Tôi càng ngày, càng không thể nào vứt bỏ tình yêu với em được.
Tôi thấy mình hâm hâm, nhưng không hiểu sao tôi lại càng ngày càng thấy không thể vứt bỏ tình yêu này được. Lần đầu tiên có người yêu tôi như thế!
Tôi quen cô bạn gái này từ tháng 8 năm ngoái. Lúc đó thấy em xinh xắn, nhìn ngây thơ hồn nhiên nên tôi muốn tán tỉnh làm quen thôi. À, cô bé ấy vẫn đang học năm thứ 2 đại học. Mặc dù bị từ chối nhưng tôi cứ đưa đưa đẩy đẩy, mặt dày nhắn tin gọi điện, mặt dày mò đến trường em tặng hoa. Nói chung, không trò nào bẽ mặt mà tôi chưa làm. Vì thế mà cuối cùng tôi cũng “cưa” và có được tình yêu của người đẹp.
Hai đứa yêu nhau được một thời gian, tôi đòi quan hệ. Nhưng em nằng nặc từ chối mà bản tính của tôi cả thèm chóng chán nên tôi quyết định chia tay. Chia tay chưa được ba hôm, tôi vừa tìm thấy mục tiêu mới thì em xuất hiện. Em vừa khóc vừa đòi “cởi áo trao thân” khiến tôi vô cùng bối rối. Bạn gái nói “Nếu đó là cách mà anh cho rằng thể hiện là em yêu anh thì em cho anh”. Hoảng hốt quá, tôi vội vã xua tay rồi đưa em đi loanh quanh công viên.
Sau đó, tôi nói với em rằng tôi không muốn em nữa, tôi chỉ muốn chia tay. Không ngờ bạn gái khóc toáng lên, ôm chặt tay tôi khóc lóc cầu xin. Vì để tránh mọi người xung quanh chỉ trỏ nhìn ngó, tôi đành gật đầu đồng ý tiếp tục mối quan hệ này.
Từ đó, tôi giống như một gã xe ôm, suốt ngày lẽo đẽo theo em. Em gọi là đến, bảo đi đâu là đi. Được hai tháng thì tôi quá ngán ngẩm với việc đi xem phim, đi ăn, đi công viên của em. Tôi bắt đầu trốn. Bạn gái liên tục khủng bố điện thoại, tin nhắn, đến nhà trọ gọi cửa… Nói chung, không việc gì em không làm. Bực bội quá, một lần tôi đã tát cho em một cái và bảo “Sao em bám dai như đỉa thế? Em không có lòng tự trọng à?”.
Kết quả, sau đêm đó, tôi không hề bị em làm phiền nữa. Nhưng không bị làm phiền, tôi lại đâm ra ngứa ngáy tay chân. Tôi thường ngồi ngẩn người nhìn điện thoại chờ mong tin nhắn đến. Dò hỏi bạn bè của em mới biết, bị thất tình, em đã uống rượu say mèm, còn có ý định tự tử. Vì thế, em hiện giờ bị bố mẹ nhốt trong nhà.
Nghe được tin này mà tôi giật mình thon thót vì sợ. Tôi biết đầu sỏ gây nên tội lỗi này chắc chắn là mình. Tôi thấy hú vía và may mắn vì em không tự tử thật. Nếu không thì tôi mang nợ cả đời. Nhưng từ khi biết có người con gái suýt chết vì mình, không biết tại sao trái tim tôi lại suốt ngày nhớ nhung em. Tôi nghĩ tôi yêu em mất rồi, lần này là yêu thật. Vì tôi chỉ muốn gặp, muốn nhìn thấy em.
Video đang HOT
Tôi gọi điện cho em nhưng bị bố em nghe máy. Bố bạn gái quát ầm ĩ trong điện thoại hỏi tôi “Mày là thằng nào?”. Tôi run cầm cập trả lời “Cháu là bạn của V”. Bố em bảo “Mày có phải thằng Đ không?”. Tôi ngớ người không kịp suy nghĩ đã buột miệng nói “Phải ạ”. Thế là bố em đùng đùng nổi giận “Mày giỏi lắm, mày giỏi vác mặt tới đây. Từ giờ còn gọi điện cho con V nữa thì liệu hồn”.
