Tôi chán lắm cách mẹ chồng chăm cháu
Gia đình tôi sống ở thành phố còn nhà anh thì ở thôn quê xa trung tâm, tuy vậy tôi cũng không so đo vấn đề xuất thân mà vẫn đồng ý làm vợ anh. Sau khi cưới hai vợ chồng đưa nhau vào Nam lập nghiệp.
Vợ chồng tôi chỉ có hai bàn tay trắng cùng số vốn ít ỏi mà nội ngoại hai bên cho được sau đám cưới. May mắn là tôi và chồng cũng kiếm được việc làm mặc dù đồng lương không quá cao nhưng đủ trang trải cuộc sống. Những tưởng cuộc sống êm đềm đó sẽ mãi kéo dài trong căn nhà nhỏ nhưng mọi chuyện chỉ thực sự bắt đầu khi tôi sinh con đầu lòng.
Thật không may khi bé nhà tôi mới sinh ra đã bị suy hô hấp nặng.Tôi phải bỏ dở công việc để lo chạy vạy thuốc men và chăm sóc cho con. Giai đoạn này, khi kinh tế khắp nơi đều khó khăn , công việc của chồng tôi cũng bị ảnh hưởng nên nhiều lúc anh cũng mệt mỏi, cáu gắt trước sức ép kiếm tiền lo cho gia đình và chạy chữa cho con.
Con đẻ bệnh, mẹ đẻ ốm thành ra tôi bắt đầu phải đi kiếm việc trở lại và nhờ mẹ chồng lên thành phố trông cháu. Mẹ chồng tôi ở quê buộc phải bỏ dở công việc để vào đây. Bà đến ở để có tiếng trông nom giúp con cháu nhưng lắm lúc tôi suy nghĩ rằng: “Không hiểu là bà giúp hay bà phá con, phá cháu”.
Có thể các chị lại cho rằng tôi lại là một cô con dâu chỉ biết chê mẹ chồng mà chưa xem lại mình phải không? Tôi đã suy nghĩ rất nhiều lần và tự mình trả lời cho câu hỏi đó, tôi thấy mình cũng đã nín nhịn, cố gắng rất nhiều nhưng sao mẹ chồng vẫn có lối sống khó hòa đồng như vậy.
Mẹ chồng thường xuyên nấu một nồi cháo cho cháu ăn cả ngày (ảnh minh hoạ)
Hàng ngày tôi đưa đủ tiền đi chợ cho bà nhưng bà chỉ mua các loại thịt bạc nhạc về kho nấu cho cháu mặc dù nhiều lần tôi đã bảo bà rằng: “Nhà mình tuy không giàu có gì nhưng trẻ con cũng cần ăn uống cho đủ chất, mẹ mua ít đi nhưng thức ăn ngon thì con vẫn lo được tiền chợ mẹ ạ!” nhưng mẹ chồng tôi lại bảo, ở quê không có thịt mà ăn, vợ chồng nghèo rách ra mà sĩ chỉ lo ăn ngon. Khổ một điều là tôi sau khi giao cho bà việc đi chợ hàng ngày , có lần tôi tự ý mua đồ về nhà liền bị bà giận dỗi suốt mấy ngày trời rồi phải xin lỗi cho qua chuyện.
Chưa hết vì cả ngày, bà chỉ nấu ăn đúng một lần, buổi sáng nấu cháo, rau, thịt cho cả ngày luôn, ăn xong bao nhiêu thì cứ để đó chứ nhất quyết không đổ đi. Bụng dạ tôi sau sinh đã yếu hơn trước nên nhiều hôm ăn uống kiểu này toàn phải dùng thuốc….trị tiêu chảy. Con trai cũng toàn ăn đồ cả ngày để lại, chẳng béo lên được.
Video đang HOT
Đêm đến, tôi đóng bỉm cho con thì bà giật ra bảo rằng làm thế khiến thằng bé thêm nóng, bí bức rồi hăm da. Không ít lần bà mắng tôi tiêu tiền vào việc vô ích khi mua bỉm cho con. Nhiều đêm liền không đóng bỉm, con tè dầm ướt giường, tỉnh giấc rồi la khóc. Cứ vài lần trong đêm như vậy khiến tôi phải lau dọn rồi dỗ con khiến tôi mệt mỏi vô cùng.
Mẹ chồng tôi lại nóng tính, bỗ bã nên nhiều lúc thằng bé quấy khóc hay không chịu ăn là bà quát nạt khiến nhà cửa ầm ĩ hết lên.
Có một lần, tôi lấy hết can đảm để nói thẳng mọi chuyện bấy lâu nay tôi thấy không hợp lý trong gia đình những mong mẹ chồng hiểu lòng con dâu để thay đổi. Nào ngờ tôi bị ăn chửi xối xả đến nỗi uất ức chỉ biết khóc thầm chứ chẳng dám nói: “Cô giỏi nhỉ, giờ còn biết lên mặt dạy mẹ chồng cơ đấy. Tôi có dốt đến mức nào thì cũng đẻ ra chồng cô, nuôi nó lớn được đấy”.
