Tôi cam chịu cảnh chung chồng
Họ nhắn tin yêu thương nhau, thậm chí chồng tôi còn cầu xin người phụ nữ ấy sinh cho anh một đứa con. Dù thế nào tôi vẫn ở đây mong chồng sẽ ngoảnh đầu nhìn lại khi mọi việc chưa quá muộn màng.
Hai chúng tôi từ hai con người xa lạ, tìm đến nhau 1 cách vội vàng, chưa nói yêu đã vội nói cưới. Chúng tôi cưới nhau dưới sự ngỡ ngàng của bạn bè và gia đình. Tôi biết điều đó nhưng trong thâm tâm tin anh là người đàn ông của gia đình, tin người đàn ông ngoài 30 tuổi ấy đã biết mệt mỏi với cuộc sống độc thân, với những cuộc chơi để tìm về một nơi được gọi là gia đình, dù đi bất cứ đâu vẫn có người chờ.
Tôi quá mệt mỏi với tình yêu, nghĩ người ta yêu nhau, tìm hiểu nhau, ai cũng mong gắn kết đến suốt cuộc đời, cái kết có hậu đó chẳng phải chính là hôn nhân hay sao . Vậy nên, không biết tôi vì lý do đó hay vì một phần đã yêu anh đến độ có thể bỏ tất cả – một công việc tương lai nhiều hứa hẹn, gia đình và bạn bè nơi tôi sống hơn 20 năm để chấp nhận gắn kết với anh, theo anh đến một nơi xa lạ, cách xa quê hương hơn một ngàn km.
Cuộc sống vợ chồng mới cưới có nhiều mâu thuẫn nhỏ. Sở thích và lối sống trước kia của mỗi người khác nhau nên giờ về sống chung có những điểm không phù hợp. Tôi luôn cố gắng thay đổi để thích nghi, phù hợp hơn với anh, thay đổi chính con người mình để hòa hợp. Càng sống lâu với nhau, thấy anh ngày càng cách. Dù tôi cố thay đổi thế nào anh vẫn không nhìn nhận, chỉ cần một lỗi nhỏ anh cũng cáu gắt. Tôi không biết có phải anh quá cẩn thận, quá để ý hay không yêu nên những lỗi nhỏ cũng không thể nào xuề xòa bỏ qua.
Một ngày nọ, có người phụ nữ lạ gọi điện báo anh đang ngủ chung với chị ta. Giọng người phụ nữ ấy nhẹ nhàng nhưng sắc bén, như từng mũi dao đâm vào tim tôi. Tôi vẫn bình tĩnh ngắt máy, gọi điện cho chồng, điện thoại chồng lại do chính người phụ nữ đó cầm. Tôi ở phía bên này như điên như dại, trong căn nhà nhỏ, giữa một nơi xa lạ, đến đường xá còn chưa thuộc biết đi đâu tìm chồng. Tôi ngồi đợi anh trở về lòng như lửa đốt, vậy mà anh chỉ giải thích đơn giản anh đi chơi với bạn bị chúng lừa.
Sau ngày ấy, mặc dù đã chấp nhận tha thứ, tôi vẫn sống trong ám ảnh bị chung chồng một thời gian. Mọi việc tưởng chừng như dần lắng xuống, tôi phát hiện chồng vẫn thường xuyên liên lạc với người phụ nữ đó. Họ nhắn tin yêu thương nhau, thậm chí chồng tôi còn cầu xin người phụ nữ ấy sinh cho anh một đứa con.
Tôi gặng hỏi trong nước mắt, anh chỉ bảo: “Anh đùa với nó thôi, em đừng suy nghĩ mà sinh bệnh, đừng hạ thấp mình nói chuyện với loại người đó”. Cứ cho là thế đi, nhưng mọi việc dần đi quá giới hạn của nó, anh đặt mật khẩu điện thoại, đi đến hơn 3h sáng. Mỗi lần đi đến nửa đêm mới về là người phụ nữ đó lại nhắn tin, gọi điện bảo: “Lôi chồng về đi, phiền phức quá. Chồng cô đang nằm cạnh tôi đây, không có sức nữa đâu”.
Video đang HOT
Vì người phụ nữ ấy, chúng tôi thường xuyên cãi nhau, không khí gia đình nặng nề. Tôi nói chấp nhận tha thứ mọi chuyện, chỉ cần anh chấm dứt với người phụ nữ ấy, tôi xin anh hãy nghĩ đến gia đình và vợ chứ không phải ai khác ngoài kia. Anh đối với tôi càng ngày càng lạnh nhạt, tôi đau khổ vì bị ám ảnh. Anh ngày nào cũng nhắn tin với người phụ nữ đó nên tôi lúc nào cũng buồn bã, thấy vậy anh viện lý do ở nhà ngột ngạt do tôi không vui vẻ. Đỉnh điểm của mọi chuyện anh đi qua đêm không về nhà. Trước khi đi tôi cầu xin anh đừng đi, anh chỉ nói: “Anh đi sẽ về sớm, không làm gì có lỗi với em là được. Em cứ ngủ đi, sống vô tư đi”.