Tôi vội vã cúp máy, mặc dù biết như thế là bất lịch sự nhưng lúc đó tôi còn nghĩ, liệu có phải hiểu lầm gì không? Tôi chỉ tát em một cái chứ có phải làm em bụng ỏng ra đâu. Mà đến tay em, tôi còn chưa được nắm thì có gì thiệt thòi lắm đâu mà đòi chết. Tôi quyết định không gọi điện nữa. Nhưng tôi vẫn vô cùng tò mò về cuộc sống hiện tại của em nên lân la đến gần nhà em.
Chẳng ngờ tôi bị bố em tóm cổ ngay khi thập thò ở ngõ nhà em. Bố em tôi chưa biết mặt, nhưng tôi quên mất điện thoại của em thì đầy rẫy ảnh tôi. Vì thế mà tôi bị bố em đánh cho một trận bầm dập mà không thèm hỏi một câu nào. May nhờ chú hàng xóm can ngăn, tôi mới chạy thoát được. Nhưng bố em còn đe dọa phía sau lưng tôi là “Mày mà còn vác mặt tới đây, tao gặp một lần, đánh một lần”.
Song, tôi cứ như thằng ưa đòn mặc dù hôm đó bị đau, ấm ức vô cùng. Khi về, tôi đã tự nhủ sẽ không thèm quan tâm đến em nữa. Chẳng ngờ, được ba hôm sau, vết thương chưa hết đau, tôi lại mặt dày mò đến chỉ vì biết em vẫn đang bị nhốt, muốn được nhìn em một lát.
Kết quả, tôi nghe thấy bố em mắng chửi em là ngu muộn, bị mờ mắt, uổng công bố mẹ chăm lo. Giọng ông oang oang khiến mọi người nghe rõ mồn một. Tôi nghĩ, chắc em xấu hổ lắm, bị bố mình mắng như vậy kia mà. Ai ngờ em còn “táo tợn” hơn. Em đáp trả cũng to tiếng không kém “Bố làm sao hiểu được tình yêu là gì. Giờ con yêu người ta rồi, con có muốn thế đâu, nhưng con nhớ anh ấy. Bố cho con đi gặp một lúc thì làm sao? Con có hư hỏng gì đâu mà bố cấm đoán con”.
Nghe lời đó, tôi thấy máu nóng xông lên. Thì ra có người yêu tôi đến thế. Tôi cảm thấy mình cần phải mạnh mẽ hơn để đoạt lấy tình yêu này. Nghe em nói vậy, tôi đã không suy nghĩ gì mà xông vào. Vừa gọi “Bác ơi, cháu…” tôi đã ăn ngay một đấm. Tôi đến quá đúng lúc để ông bố trút giận. Thế là trong tiếng đấm đá, bạn gái tôi thì gào kêu xin bố dừng tay, đòi cản hộ tôi mấy cú nhưng đều bị ông xô ra chỗ khác.
Đến nay ngồi nghĩ lại, tôi cảm thấy hai đứa tôi cứ như đang diễn phim tình cảm Hong Kong vậy khi bị gia đình ngăn cấm nhưng cứ nhất quyết đến với nhau. Mấy hôm nay, tôi ngày nào cũng mò sang nhà em, ngày nào cũng bị mắng chửi. Nhưng lòng tôi đã quyết và chỉ nghĩ đến em nên tôi không sợ.
Tôi thấy mình hâm hâm, nhưng không hiểu sao tôi lại càng ngày càng thấy không thể vứt bỏ tình yêu này được. Lần đầu tiên có người yêu tôi như thế! Tôi phải làm gì để bố người yêu tha thứ và đồng ý cho tôi qua lại với em đây?
Theo VNE
Ở cữ nhà chồng, từ sau xin chừa!
3 tháng ở cữ nhà chồng tôi có cảm giác như thời gian kéo dài cả 3 năm, thực sự kinh khủng.
Dù Chít giờ đã gần một tuổi, tôi cũng không còn ở cùng bố mẹ chồng nữa nhưng thỉnh thoảng trong giấc mơ, tôi vẫn mơ về những ngày ở cữ, tôi khóc, tôi sợ hãi và choàng tỉnh khi nước mắt vẫn đọng trên má... Tôi thực sự rất sợ những ngày đó.
