Tôi cả nghĩ hay anh không hề yêu tôi
Anh tán tỉnh tôi khi đang có quan hệ tình cảm với người khác. Tôi còn nghĩ anh yêu cả cái chị làm mối cho chúng tôi.
Tôi quen anh do chị giới thiệu. Họ chơi với nhau rất thân, tôi cũng không hiểu tại sao anh chị không đến với nhau. Lúc này chị đã đám hỏi. Anh nhận tôi làm em gái và tôi có hỏi anh: “Nếu chị ấy theo đạo, anh có tiến tới không?”. Anh nhìn tôi và trả lời: “Nếu chị ấy có đạo thì anh sẽ tiến tới”. Mẹ anh không muốn anh lấy người không theo đạo, chị ấy thấy tôi có đạo nên giới thiệu cho anh ấy. Lúc này anh cũng không biết chị có người yêu nên khi chị ấy mời anh đi đám hỏi để giới thiệu tôi, có lẽ anh buồn lắm.
Tôi hơi buồn nhưng cũng toàn tâm làm cô em gái. Nhưng những biểu hiện của anh ấy dành cho tôi thì hình như anh đang tán tỉnh mình. Tôi cũng dần dành cho anh tình cảm thương thương. Một điều cần nói là anh 30 tuổi, rất tài giỏi, cũng đã yêu nhiều người trước đó. Tôi 25 tuổi, chưa yêu ai. Nhưng lúc này tôi phát hiện anh vẫn còn đang có quan hệ tình cảm với một cô đồng nghiệp. Tôi bắt đầu tránh mặt anh. Rồi cách mấy ngày là tới Giáng sinh, anh nhắn tin rủ tôi đi chơi, tôi trả lời ngày đó bận việc ở nhà thờ nên không đi được. Anh không nhắn tin thêm nữa.
Đến ngày Giáng sinh, tôi nghĩ mình nhỏ nên nhắn tin chúc mừng anh. Anh nhắn lại cảm ơn tôi nhanh đến mức tôi nghĩ anh lấy tin nhắn anh gửi cho người khác để trả lời mình. Có lẽ tôi đã ngộ nhận tình cảm của anh. Từ lúc gặp anh đến Giáng sinh chỉ khoảng 3 tháng. Tôi lảng tránh, không gặp mặt anh. Thỉnh thoảng vài tháng anh nhắn tin hỏi vì sao giận anh. Tôi chỉ trả lời khách sáo.
Ảnh minh họa: Inmagine.
Video đang HOT
Gần 1 năm rưỡi qua đi, tôi học xong và về quê cách anh 600 km. Thỉnh thoảng tôi cũng nhớ về anh nhưng cứ dặn lòng hãy quên đi. Rồi tôi lại quay lại để lấy bằng cao học. Trước đó nửa tháng, đột nhiên cô bé cùng ở dãy trọ với tôi ngày trước, nhắn tin và có đề cập về anh. Thông qua một người bạn, cô bé biết anh rất thương tôi. Tôi cũng nói rằng mình có tình cảm gì đó với anh. Cô bé nói tôi nên yêu người như anh.
Sau này tôi mới biết mình đã bị cô bé đó “lừa”. Cô bé tình cờ làm chung cơ quan với anh, nhận ra anh vì anh cũng hay đến chỗ trọ đón tôi. Tôi lại thường tâm sự nên cô bé biết rất rõ tình cảm của tôi cho anh. Một lần tôi từng khóc vì anh. Tôi không ngờ trái đất tròn như vậy. Thế nên ngày tôi nhận bằng, anh tìm đến, tặng hoa cho tôi. Tôi bất ngờ và cảm động lắm. Hai ngày còn lại tôi và anh đi chơi với nhau. Anh nói đã giải quyết ổn thỏa mọi mối quan hệ cũ. Tôi về quê và chúng tôi giữ liên lạc.
Anh đã vào thăm tôi hai lần, chúng tôi chính thức yêu nhau. Tôi đã ra nhà, chào cha mẹ anh ấy. Tính từ lúc gặp lại nhau đến giờ là 2 tháng. Nhưng anh là người rất bận, có nhiều mối quan hệ xã hội. Anh cũng nói là muốn lấy tôi làm vợ. Tôi xác nhận tình cảm là tôi yêu anh, rất yêu, tình yêu dành cho người con trai đầu tiên và mong muốn cũng là người cuối.