Không làm gì có lỗi với tôi, vậy anh đi đâu qua đêm mà không thể nói? Anh bảo tôi làm sao có thể sống vô tư khi chồng mình đi qua đêm ở ngoài khi tôi không biết anh đi với ai, làm gì, ở đâu. “Nếu em xin anh đừng đi, anh có ở lại không”. Anh lắc đầu nhất quyết đi. Tôi là vợ anh, có quyền được biết mọi thứ về chồng, có quyền quản lý chứ không phải cầu xin anh như thế.
Cho dù người nhà khuyên anh, dù tôi đang sống trong héo mòn, anh cứ dửng dưng như không có lỗi gì. Tôi không muốn vợ chồng mới cưới lại lục đục ly dị, càng không muốn sống trong cảnh chồng chung, chồng mình cũng là chồng hờ người ta. Tôi biết anh có nỗi khổ riêng nhưng không thể như thế mà tự hủy hoại gia đình mình, hủy hoại cuộc sống của chúng tôi, của chính bản thân anh và của tôi.
Tôi biết người phụ nữ kia làm gì ở đâu, hoàn cảnh thế nào, mọi người bảo tôi sao không làm ầm lên? Tôi không muốn rêu rao khắp nơi, vẫn hy vọng người đó suy nghĩ lại vì dù sao chị ta cũng là người có học, có địa vị xã hội nhất định. Dù thế nào tôi vẫn ở đây mong chồng sẽ ngoảnh đầu nhìn lại khi mọi việc chưa quá muộn màng. Liệu tôi cam chịu, nhẫn nhịn, chờ đợi vậy là đúng hay sai?
Theo VnExpress
Bất lực nhìn chị cam chịu một cuộc hôn nhân đau khổ
Người chị gái mà tôi yêu quý, kính trọng giờ lại đang rơi vào tình cảnh đau đớn này, làm sao tôi có thể yên lòng. Cuộc hôn nhân của chị sắp trở thành địa ngục giam cầm chính chị.
Cả tuần nay, cứ mỗi lần nhìn thấy chị gái mình hết phục vụ cho mẹ chồng rồi đến chồng, lòng tôi lại nhói đau. Nhưng đáp lại sự chăm sóc ấy, họ lại trách móc nạt nộ chị tôi hết lời. Anh rể về nhà cái áo cũng bắt chị tôi mang lên phòng, nước thì phải dâng tận tay. Nhìn thấy cảnh ấy, dù cố nén nhưng tôi vẫn giận điên người.
Tôi được bố dắt về sống cùng nhà với chị khi lên 4 tuổi, còn chị thì 12. Chẳng có người phụ nữ nào cao thượng đến mức đối xử tốt với con của tình nhân và mẹ chị cũng vậy. Trước mặt bố, bà ngọt nhạt với tôi nhưng rồi khi chỉ có tôi và bà, tôi được bà đối xử chẳng khác nào kẻ thù. Nỗi đau của người phụ nữ khi phải nuôi con của người khác làm bà thay đổi. Không chỉ đối xử tàn tệ với tôi mà ngay cả với chị, đứa con gái duy nhất của bà, cũng không ngoại lệ.
Kí ức tuổi thơ cay đắng ấy vẫn luôn in đậm trong tâm trí của hai chị em. Những lời nhiếc mắng, những trận đòn roi, thậm chí nhiều lần thức ăn vương vãi từ đầu đến chân. Có lẽ tôi không thể sống được nếu không có chị gái. Ngày ấy chẳng hiểu vì lí do gì nhưng chị thương tôi vô cùng mà tôi cũng quấn quít lấy chị, đêm ngủ cũng phải ôm chị. Càng thấy cảnh chướng tai gai mắt đó, mẹ chị càng ghét chúng tôi hơn.
Chị tôi chẳng khác gì một người giúp việc. (Ảnh minh họa)
Chị em tôi đi học nhờ vào số tiền bảo hiểm của bố khi ông mất vì tai nạn. Khi chị đang ở năm cuối đại học thì mẹ chị qua đời. Chị vừa học vừa làm thêm để lo cho cuộc sống của hai chị em. Tôi là gia đình của chị. Vì lí do đó mà khi chị lấy chồng điều kiện duy nhất của chị đặt ra là phải cho tôi sống cùng với chị.
Chị lấy anh rể khi cả hai làm cùng một công ty. Anh yêu chị cuồng nhiệt, anh chinh phục chị bằng mọi cách từ thực tế đến lãng mạn, như tặng quà cho chị, đưa đón chị đi làm, đến nhà sửa bóng đèn hay thay vòi nước. Anh còn mua hoa hồng và nhiều đồ ăn đến nhà vào những dịp đặc biệt. Mới đầu chị thờ ơ mọi thứ, nhưng dần dà sự chân thành của anh làm chị thay đổi.