Tôi lấy chồng hơn 5 tuổi, anh lại là sếp của tôi nên ai cũng bảo tôi may mắn. Nói thật mọi người nhìn bên ngoài thế chứ chính gia đình tôi không muốn cho tôi lấy anh bởi gia đình tôi là công nhân viên chức, bố mẹ đều làm giáo viên còn bố mẹ anh chỉ là nông dân. Không chỉ có thể, nhà tôi ở thành phố còn quê anh ở tận vùng núi xa lắc lơ. Đó chính là 2 lý do chính bố mẹ quyết tâm ngăn cảm tình yêu của chúng tôi.
Ban đầu anh tán tỉnh tôi, tôi cũng không ưng lắm bởi khi đó tôi đã có người yêu rồi. Thế nhưng người yêu tôi lại đang đi du học, còn anh thì ngày ngày gặp gỡ. Anh hiền lành, chất phác nên đã chinh phục được tôi và 2 năm sau ngày yêu, tôi chính thức làm vợ anh. Trong 2 năm đó, tôi cũng chỉ được về quê anh, gặp bố mẹ anh một lần bởi quê anh tận vùng núi xa xôi, mà hai chúng tôi đều bận công việc. Vì vậy tôi không thể hiểu hết được họ. Nhưng tôi nghĩ, tôi lấy chồng chứ có phải lấy bố mẹ chồng đâu, và trước sau gì chúng tôi cũng mua nhà Hà Nội, đâu có ở cùng bố mẹ chồng mà lo.
Thế rồi sau đám cưới được vài tháng, tôi &'dính' bầu. Chúng tôi còn chưa kịp đi hưởng tuần trăng mật, chưa kịp tiêm phòng trước khi mang thai. Nhưng còn cái là của trời cho nên tôi quyết định giữ con. Những ngày mang bầu, bố mẹ chồng tôi quan tâm lắm. Hầu như có cái gì ngon cũng gửi xe ô tô xuống Hà Nội cho chúng tôi. Thấy các cụ nghĩ cho con cái thế, tôi cũng yên lòng. Rồi đến những ngày sắp sinh, khi thông báo tôi sẽ sinh ở Hà Nội, bố mẹ chồng nằng nặc không cho và còn bắt xe xuống Hà Nội để khuyên giải tôi. Mẹ chồng tôi nói chồng tôi là con trưởng trong gia đình nên tôi phải sinh cháu đích tôi tại nhà chồng. Mà nếu tôi sinh ở Hà Nội thì bà cũng không xuống chăm được vì bà còn bận việc nhà. Mẹ tôi khi đó vẫn còn đi làm nên tôi cũng không nhờ được bà.
Những ngày ở cữ nhà chồng tôi thấy thật kinh khủng. (ảnh minh họa)
Nghe xong lời các cụ khuyên bảo, tôi đành sách đồ về vùng núi để sinh con. Về đây rồi tôi mới biết dù nhà chồng ở thị trấn nhưng vùng quê này còn khá cổ hủ. Tôi chỉ mong với tấm chân tình của bố mẹ, mẹ con tôi sẽ có những ngày bình yên. Thế nhưng tôi đã sai lầm. Đến bây giờ tôi vẫn hối hận vì sao lại quyết định về quê chồng ở cữ, vì sao không bảo vệ ý kiến của mình ở lại Hà Nội, vì sao không xin về nhà mẹ đẻ...?
Ngày đi đẻ ở nhà chồng, tôi thực sự bị sốc khi chỉ có một mình mẹ chồng đưa tôi đi. Tôi đau đẻ 3 ngày ở bệnh viện huyện nhưng người thân trong gia đình chồng cũng chẳng đến chăm sóc. Chồng tôi khi đó lại đang đi công tác tận Sài Gòn không thể về ngay được. Những ngày tôi nằm viện chờ sinh, chỉ có mẹ chồng nhưng bà cũng không ở bên tôi thường xuyên mà chỉ đến bữa ăn hay buổi tối bà mới có mặt. Hỏi ra tôi mới được biết, việc sinh nở ở đây là chuyện bình thường. Người dân tộc còn tự sinh ở nhà chứ đâu cần đến bệnh viện như tôi. Ồ hóa ra là vậy, chẳng trách không ai quan tâm đến sự sống còn của tôi.
