Tôi chán chồng
Tôi 29 tuổi, kết hôn gần 4 năm. Vợ chồng tôi đều có công việc ổn định, thu nhập anh gấp 2-3 lần thu nhập tôi.
Nhờ bố mẹ hai bên giúp đỡ và chăm chỉ tiết kiệm mà chúng tôi đã có đất riêng, dự định giữa năm làm nhà. Tôi cũng vừa sinh bé thứ hai, đủ nếp đủ tẻ. Chồng tôi là con cả trong gia đình. Trước khi tiến tới hôn nhân, chúng tôi quen biết 2 năm. Ban đầu tôi không có nhiều tình cảm với anh, dần dần nhận ra sự chân thành của anh nên yêu và muốn tiến tới hôn nhân.
Hồi mới cưới, chúng tôi rất hạnh phúc, có cãi nhau cũng chỉ vài ngày là hết giận. Chồng tôi là người hiền lành, không rượu chè, gái gú, cờ bạc và khá dễ tính. Thu nhập bao nhiều anh đều mang về cho vợ.
Video đang HOT
Đàn ông dễ tính lại thường rất lười và vô tâm. Lúc chúng tôi chưa có bé đầu, muốn rủ chồng đi đâu là tôi phải năn nỉ rất nhiều. Khi tôi bầu bé thứ nhất, anh cũng không bao giờ đưa vợ đi khám thai hay chủ động muốn đưa vợ đi làm dù nhiều lúc tôi rất mệt. Muốn rủ anh đi sắm đồ sơ sinh tôi cũng phải nói rất nhiều anh mới đi. Cứ khi nào vợ chồng giận nhau là anh sẽ chủ động giúp đỡ vợ việc nhà, còn không lại đâu vào đấy.
Bé đầu vừa tròn 2 tuổi là tôi có bé thứ hai. Biết vợ nghén không ăn được anh cũng chưa lần nào quan tâm, mua đồ cho tôi. Tôi muốn ăn gì thì tự ăn, muốn đi đâu tự đi. Sáng nào tôi cũng phải dậy sớm chuẩn bị để đưa bé thứ nhất đi học, mẹ con bầu bì tha lôi nhau dù bất kể nắng hay mưa, anh chỉ ngủ dậy vệ sinh cá nhân rồi đi làm luôn.
Đi làm về anh cũng không bao giờ chủ động làm việc nhà, chỉ tắm cho con rồi hai bố con lên giường nằm chơi, vợ nấu nướng xong thì ra ăn, ăn xong lại nằm. Mọi việc nhà tôi đều làm hết. Đến tối anh ru con ngủ rồi lên giường nằm chơi điện thoại. Dần dần, vợ chồng tôi chẳng bao giờ trò chuyện với nhau. Sinh xong bé thứ hai, tôi cũng muốn nói chuyện với anh nữa.
Tôi chán chồng kinh khủng, không muốn nhờ anh bất cứ việc gì vì biết đi làm về anh chỉ muốn nằm chứ không muốn làm gì khác. Tôi cũng không muốn trò chuyện hay quan tâm gì đến chồng nữa. Hôm nào phải nằm cạnh anh là tôi khó chịu, không thoải mái. Lúc gần sinh bé thứ hai, tôi đã nghĩ nhiều đến chuyện ly hôn vì không muốn sống trong một cuộc hôn nhân như thế. Tôi nghe nói 5 năm đầu tiên của hôn nhân rất quan trọng, nếu không vượt qua thời điểm này sẽ rất dễ tan vỡ. Tôi không biết biểu đạt tình cảm, hơi nóng tính và không khéo ăn nói dù thật tâm không phải người tham lam, ích kỷ.
Tôi không biết phải làm thế nào để tiếp tục cuộc hôn nhân này. Tôi chỉ muốn 2 con có một gia đình đầy đủ. Chồng tôi rất yêu thương con, không bao giờ chì chiết, trách móc vợ dù tôi là người phụ nữ khá vụng về, không đảm đang. Hiện tại, tôi không biết mình nên làm gì bởi đã quá chán nản và không muốn cố gắng gì nữa.