Chị tôi về làm dâu nhà giàu cũng chẳng sung sướng gì. Mẹ chồng coi thường chị ra mặt, đã vậy về làm dâu còn dắt theo em gái. Bà hạch sách chị đủ điều, nói xa nói gần mỉa mai xoi mói. Bà yêu cầu chị nghỉ làm để trông coi nhà cửa. Chị tôi chẳng khác gì một người giúp việc. Nhưng chị vẫn cắn răng chịu đựng, vẫn một dạ hai vâng, không khi nào than vãn một lời.
Còn anh rể, sau khi kết hôn được hơn năm, anh cũng bắt đầu thay đổi. Nhiều lúc tôi cảm giác anh như ông chủ của chị gái mình. Nói năng cộc lốc như ra lệnh, chị tôi lúc nào cũng cơm dâng nước rót. Chẳng bao giờ anh dành cho chị một lời nói ấm áp, hay một cử chỉ âu yếm thân mật. Buồn hơn là anh chẳng bao giờ đi đâu cùng chị, lúc nào chị cũng lặng lẽ một mình.
Hơn ai hết tôi hiểu được chị mình sẽ đau đớn đến mức nào nếu gia đình tan vỡ. (Ảnh minh họa)
Sau tám năm kết hôn, chị và anh có một trai, một gái. Anh giờ cũng đã là trưởng phòng kinh doanh của công ty. Cứ ngỡ chị tôi sẽ được sống trong hạnh phúc, nào ngờ cách đây vài tháng tôi tình cờ phát hiện anh đang cặp với người khác. Hôm ấy tôi cùng nhóm bạn đang đi thực tế ở một resort để tìm ý tưởng cho bộ ảnh mới. Tôi nhận ra chiếc xe hơi quen thuộc của anh rể nên tôi tò mò đi quanh tìm hiểu. Những gì hiện ra trước mắt làm tôi há hốc cả miệng. Người đàn ông lịch lãm mẫu mực của chị tôi đang tay trong tay với một cô gái khá xinh đẹp. Hai người rất tình tứ, như đôi vợ chồng mới cưới.
Gần cả tháng sau đó tôi tiếp tục theo dõi, anh rể tôi và tình nhân luôn gắn bó với nhau như hình với bóng. Nhìn cách anh đối xử với cô ta, tôi có thể chắc chắn anh đang say cô ta như điếu đổ. Anh ân cần chăm sóc cho tình nhân của mình. Nhưng mỗi lần về nhà anh đối xử với chị tôi đầy gia trưởng, nạt nộ trách mắng.
Cuối tuần vừa rồi, anh rể đi đâu về rất trễ. Anh nhấn chuông cổng nhưng vì đang dỗ cho con gái ngủ nên chị mở cổng muộn. Vậy mà khi chị vừa ra đến nơi anh đã dùng những lời vô cùng nặng nề để trách mắng chị: "Mày ngủ với thằng nào mà giờ mới ra". Anh còn mắng chị là đồ ăn bám, loại đàn bà lười biếng, chỉ biết ăn với ngủ. Đã vậy khi xuống bếp anh còn tạt hết li nước mật ong lên người chị.
Nhìn thấy vậy tôi chỉ muốn xông tới đấm cho anh rể một trận. Tôi muốn nói hết những gì mình đã thấy, tôi muốn hét vào mặt anh kêu anh đừng sống hai mặt và giả dối như vậy nữa. Tôi muốn nói anh cũng chỉ là một kẻ khốn nạn. Nhưng tôi lo lắng khi làm lớn chuyện, anh rể tôi sẽ chọn vợ hay tình nhân.
Bao năm qua chị gái tôi sống cam chịu cũng chỉ vì muốn gìn giữ gia đình. Nếu biết anh phản bội có lẽ chị sẽ không chịu nổi. Hơn ai hết tôi hiểu được chị mình sẽ đau đớn đến mức nào nếu gia đình tan vỡ, vì kí ức tuổi thơ ngày trước chưa thể phai nhòa. Tôi không muốn chị mình lại tiếp tục dằn vặt bản thân và sống trong những tháng ngày đau khổ. Nhưng tôi phải làm sao để giúp chị mình đây. Mong mọi người cho tôi vài lời khuyên.
Theo Afamily
Nỗi lòng người con cam chịu cảnh bị cha mẹ ép hôn Mẹ dặn tôi phải tỏ ra đoan trang. Bà còn nói: "Cái ngàn vàng của con cũng là ngàn vàng của bố mẹ." Tôi uất nghẹn đến buồn nôn. Tôi kể chuyện này chắc nhiều người không tin, sẽ có người thốt lên "thời đại nào rồi". Đúng là thời đại nào rồi mà tôi còn phải chịu đựng cảnh ép hôn. Gia...