Chúng tôi không có nhiều thời gian bên nhau, tôi nhạy cảm còn anh lại quá bận nên nhiều lúc hình như anh quá vô tâm, thờ ơ. Tôi cũng không biết anh có thật lòng dành tình cảm cho mình không nữa, tôi khóc nhiều. Tôi chỉ sợ anh quen vì tôi có đạo, anh lớn tuổi nên cần ổn định. Một điều nữa là trong các cuộc nói chuyện giữa chúng tôi, anh lúc nào cũng đề cập đến chị làm mối. Nhiều lần quá nên tôi cũng có nói với anh. Anh nói, anh và chị ấy là anh em tốt.
Dạo gần đây chị ấy và chồng có chuyện. Chị thường đến tâm sự với mẹ anh ấy. Anh ấy hỏi mẹ nên biết chuyện xảy ra với chị. Quay lại chuyện chúng tôi, tôi đã khóc, muốn chia tay với anh, tôi nói ra hết những bức xúc của mình. Anh nói xin lỗi và muốn tôi cho anh một cơ hội. Tôi vẫn rất yêu anh nên đồng ý. Nhưng chuyện xảy ra sau đó. Tôi thấy thất vọng về anh nên cho anh một tuần không liên lạc để cùng suy nghĩ về mối quan hệ. Trong tuần đó, anh có nhắn cho tôi một tin: “Anh không hiểu anh, anh chưa hiểu em”. Tôi im lặng chờ cho hết tuần.
Ngày cuối cùng trong thời gian chờ, tôi thấy một cô gái khác tag ảnh của mình lên facebook của anh, anh và cô gái ấy không thấy có quan hệ bạn bè. Và anh viết lên facebook của chị làm mối rằng: “Nhìn vào đôi mắt em, anh hiểu tất cả”. Tôi đã khóc lúc đó. Rồi gần 12h đêm, anh nhắn tin cho tôi. Anh nói đã suy nghĩ và ngày mai anh muốn trả lời tôi. Sáng hôm sau anh gọi điện, chúng tôi nói chuyện gần nửa tiếng, anh xin lỗi tôi. Tôi có hỏi về cô gái tag ảnh trên facebook, anh nói anh không rõ cô gái ấy là ai và nói tôi đừng quan tâm, tôi mới là người anh dành tình cảm. Tôi tin anh. Anh bận nên cả ngày hôm đó chúng tôi không liên lạc gì. Tối tôi nhắn tin chúc anh ngủ ngon, anh nhắn tin chúc lại và nhắc tôi đi lễ nhà thờ sáng mai vì tối đó là thứ bảy. Đọc tin nhắn của anh tôi buồn quá.
Không lẽ trong 1 tuần không liên lạc, anh thực sự không nhớ gì về tôi. Tôi toàn đi lễ chiều thứ bảy, anh cũng biết điều đó mà. Tôi rất thẳng thắn, tôi nhắn tin cho anh sau đó. Tôi có trách anh không nhớ gì về những gì quanh tôi, tôi trách anh nói bóng gió rằng có những người không cần nói ra anh đã hiểu, còn tôi nói, tâm sự cùng mà anh cũng không hiểu nổi. Anh im lặng. Anh toàn như thế khi tôi nói anh thế này thế nọ.
Bây giờ tôi không biết nên hiểu tình cảm của anh như thế nào. Hay tôi ở quá xa anh, thời gian chúng tôi dành cho nhau quá ít hay anh không xác nhận tôi là người cuối cùng của anh? Hay tôi quá suy nghĩ, cũng hơi ích kỷ một chút (tôi hơi ghen tị với tình cảm thân thiết giữa anh và chị làm mối, đôi lúc hình như anh có so sánh tôi với chị ấy). Hiện tại tôi có nên tiếp tục mối quan hệ này không? Hãy cho tôi một lời khuyên để trái tim tôi bớt đau khi nghĩ về anh. Bởi tôi biết tôi thực sự yêu anh.
Theo VNE
Mẹ anh bắt tôi bỏ thai để anh tìm người khác
Thai đã 4 tháng và thành hình mà bà vẫn bảo: 'Có thai thì tự mà đẻ đi, không thì tự phá bỏ, liên quan gì tới gia đình tôi'.
