Tôi cảm thấy bối rối cho vòng lẩn quẩn của mình
Tôi đang buồn trong chính cuộc sống mà mình đã chọn ,và lại bối rối với một sự thay đổi mà tôi có thể làm được…
ảnh minh họa
Tôi đã tách khỏi gia đình mình để đến với anh-người tôi yêu,dù cuộc sống đó đã thay đổi tôi khá nhiều nhưng tôi vẫn có thể tự hào vì chúng tôi vẫn giữ được khỏang cách nhất định ,tôi vẫn “an toàn” cho đến thời điểm này,vẫn giữ được lời hứa với ba mẹ hai bên
Tôi chấp nhận về làm nội trợ cho anh dù điều đó với tôi khá xa lạ,tôi vẫn mủi lòng những khi ngồi rảnh rỗi chợt suy nghĩ về ba mẹ mình vì những bữa cơm tôi nấu cho họ chỉ được đếm trên đầu ngón tay.Và khi này đây họ đang bận rộn với mưu sinh cuộc sống , còng lưng kiếm từng đồng để lo cho đứa em út của tôi được học cho xong năm cuối cao đẳng sau khi tôi không còn chu cấp chi phí hàng tháng cho nó nữa,thì giờ tôi lại ngồi rảnh rỗi ,tôi khóc cho sự day dứt vô tâm của chính mình rồi lại được anh dỗ dành ,an ủi ,động viên
Chẳng có một mâu thuẫn nào trong gia đình nào để tôi phải ra đi cả,cũng chẳng có một danh phận nào tồn tại để tôi phải quay lưng thật nhanh không dám nhìn mặt mẹ vào cái ngày tôi xách đồ ra khỏi nhà bởi cái mím môi của tôi cũng không đủ đau để kìm nước mắt và tôi cũng sợ sẽ nhìn thấy nước mắt mẹ.Rõ ràng tôi không phải đang về nhà chồng mà?là lựa chọn của tôi mà?vậy mà nước mắt tôi vẫn rơi,vậy mà chân tôi vẫn bước đi,vẫn rời xa mẹ…
Video đang HOT
Cuộc sống mới trong suy nghĩ của tôi khá thoáng ,tôi muốn chúng tôi ,mà không riêng tôi mới đúng,tôi muốn thích nghi với cuộc sống bên cạnh anh,một người không đươc lành lặn như bao người,điều đó sẽ cho tôi một quyết định đúng đắn xem có nên gắn bó cuộc đời chúng tôi với nhau không,tôi không muốn có ân hận nào trong cuộc sống gia đình của riêng mình…
Cuộc sống mới chào đón tôi khá đơn giản,khá tẻ nhạt,tôi nhận ra được nhưng vẫn chờ đợi,vẫn kì vọng,vẫn mơ ước vì tôi nhận ra tôi yêu anh và anh còn yêu tôi nhiều hơn thế
Tôi không muốn mỗi ngày chỉ thức dậy thật muộn ,giặt giũ quần áo,rữa ráy chén bát,pha cà phê cho anh và đón phần ăn sáng của mình từ tay anh rồi lại quét dọn căn nhà rộng lớn nhưng không phải sở hữu của chúng tôi,nhận tiền từ tay anh đi chợ để nấu bữa trưa và chiều,ngủ một giấc để khi thức đã là xế chiều, lại cơm với nước,tối đến cũng thức thật khuya như anh ,nhưng anh thì làm việc của mình còn tôi chỉ là ngồi đọc báo vẩn vơ ,tôi muốn được làm việc anh bảo cứ để anh làm được rồi không muốn tôi vất vả,ngày ngày trôi qua chỉ có thế như được lập trình sẵn
Rõ ràng tôi có thể thoát ra cái sự mù quáng của mình để trở lại với cuộc sống năng động mà tôi hằng ao ước thay vì sống dựa dẫm vào anh như một con búp bê.Tôi ngột ngạt trong cái hạnh phúc mong manh mà tôi và anh đang thêu dệt và cố gắng xây dựng khi bên cạnh đó luôn có sự day dứt với gia đình đồng hành.Nhưng tôi lại không đủ sức mạnh để bước đi khi hình dung sự đau khổ tôi sẽ để lại cho anh,không biết anh sẽ mạnh mẽ đi tiếp hay yếu đuối buồn phiền,áy náy không biết anh sẽ xoay sở thế nào khi không có tôi.Lo lắng với cái bộ dạng khập khiễng của anh phải làm những công việc đó một cách khó khăn nặng nhọc rồi thì chậm trễ công việc kinh tế tôi lại không cầm lòng được .