Khi tôi đau đẻ quá mà con vẫn không chịu chào đời, tôi đưa tiền cho mẹ chồng bảo đưa phong bì cho bác sĩ để được quan tâm hơn thì bà nói: "Không cần phải thế, nhà mình đâu thừa tiền." Rồi bà cầm phong bì bỏ vào túi bà. Dù đang đau đẻ nhưng tôi thực sự bực mình lắm.
Rồi cuối cùng con gái tôi cũng chào đời an toàn. Mẹ chồng chỉ cho tôi ở viện một ngày vì nói ở đây tốn kém trong khi bà đâu có bỏ tiền ra. Những ngày ở cữ mới thật kinh khủng. Mẹ chồng bắt tôi kiêng đủ mọi thứ từ nước, gió, ăn uống nhưng giữa tháng 6 nóng nực, phòng không có điều hòa hỏi mẹ con tôi chịu sao nổi. Bà chỉ cho tôi ăn canh rau và thịt kho. Nhiều khi tôi thèm ăn chút hoa quả, đưa tiền nhờ mẹ chồng mua mà tôi còn bị mắng rằng không biết nghĩ cho con.
Bà bắt tôi kiêng khem là thế nhưng suốt 3tháng ở cữ, mẹ chồng chẳng giúp đỡ tôi được cái gì từ việc thay tã, bế con lúc buổi đêm hay khi tôi ăn uống. Mẹ chồng tôi nói là phụ nữ thì phải vất vả thế, bà nuôi 5 con đều một tay chăm sóc thế nên bây giờ tôi phải tự chăm con tôi. Những ngày sau sinh, vết rạch chưa khỏi hẳn, đau mỏi lưng, mất ngủ... tôi cần lắm một sự giúp đỡ của mẹ chồng mà chẳng được. Khi đó tôi chỉ biết khóc một mình.
Qua tháng, tôi còn phải tự giặt đồ đạc cho mình và con. Đã thế mẹ chồng còn không cho tôi dùng bỉm vì sợ làm mông cháu bà bị hăm. Thay vào đó bà bắt tôi đóng tã vải cho con. Trẻ sơ sinh thì đái, ị liên tục nên tôi quay cuồng với đống đồ bẩn. Tôi có nhờ mẹ chồng mua bỉm nhưng bà kiên quyết không mua và lần nào cũng giữ khư khư tiền của tôi.
Ban đêm trông con vất vả nhưng ban ngày mà tôi ngủ nhiều, không dậy nấu nướng hoặc dậy muộn một chút là bố chồng đã khác ý rồi nói ngày xưa thế này, ngày xưa thế kia... Mẹ chồng cũng thêm vào vài câu để làm bẽ mặt tôi. Thực sự 3 tháng ở nhà chồng, không có chồng bên cạnh tôi thực sự cảm thấy bất lực, uất ức vô cùng. Đã thế khi con được ngoài tháng, tôi xin về nhà ngoại mà bố mẹ chồng tôi còn không cho. Họ có chăm được tôi gì đâu mà giữ tôi làm gì cơ chứ...
Hết 3 tháng, tôi quyết tâm trở về Hà Nội. Lấy lý do phải đi làm trở lại và về nấu cơm nước cho chồng, ông bà mới đồng ý. Thoát khỏi nhà chồng, tôi thấy cuộc đời mình như sang một trang khác. Nhưng những ký ức về những ngày đó vẫn còn trong tôi mãi. Tôi thực sự sợ ở cữ nhà chồng, nếu đẻ lần nữa, tôi xin chừa không về đó nữa đâu.
Theo VNE
Bạn gái cặp với ông già vì sợ tôi không lo được tương lai Em yêu một người đáng tuổi cha rồi đưa người đó về phòng trọ của em ân ái. Tôi hỏi lý do thì em nói "Sau này anh ra trường chỉ là kiến trúc sư quèn, liệu có lo cuộc sống cho tôi không". Ảnh minh họa Nói ra điều này tôi mong em đọc được và đừng đối xử với ai giống...