Từ lần đó, tôi chỉ biết im lặng, nhắm mắt làm ngơ. Tôi chỉ còn chỗ dựa duy nhất là chồng mình để trút bầu tâm sự. Nói một lần, hai lần thì anh ấy cũng thấy bực mình nhưng cũng chẳng góp ý gì với mẹ vì “Bà già ở quê quen với cách sống như thế rồi”. Đến khi tôi làm căng quá thì anh ấy cũng có lần nói với bà được vài câu. Nghe những lời góp ý của con trai xong, bà nhảy vào mặt anh, dí tay vào trán quát : “Tao nuôi mày lớn bằng này để bây giờ mày bám váy vợ quay ra điều khiển tao đấy hả? Mày sống như vậy có phải là con tao không?”. Tôi vừa bế con đi chơi bên ngoài về thấy nhà ồn ào thì mẹ chồng chỉ mặt nói luôn “Cô là con dâu mất dạy”.
Sau ngày hôm đó, không khí trong gia đình tôi rất căng thẳng, chồng tôi thì chẳng muốn về nhà để tránh làm bình phong ở giữa. Tôi thì cứ sấp sấp ngửa ngửa tôi lo đi làm rồi về nhà dọn dẹp, trông con còn mẹ chồng coi như người dưng không đụng chạm bất cứ việc làm. Bà hành chúng tôi như vậy tròn 1 tháng rồi nói ý muốn về quê cho chúng tôi tự do mà sống. Chồng tôi thì sợ trong lúc bà giận dữ thế này mà trở lại quê thì sẽ mang tiếng con cái bất hiếu đuổi mẹ đi. Tôi thì cũng bí bức chuyện không có người trông con cho trong lúc đi làm. Thú thật bản thân thì muốn mẹ chồng về quê để được giải thoát nhưng vẫn băn khoăn vì điều kiện không cho phép. Đúng là ở đời chẳng có lựa chọn nào dễ dàng cả.
Theo VNE
Ta yêu nhau vừa đủ thôi anh nhé
Ta yêu nhau vừa đủ thôi để đến khi ta không còn là hai kẻ trẻ tuổi yêu nhau nữa mà là hai người già cả gắn kết với nhau bằng hai chữ "tình thân".
Ta yêu nhau vừa đủ thôi để đến khi ta không còn là hai kẻ trẻ tuổi yêu nhau nữa mà là hai người già cả gắn kết với nhau bằng hai chữ "tình thân", thì ta vẫn trân trọng lẫn nhau mà không cảm thấy hụt hẫng...
Em không yêu cầu, không mộng ước cao xa. Em cũng chẳng đặt lên vai anh hai chữ gánh nặng. Em càng không muốn đem tình cảm làm cho anh ngộp thở, càng chẳng muốn tình yêu trở thành sợi xích trói buộc, đè nặng lên vai nhau.
Em tin nhưng không hy vọng nhiều về một tình yêu hoàn hảo, một tình yêu mà đôi bên đều sống chết để yêu nhau bằng tất cả những gì mình có... Vì những thứ ấy hiếm hoi quá anh ạ! Hiếm đến nỗi em chẳng mơ mình là kẻ trúng được cái giải độc đắc ngàn vạn người mơ ước vậy đâu.
Vì thế, mình cứ yêu nhau trong khả năng mình có thể. Yêu nhau vừa đủ thôi nhé anh.
Yêu nhau vừa đủ thôi để đôi bàn tay em nắm lấy tay anh thật nhẹ. Để hơi ấm truyền từ tay anh chỉ vừa đủ sưởi ấm bàn tay, trái tim em trong những ngày đông lạnh giá (Ảnh minh họa)
Yêu nhau vừa đủ thôi để đôi bàn tay em nắm lấy tay anh thật nhẹ. Để hơi ấm truyền từ tay anh chỉ vừa đủ sưởi ấm bàn tay, trái tim em trong những ngày đông lạnh giá, trong những lúc em không còn chịu nổi sự vô tình của gió rét. Có như thế em mới trân trọng những cái nắm tay khi mình bên nhau, mới thấy hết được sự quý giá mà hơi ấm ấy đem lại. Để rồi khi xa nhau, em có lẽ sẽ nhớ nó quay quắt nhưng vẫn sẽ sống được thôi... Vì cái lạnh, em cũng đã quen được rồi.
Yêu nhau vừa đủ để em biết anh là của em nhưng ngoài em ra anh vẫn còn nhiều mối quan tâm khác cần phải chú ý đến. Và em cũng vậy. Gia đình, công việc, bạn bè... Những thứ ấy cũng như tình yêu, chúng xoay tròn trong cuộc sống của hai ta để tạo nên màu sắc cho cuộc sống. Nên vì thế, ta giữ cho nó cân bằng để không khiến chiếc đĩa quay cuộc sống bị lệch đi. Để rồi khi có xa nhau, em và anh vẫn còn chút vốn liếng giữ lại chứ không mất đi tất cả.