Tôi biết mình mâu thuẫn giữa những chọn lựa ,tiếp tục hay dừng lại?thay đổi hay chấp nhận?đi hay ở,hay trở về?…Tôi muốn cùng anh- một người tàn nhưng không phế cùng bước qua những khó khăn hiện tại để có một tương lai tốt đẹp hơn với một ngôi nhà và những đứa trẻ của tôi và anh.Nhưng tôi lại phân vân không biết những gì mình đã và đang đánh đổi có kết quả tốt đẹp như ước mơ hay không khi mà tôi vẫn phải ngửa tay hằng ngày để xin tiền chi tiêu và điều đó làm ba mẹ tôi phiền lòng .Mẹ thường nhìn tôi bằng ánh mắt rất lạ mỗi khi tôi về thăm bà và mâu thuẫn cũng bắt đầu khi bà nghĩ chính anh đã làm thay đổi con của bà theo lối trượt dài.Ban đầu là xót xa dần dà bà cũng chuyển sang trách móc tôi ,điều đó làm tôi thấy mình khó xử, tôi ngại về nhà hơn dù tôi nhớ nhà lắm lắm.Muốn làm gì đó khác để mẹ thật sự an tâm nhưng càng ngụy biện tôi lại càng làm mẹ buồn hơn mâu thuẫn lại càng tăng.Tôi lại muốn quay đầu để tìm một cuộc sống khác ,một công việc để được tự do tài chính ,để tiếp tục cái trách nhiệm bao năm qua tôi đã làm cho gia đình đó là chu cấp hàng tháng cho em tôi để nó tiếp tục học ,tiếp tục theo đuổi ước mơ cho riêng nó, cũng là ước mơ chung của cả gia đình tôi.Nhưng tôi cũng quá mệt mỏi vì bao năm lăn lộn kiếm tiền đó.Không ngoại hình chuẩn,không trình độ,không bằng cấp thế nên những công việc để tôi có thể kiếm ra tiền cũng không đơn giản.Tôi cảm thấy mình cần được nghỉ ngơi.Tôi cứ thế cứ lẩn quẩn trong mớ bộn bề suy nghĩ của riêng mình như là không có lối thoát .Tình yêu không yên ả ,gia đình cũng chẳng còn bình yên…Anh đang chập chững trên con đường sự nghiệp riêng tôi muốn được hỗ trợ anh, bên cạnh anh, động viên anh chia sẽ khó khăn cùng anh để sau sự thành công của anh sẽ là tôi.Nhưng gia đình tôi lại đang buồn phiền tôi vì nghĩ tôi thụ động trách móc tôi vì tôi đã sớm chọn con đường riêng cho mình mà bỏ lại trách nhiệm với gia đình nhưng không ai đếm tôi đã thực hiện trách nhiệm đó suốt tám năm trời…
Anh giành lấy tôi từ gia đình không cho tôi ra ngoài lao đao kiếm tiền vì xót cho thân hình nhỏ bé của tôi nhưng vẫn chưa mang lại cảm giác an toàn cho tôi.Tôi cũng biết tôi sẽ không thể thoát khỏi cảm giác day dứt khi chọn gia đình hay anh,dung hòa cũng thật khó.Và chọn cách sống cho riêng tôi lại càng không được vì như vậy tôi phải xa cả hai nơi.Vừa ở bên anh vừa kiếm tiền giúp gia đình cũng không xong vì nơi này không có việc cho một cô gái nhỏ nhắn như tôi,tôi đã cố gắng tìm nhưng không được…..