Phương
Thích sống vì người khác hơn là sống vì mình
Tôi hướng nội, chỉ thích hướng về gia đình. Quan điểm sống của tôi là "luôn hạnh phúc khi thấy người thân của mình hạnh phúc".
Hà Nội mỗi dịp cuối tuần lại nhộn nhịp, ồn ào và chật chội hơn bao giờ hết. Tiếng cười nói, tiếng nhạc sống rộn ràng khắp đó đây. Mọi người ai nấy đều hân hoan trên khắp những con phố nhỏ. Những ngày rảnh rỗi tôi cũng hay hòa mình vào không gian này để cảm nhận sự cô đơn giữa biết bao những hạnh phúc.
"Thành phố bé thế thôi mà tìm hoài chẳng được.
Tìm hoài sao chẳng thấy nhau giữa chốn đông người.
Thành phố bé đến thế thôi, mà tìm hoài không thấy
Chút ấm áp chút yêu thương riêng mình"
Đó là cảm xúc của tôi mỗi khi lang thang ở phố đi bộ vào những ngày cuối tuần, đó cũng chính là lý do để tôi viết bài viết này. Tôi sinh năm 1986, là một chàng trai sinh ra và lớn lên ở Hà Nội. Tôi là dân kỹ thuật nên tính cách không được lãng mạn như các cô nàng hay mơ ước mà chất phác, thật thà, có sao là nói vậy. Tôi không nói nhiều nhưng nếu nói sẽ cố làm cho bằng được lời mình nói. Tôi không có nhu cầu cờ bạc, rượu chè, gái gú... thay vào đó là sở thích với việc du lịch đây đó, chụp ảnh, nhạc nhẽo, chơi cây, chơi cá...
Nói về nhược điểm thì tôi thường nghe lý trí nhiều hơn là con tim. Tôi thích tính logic và thường áp dụng nó vào mọi chuyện. Tôi ít nói và khá dốt trong khoản tán gái. Tôi có lối suy nghĩ khác phần lớn mọi người và không ngại đi ngược đường ngược lối nếu thấy mình không sai. Điều này khiến tôi nhiều lúc trở nên khá tách biệt với số đông. Ví dụ tôi thuộc nhóm vô thần vô thánh, không tin vào những thứ đó, đối với tôi chuyện cầu xin thần thánh là điều không bao giờ xảy ra. Nếu muốn điều gì hãy dựa vào năng lực của bản thân mình. Bạn muốn cầu sức khỏe? Hãy ăn uống điều độ và tập luyện thường xuyên. Muốn cầu tiền tài, bạn phải thông minh hơn người khác và luôn luôn chăm chỉ. Muốn cầu tình duyên thì hãy bớt vô duyên và sống cởi mở hơn. Muốn cầu bình an đơn giản bạn đừng làm những chuyện bất an.
Nói chung tư duy của tôi khá khác biệt so với số đông, nhưng những điều đó đều mang tính chất hướng thiện nên cũng không đáng lo lắm. Chỉ là cần một người có khẩu vị hơi khác biệt một chút cảm nhận mà thôi. Xin phép mọi người là tôi chỉ viết qua về mình đến đây thôi. Viết nhiều quá sợ mọi người lại ngại đọc. Nếu bạn nữ nào có nhu cầu tìm hiểu nhiều hơn thì mình nói chuyện thêm về nhau sau nhé. Về nửa kia, tôi mong em hãy là một người phụ nữ nhân hậu, sống có hiếu và biết điều, hãy luôn bao dung nếu tôi có nhỡ làm em buồn về một điều gì đó nhé. Những thứ tôi muốn cũng không nhiều nhưng cũng không dễ để thực hiện được tất cả những điều đó đâu nhé. Nếu em không chê và không ngại thì hãy ra dấu để tôi tiến lại.
Theo vnexpress.net
Nhờ cách ly, tôi "tìm được" ông chồng quốc dân Vợ chồng tôi có 2 tuần "mặt đối mặt". Bỗng dưng, tôi như "tìm được" người chồng mới, dù đã "đầu gối tay ấp" suốt hơn 10 năm nay. Tôi có bà cô là hàng xóm của một bệnh nhân COVID-19. Vài hôm trước khi hàng xóm được chẩn đoán mắc COVID -19, cô tôi lại ghé qua nhà tôi chơi. Vậy là...