Yêu nhau vừa đủ để tạo cho nhau một chút gần, một chút xa, một chút ấm áp nhưng thỉnh thoảng cũng để chừa khoảng không cho những cơn gió mát. Để khiến nhau thấy được yêu không phải là lặn ngụp trong vô vàn cảm xúc ngọt ngào, mơ mộng mà yêu là ta hạnh phúc khi lúc khó khăn, mệt mỏi... ta có nhau làm chỗ dựa. Yêu không phải là quan tâm nhau từng li từng chút, từng giờ từng phút phải ở cạnh nhau nhất nhất không rời. Mà là sau bao ngày xa cách, chỉ cần nhìn nhau bằng ánh mắt yêu thương là đủ lắm rồi.
Yêu không phải là quan tâm nhau từng li từng chút, từng giờ từng phút phải ở cạnh nhau nhất nhất không rời. Mà là sau bao ngày xa cách, chỉ cần nhìn nhau bằng ánh mắt yêu thương là đủ lắm rồi. (Ảnh minh họa)
Yêu vừa đủ thôi để đừng biến yêu thương trở thành trách nhiệm. Đừng để tình cảm trở thành gánh nặng đè chặt lên vai. Yêu không phải là anh cho em bao nhiêu, em dành cho anh bao nhiêu thời gian, tình cảm thì nhận về được bấy nhiêu. Như vậy liệu ta có thật sự yêu thương hay chỉ là một cuộc trao đổi ích kỉ tầm thường.
Yêu vừa đủ thôi để ta giữ cho tình yêu kéo dài một chút. Như ngọn lửa cháy âm ỉ sẽ lâu tắt hơn một ngọn lửa cháy bùng. Để ta không thấy quay cuồng, mệt mỏi khi yêu thương và để cho ta một không gian lặng yên suy nghĩ về chuyện của chúng mình.
Yêu vừa đủ thôi để ta không bị lệ thuộc vào nhau quá nhiều. Để em có thể bước đi bằng chính đôi chân của mình, có thể sống tốt dù không có anh bên cạnh. Và anh cũng thế.
Nếu như ta có thể nắm tay nhau đi hết chặng đường dài của cuộc đời, thì yêu vừa đủ thôi để ta biết trân trọng lấy nó. Và vì những thứ gì càng khan hiếm thì con người mới biết giữ gìn quý trọng. Thế nên ta yêu nhau vừa đủ thôi để đến khi ta không còn là hai kẻ trẻ tuổi yêu nhau nữa mà là hai người già cả gắn kết với nhau bằng hai chữ &'tình thân', thì ta vẫn trân trọng lẫn nhau mà không cảm thấy hụt hẫng...
Nếu như ta không thể đi được một chặng đường dài như ta vẫn nghĩ, thì ta yêu nhau vừa đủ thôi để khi chia lìa, thứ ta mất đi là một chút tình cảm yêu thương chứ không phải là toàn bộ cuộc sống. Để ta không thấy mình chao đảo mất đi chỗ dựa khi không có nhau, để ta biết rằng bên cạnh ta vẫn còn nhiều sợi dây khác níu chặt ta với cuộc sống. Chẳng qua, ta chưa phải là của nhau, chẳng qua cuộc sống của ta gặp nhau một lần rồi tách mà thôi. Trong hàng vạn con người, một nửa của ta đang ở đâu đó, em và anh không phải là một nửa của nhau.
Yêu vừa đủ để ta mạnh mẽ đón nhận sự thật và tiếp tục bước đi tìm kiếm hạnh phúc thật sự bởi vì tình cảm là không thể trói buộc.
Nhiều người từng bảo suy nghĩ của em thật ngớ ngẩn, thật ấu trĩ... Một suy nghĩ chẳng giống ai. Nhưng anh à, vì em sợ. Em sợ ta sẽ không còn là bản thân mình nữa khi gói ghém tất cả gởi hết đến đối phương.
Vì thế, cứ xem như mình tích lũy dần dần anh nhé! Để cuộc sống hai ta vừa đủ ấm, vừa đủ lạnh, vừa đủ ngọt ngào, vừa đủ đắng cay. Để ta có thể thích nghi dần với nó. Để ta có thể mãi vẫn là ta, cứ vậy thôi...
Vì thế nếu yêu nhau... Ta sẽ chỉ yêu nhau vừa đủ thôi nhé!
Theo VNE
Gửi người vô cùng đặc biệt! Hãy gửi đến cậu ấy lời cảm ơn của tôi vì những gì đã qua, người bạn vô cùng đặc biệt của tôi. Tôi yêu mùa đông, yêu cái cảm giác nao nao mỗi khi đông về, mỗi khi nghe hương hoa sữa nồng nàn trên những nẻo đường mình đi qua. Những ngày đầu đông nay lại thật khác biệt. Tôi còn...