Theo VNE
2 đời chồng, tôi vẫn không hạnh phúc
Chia tay người chồng thứ hai, tôi đã suy nghĩ đến cả tháng trời và tôi biết, chấm dứt cuộc hôn nhân này chính là chấm dứt cuộc đời của tôi ở đây.
Tôi không còn nghĩ tới chuyện đi bước nữa hay tái hôn với ai. Giờ nhiệm vụ duy nhất của tôi là trong con, nuôi con khôn lớn trưởng thành. Hi vọng sau này con sẽ hiểu và thông cảm cho tôi, người mẹ tội nghiệp của chúng.
Những ngày tháng tiếp theo, tôi sẽ phải chịu điều tiếng là người đàn bà lăng nhăng, hay những câu đại loại như: "Có sao thì người ta mới bỏ, đàn bà gì mà lấy hai chồng đều bỏ cả hai". Nhưng không sao cả, tôi chấp nhận, vì tôi không thể nào cố gắng được thêm nữa, tôi đã quá mệt mỏi rồi.
Người chồng thứ nhất của tôi chia tay tôi, cũng vì anh chủ động. Sinh cho anh ta một đứa con trai nhưng đó không phải là lý do khiến tôi và con tôi được ở lại trong căn nhà ấy. Anh đi làm, có tiền, giàu có và có bồ. Cô bồ có thể sinh cho anh cả hai đứa con trai chứ đừng nói là một. Và vì vậy, anh ngang nhiên ngoại tình và bỏ bê mẹ con tôi. Anh còn đuổi tôi ra khỏi nhà và đưa cô bồ về sống. Tôi dù có trơ trẽn đến cỡ nào, có mong muốn đến cỡ nào cũng không thể sống chung nhà với chồng và người đàn bà đó. Tôi bỗng từ người đầu tiên lại trở thành người thứ ba một cách vô duyên. Và tôi phải ra đi, sau đó hơn 1 tháng thì chúng tôi làm thủ tục li hôn.
Tôi bỗng từ người đầu tiên lại trở thành người thứ ba một cách vô duyên. Và tôi phải ra đi, sau đó hơn 1 tháng thì chúng tôi làm thủ tục li hôn. (ảnh minh họa)
Rồi hơn 1 năm sau, có một người đàn ông cũng từng có gia đình, giàu có và biết hoàn cảnh của tôi, ngỏ lời với tôi. Anh ta biết tôi từng có chồng và đang nuôi con nhỏ, nhưng anh ta cũng có con nhỏ, và bỏ vợ nên rất muốn tái hôn với tôi, làm một gia đình. Ban đầu, tôi sợ lắm, không đồng ý, vì không muốn đi bước nữa quá vội vàng. Hơn 1 năm mà đã lấy chồng hai, tôi cảm thấy không hay ho cho lắm. Nhưng những người xung quanh cứ động viên tôi nhận lời, vì họ bảo, anh ấy có điều kiện kinh tế, có thể lo cho tôi cuộc sống tốt hơn. Tôi còn có con, không thể một mình nuôi con, kiếm tiền thì không hề dễ. Vả lại, người đàn ông đó cũng từng đổ vỡ nên họ sẽ biết trân trọng người vợ hai hơn.
Nghe mọi người nói, tôi mủi lòng. Tôi cũng tính tới chuyện lấy chồng. Và sau một thời gian tìm hiểu, thấy anh ta quan tâm mình, lo lắng cho mình, lại còn hay quà cáp, yêu chiều tôi, nên tôi đã đồng ý. Tôi chấp nhận lấy chồng lần nữa và hi vọng sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Nhưng đúng là, ông trời trêu người. Người chồng mà tôi nghĩ giàu có, thực ra chẳng có gì mấy. Anh ta chỉ được cái mã, chỉ có cái nhà, còn lại thì không có gì. Công việc kinh doanh thì nay được, mai không. Tuy nhiên, tôi không cho đó là điều to tát, vì nếu anh ấy thật lòng yêu thương quan tâm tôi, thì tôi không để ý làm gì.
