Tôi ‘cảm nắng’ nhưng bị em từ chối vì sợ liên lụy gia đình tôi
Em nói rất yêu chồng, em đang có gia đình hạnh phúc, khuyên tôi phải yêu vợ, đừng làm gì để vợ phải lo lắng, các con buồn.
ảnh minh họa
Tình cờ tôi gặp em trong một cuộc hội thảo. Hơn một tiếng ngồi cạnh em, chúng tôi đã hỏi thăm nhau về công việc, quê quán, trao đổi số điện thoại và cho nhau xem những hình ảnh về gia đình. Càng nói chuyện chúng tôi càng phát hiện ra gia đình hai đứa có nhiều điểm tương đồng, thậm chí giống nhau đến lạ. Qua mạng xã hội tôi biết được gia đình em rất hạnh phúc, kinh tế khá, chồng thành đạt, các con ngoan. Tôi cũng có một gia đình hạnh phúc, vợ đẹp con ngoan. Em không có gì đặc sắc mà làm tôi xao xuyến, cảm tưởng thân quen như biết từ kiếp trước.
Video đang HOT
Tôi quan tâm, lo lắng cho em, hôm nào không thấy em online tôi cảm giác trống vắng và nhớ em rất nhiều. Tôi cảm nắng em mất rồi. Chúng tôi vẫn nhắn tin hỏi thăm sức khỏe, động viên nhau trong công việc, cho đến một hôm không kìm lòng được tôi đã nói ra tình cảm của mình. Từ đó em dè dặt khi nói chuyện với tôi, em từ chối tình cảm của tôi. Em quý mến, ngưỡng mộ nhưng chỉ xem tôi như bạn. Em nói rất yêu chồng, em đang có gia đình hạnh phúc, khuyên tôi phải yêu vợ, đừng làm gì để vợ phải lo lắng, các con buồn.
Tôi có làm gì sai trái đâu, tôi và em vẫn không bỏ bê gia đình, thậm chí từ hồi quen em tôi thấy mình có nhiều thay đổi tích cực, vui vẻ yêu đời hơn, công việc tốt hơn, chăm lo cho gia đình nhiều hơn. Em cũng vậy, qua những hình ảnh trên mạng xã hội tôi thấy em xinh đẹp và rạng rỡ hơn. Chỉ là có thêm một người yêu thương, lo lắng, cho lòng ấm áp và cuộc sống thi vị hơn, thế thôi. Tôi cũng biết đâu là điểm dừng của mình và hơn hết biết gìn giữ cho hạnh phúc của gia đình chúng tôi. Vì để giữ gìn cho em nên tôi chỉ dám nhắn tin hay điện thoại hỏi thăm vào những dịp đặc biệt và hàng tháng vào ngày định mệnh đó – ngày tôi gặp em. Từ lần duy nhất đó đến nay đã hơn một năm, tôi luôn mong ước được gặp lại em. Tôi đã hứa gặp để nói chuyện, để nhìn lại ánh mắt nụ cười của em chứ không làm gì vượt quá giới hạn, thế nhưng em vẫn từ chối.
Tôi đã tôn trọng quyết định của em dù trong lòng lúc nào cũng khoắc khoải nỗi nhớ. Nhớ em, tôi chỉ biết ngắm nhìn qua những bức ảnh trên mạng xã hội rồi cầu chúc cho em luôn vui vẻ, trẻ, đẹp và hạnh phúc viên mãn bên gia đình. Cho đến suốt cuộc đời này có lẽ tôi sẽ không thể nào quên được em, người con gái chỉ tình cờ thoáng qua mà để lại trong tôi niềm yêu và nỗi nhớ.
Theo VNE
Gia đình tôi quá nuông chiều đứa cháu nhỏ
Bé biết tự mặc quần áo nhưng luôn bắt người khác mặc cho, không sẽ ăn vạ. Bé muốn gì phải có bằng được, không là la ỏm tỏi.
Ảnh minh họa
Gia đình tôi có một đứa cháu trai năm nay 4 tuổi, con của chị gái. Vì là đứa cháu duy nhất nên cả nhà yêu thương bé rất nhiều, bé cũng rất hiếu động đáng yêu, là niềm vui lớn trong nhà. Không có gì phải nói nếu như ba mẹ và chị tôi không nuông chiều bé một cách quá mức. Sáng thức dậy mẹ và chị tôi phải năn nỉ cả buổi trong khi bé cứ ngủ nướng rồi mè nheo, nhõng nhẽo, không chịu rời giường. Bé biết tự mặc quần áo nhưng luôn bắt người khác mặc cho, không thì lại khóc lóc ăn vạ. Bé muốn gì phải có bằng được, không là la ỏm tỏi. Bé "kén cá chọn canh", không có món bé thích thì bắt bà phải nấu cho bằng được, không thì không chịu ăn cơm. Tôi muốn cháu học tập, tự lập từ bé, mẹ và chị cứ mắng, nói cháu còn nhỏ, rằng tôi khó ưa, quá đáng. Mỗi lần tôi lên tiếng về việc này là lại bị trách móc đủ điều. Khi tôi dạy cháu thì mẹ và chị lại mắng ngược lại tôi.
Đáng nói hơn là bé có tính bạo lực, luôn đánh người lớn, nhất là ông nội, có khi chẳng ai làm gì cũng chạy vào đấm vào bụng ông mấy cái, những lúc đó ông lại bật cười nói thằng cháu giỏi lắm, phải như vậy mới được. Tôi cứ nghĩ là hai ông cháu chơi đùa, nhưng số lần nhiều thì lại lo lắng, cũng nói ông như vậy không được, sẽ làm cháu trở nên bạo lực. Tôi bảo cháu rồi nhưng đâu lại vào đấy.
Tuần trước gia đình tôi đi đám cưới, cháu chơi rất vui và đáng yêu, nhưng khi về tôi mới biết cháu đấm vào bụng một bác mới quen trong bữa tiệc. Có lẽ đây là cách biểu đạt sự thân thiết của bé? Sau đó tôi mới dọa bé là bác ấy kêu công an bắt đấy, chủ yếu là để bé sợ rồi mượn đó răn bé không thể hành động như vậy nữa. Thế nhưng kết quả là tôi lại bị mắng thảm. Tôi cảm thấy thật bất lực, chỉ muốn tốt cho bé thôi, có phải là tôi làm quá đáng không? Tôi phải làm gì bây giờ? Mong các anh chị cho lời khuyên.
Theo VNE
Chẳng cần buông lời cay nghiệt, hành động này cũng đủ khiến vợ tổn thương rồi, quý ông ạ! Có những điều các quý ông làm một cách tự nhiên mà mảy may không biết đã gây tổn thương cho vợ nặng nề đến thế nào. 1. Quá ưu tiên cho công việc Việc chồng quan tâm quá mức đến công việc sẽ khiến vợ cảm thấy cô đơn, trống vắng hơn. Về lâu dài, vợ bạn sẽ bị tổn thương và...