô tình.
***
Đêm qua em mơ thấy chúng ta của ba năm trước, khi em đôi mươi, khi cuộc sống của em chỉ quanh quẩn bên giảng đường và quán cà phê nơi mình gặp gỡ. Còn anh vẫn nụ cười hiền, đôi mắt sáng và chất giọng trầm ấm làm em say đắm. Chỉ khác một điều, rằng ngày ấy mình bên nhau.
Đã gần một tháng kể từ ngày mình chia tay, cái ngày em gọi anh và nói rằng có lẽ mình nên dừng lại, cái ngày anh chỉ nhẹ bẫng đáp một tiếng "ừ". Tiếng "ừ" của anh còn đáng sợ hơn cả những điều tồi tệ nhất em từng trải. Em bỗng nhớ khoảnh khắc khi em nói lời yêu, anh cũng chỉ "ừ" như thế, vậy mà đó lại là tiếng "ừ" làm em hạnh phúc đến vỡ òa. Có lẽ em đã quá mù quáng và dại dột khi trao đi nhiều hơn ngay từ phút ban đầu.
Suốt một tháng qua, em đã suy nghĩ rất nhiều về chúng ta. Một mối quan hệ kéo dài ngần ấy năm, cuối cùng khi kết thúc cũng chỉ vỏn vẹn trong đôi ba lời. Chưa bao giờ em nghĩ rằng bản thân lại là người nói chia tay, và cũng chưa bao giờ nghĩ rằng trái tim cố chấp của mình lại đủ bản lĩnh để buông bỏ. Nhưng em đã làm, em đã chấp nhận từ bỏ tất cả khoảng thời gian qua, tất cả kỉ niệm, tất cả tâm tư tình cảm dành cho anh... em buông.
Ngày đầu gặp nhau, anh mời em cốc cà phê vì em quên mang tiề.n và anh thì ngồi đối diện. Nụ cười anh lúc đó ngọt ngào và ấm áp hơn cả nắng xuân. Thế là em yêu, một cách rất đơn thuần, ngây ngô mà chân thật.
Anh nhận lời bên em, suốt ba năm ấy em thực sự hạnh phúc, dù em vẫn biết mình đang là người trao đi nhiều hơn, nhưng em chấp nhận. Em đã ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần hi sinh sẽ có được sự đền đáp xứng đáng. Từng món quà em làm, từng buổi hẹn hò em chỉn chu lên kế hoạch, từng vui buồn của em đều để nơi anh. Bạn bè em hỏi có thật là mình yêu nhau không, hay chỉ là em yêu anh vậy? Em chẳng nghi ngờ mà gạt phăng vế thứ hai. Ấy vậy mà bây giờ chính em lại đang tự hỏi, có bao giờ anh thực sự yêu em?
Duyên phận đôi mình vốn đã lỡ làng ngay từ phút gặp gỡ. Tại sao mình gặp nhau, tại sao lại khiến em yêu anh, và tại sao anh lại nhẫn tâm nhận lời yêu em khi trong lòng anh vẫn còn thương người cũ?
Anh chưa bao giờ nói yêu em mà chỉ nói rằng yêu nụ cười của em, chưa bao giờ khen em đẹp mà chỉ nói rằng em cắt tóc ngắn sẽ đẹp hơn nhiều, anh tặng em đôi mắt kiếng dù em chẳng thích. Vậy mà em đã tiếc nuối cắt đi mái tóc dài, khiến mắt kiếng trở thành món phụ kiện quen thuộc. Khi gặp anh, em sẽ cười thật nhiều, vì anh đã nói khi em cười khiến anh yêu em nhiều hơn...
Em thay đổi mình vì anh, đến nỗi đôi khi chính em còn chẳng nhận ra mình nữa. Em đã nghĩ rằng đó là sự hi sinh cho tình yêu và cho người mình yêu. Nhưng thật ra, sự cố gắng của em chỉ là một vai diễn mà anh muốn, anh muốn em mang hình bóng của chị ấy, người cũ anh còn thương.
Bức ảnh chị cười trong điện thoại anh khiến em khó chịu, anh dối rằng chỉ là mẫu người lý tưởng lưu về đã lâu, chẳng phải rất giống em sao? Em khoái chí, chẳng nghĩ ngợi nhiều. Cho đến ngày này một tháng trước, ngày chị ấy về nước, ngày em thấy hai người bên nhau, trao những cử chỉ như khi anh ở bên em, thậm chí còn chân thật hơn thế. Và sự thật thì chị ấy giống em đến kì lạ, không, phải là em giống chị ấy mới đúng, cách nở nụ cười, mái tóc ngắn, đôi kiếng tròn... Rốt cục thì thời gian qua em chỉ là một thế thân, một con rối ngu ngốc trong tay kẻ vô tình.
Em khóc, buồn tủi, thất vọng và đa.u đớ.n. Nhiều đến mức em căm phẫn hình hài của bản thân, đến mức tất cả gương trong phòng đều bị em đậ.p vỡ. Em nói chia tay anh, có lẽ đó là điều tốt nhất cho một mối tình mà kết cục chỉ mình em đau khổ.
Giấc mơ đêm qua rất thật, lại vừa nhạt nhòa như sương. Anh đứng đó với bóng lưng mà em đã tạc vào tâm khảm. Em chẳng thể với tay chạm lấy dù chỉ một lần, màn sương dày thêm và anh mờ dần trước mắt, cho đến khi em chẳng còn nhìn thấy gì nữa ngoài màn đêm đen kịt. Chuyện tình này từ đầu đến cuối em chỉ là người đơn phương, mang danh là người yêu, nhưng lại chẳng hề được yêu, trao đi thật nhiều, cuối cùng cũng chỉ là công cốc.
Tình đậm, người dửng dưng. Yêu càng sâu, xa nhau càng đa.u đớ.n. Anh tiếp tục vui bên chị ấy, em tiếp tục lặng lẽ tự chữa lành mà bước đi. Tóc đã dài, kiếng không còn nữa và nụ cười em hiếm hoi xuất hiện, nhưng em biết một điều rằng lòng em đã trở nên băng giá. Nhớ anh, em vẫn nhớ, nhưng thay vì yêu anh, em sẽ yêu chính em, đó mới là người xứng đáng với tình yêu và xứng đáng được thương yêu.
Amethyst
Theo blogradio.vn
Thanh xuân của ai mà không phải hối tiếc Mười chín đôi mươi, bạn tôi sống một cách nhiệt huyết ở giảng đường đại học, tham gia hoạt động tình nguyện và các cuộc thi. Còn tôi, lúc ấy tôi lẩm nhẩm tiề.n bỉm tiề.n sữa, lang thang trên các trang mạng kiếm việc làm thêm. Tôi học đan móc len, tôi nhận may gia công tại nhà. Những năm tháng ấy...