Nhưng anh ta coi tôi như ô-sin trong nhà, có việc gì cũng đến tay. Anh ta lấy một người giúp việc về, chăm con cho anh ta chứ không phải là lấy một người vợ. Tôi đi làm, kiếm tiền, lại còn một nách hai con, chăm con chồng và cả con mình. Còn anh ta thì chỉ biết chơi bời, nhậu nhẹt với bạn bè. Làm ăn thua lỗ thì về kêu trời rồi vòi tiền của tôi. Hình tượng người đàn ông tôi yêu thương, người mà luôn nói sẽ mang lại hạnh phúc cho tôi, không làm tôi thất vọng là thế này sao. Suốt ngày anh ta chỉ biết chìm trong men rượu, say khướt rồi còn về nhà đánh đập tôi. Với con tôi, từ ngày cưới nhau, anh ta chưa có một lời ngọt ngào, chứ đừng nói là quan tâ hay lo lắng. Tôi cảm thấy bất lực về người chồng này. Tưởng là giàu có ra sao nhưng ngoài cái nhà, anh ta không có gì hết, chỉ là lừa dối mà thôi!
Thôi thì chấp nhận làm mẹ đơn thân như ông trời đã sắp đặt. Có lẽ đó là số phận của tôi rồi! (ảnh minh họa)
Tôi lấy chồng để bớt gánh nặng cuộc sống nhưng có vẻ, gánh nặng còn nhiều hơn khi tôi làm mẹ đơn thân. Giờ tôi phải nuôi thêm con chồng và một người chồng nghiện rượu, còn vũ phu. Tôi chán nản lắm rồi, mệt mỏi lắm rồi! Tôi không muốn tiếp tục cuộc sống như vậy, nhưng lại ly hôn lần nữa thì còn mặt mũi nào. Tôi có nói với bạn thân của tôi, cô ấy bảo tôi cố chịu, chứ nếu ly hôn hai lần, người ta cười vào mặt tôi. Nhưng liệu có thể không, sao tôi còn dám nghĩ tới chuyện sống với anh ta nữa. Vậy thì cả đời này tôi chấp nhận cô đơn, đau khổ và mệt mỏi hay sao? Tôi đang đau khổ vô cùng, suy nghĩ về cuộc hôn nhân thứ hai này một cách nghiêm túc. Ly hôn, có lẽ chỉ còn đường như vậy và tôi thề là sẽ không bao giờ lấy chồng lần nữa.
Chỉ hi vọng là sau này, con tôi sẽ thông cảm cho người mẹ này, đừng nghĩ tôi là một kẻ không ra gì mà thôi. Liệu tôi có thể tiếp tục cuộc sống với người chồng chỉ coi tôi là người giúp việc không. Một mình tôi nuôi con đã mệt rồi, chỉ muốn có người nương tựa, giờ lại nuôi thêm chồng và con chồng, chắc là chỉ còn đường chết. Thôi thì chấp nhận làm mẹ đơn thân như ông trời đã sắp đặt. Có lẽ đó là số phận của tôi rồi!
Theo VNE
Trong chuyện này, làm sao có thể trách mẹ? Tôi nhớ cái ngày vét hết tất cả những thứ có giá trị trong nhà, kể cả cặp nhẫn cưới đem bán lấy tiền cho anh đi thành phố làm ăn, anh ôm tôi rất lâu: "Em ở nhà ráng lo cho mẹ, anh sẽ cố gắng làm kiếm thật nhiều tiền rồi rước em lên". Tôi nói rằng tôi không mơ giàu...