Anh rất hiền, rất quan tâm, lo lắng cho tôi. Ở chung với anh hơn một năm nay, trải qua không biết bao nhiêu cực khổ trong cuộc sống nhưng anh chưa bao giờ nói nặng với tôi lời nào.Tôi đã rất hạnh phúc khi ở bên anh. Cứ tưởng rằng tôi đã tìm được mảnh ghép cuối cùng trong tình yêu, tôi đặt hết niềm tin vào anh, nghĩ rằng anh là bờ vai vững chắc để tôi nương tựa suốt đời. Tôi bỏ qua không biết bao nhiêu cơ hội tốt hơn anh, lúc nào cũng chỉ nghĩ tới anh và luôn lo sợ sẽ mất anh. Tôi cũng bỏ qua những lời khuyên của gia đình, bỏ cả tương lai, sự nghiệp để theo anh, theo đuổi tình yêu của mình.
Anh chỉ là một đầu bếp bình thường, xin việc khó khăn, không học hết cấp 2. Tôi không giỏi gì nhưng cũng là một cử nhân cao đẳng. Học xong, gia đình muốn tôi về quê để làm trong cơ quan nhà nước nhưng vì anh, tôi đã không về. Và sau này tôi đã đưa anh về sống cùng trong nhà. Vì thương tôi nên gia đình đối xử với anh rất tốt. Thấy anh hiền lành, chăm chỉ nên mọi người cũng thương anh.
Tôi có thai, gia đình anh bắt tôi phải bỏ vì tôi là người ngoại đạo, cần phải đi học đạo mới được kết hôn. Chỉ có những người phụ nữ mới thấu hiểu được cảm giác đau đớn khi phải nằm trên bàn mổ bỏ đi đứa con của mình và từ bỏ đi thiên chức làm mẹ cao quý ấy. Mẹ anh cũng là phụ nữ sao không hiểu được điều này? Tôi đau lòng, chỉ biết khóc. Anh luôn ở bên tôi, an ủi, động viên tôi. Anh nói: "Dù có xảy ra chuyện gì thì anh cũng không bao giờ bỏ em một mình". Câu mà anh đã nói từ những ngày mới yêu tôi và sau này, trước khi đi, anh cũng đã nói. Anh luôn ở bên tôi, đau cùng nỗi đau của tôi nên tôi đã nhanh chóng vượt qua những mất mát. Tôi không thể rời xa anh nhưng cũng đã bắt đầu không thích gia đình anh nữa. Chỉ mình tôi biết điều đó. Trong mắt tôi, họ chỉ biết sống vì tiền.
Gia đình tôi xin cho anh làm ở công ty gần nhà. Còn tôi thì đi làm thuê ở ngoài vì đang trong thời gian chờ việc. Cuối cùng, một ngày cuối tháng 4, gia đình anh cũng đã lên gặp ba mẹ tôi nói chuyện và xin cho tôi đi học đạo, chuẩn bị cho đám cưới. Tôi và anh rất vui. Sau đó, anh nghỉ việc vì phải dành thời gian đi học. Chúng tôi cùng đi làm mướn bên ngoài, cực khổ đủ điều, phần để tiền để đi học vì chỗ học ở xa nhà và phải ở lại cả ngày, phần phải về quê để thăm ba má anh. Hàng tháng không còn dư được đồng nào.
Tôi phát hiện mình mang thai lần nữa. Anh nói tôi giấu gia đình, chờ ngày đám cưới luôn. Bạn bè tôi có thai thật sung sướng, còn tôi mang thai 4 tháng rồi mà vẫn phải đi làm ngoài đường, mệt cũng không dám nói ra, sợ mẹ biết. Chuyện gì đến cũng đến, gia đình tôi biết chuyện và chúng tôi cũng đã học đạo xong. Ba má anh nói sẽ làm đám cưới cho chúng tôi và tôi chở anh ra đón xe về quê lo thủ tục. Tôi không ngờ chuyến xe đó đưa anh đi cùng bao niềm vui ngày hạnh phúc đã không bao giờ trở lại. Anh nói nhớ tôi và sẽ lên sớm nhưng anh để tôi chờ mãi. Tôi gọi anh không nghe máy, nhắn tin cho anh nhưng đáp lại chỉ là khoảng không vắng lặng đến ghê sợ.
Tôi đành gọi cho má anh mới biết anh không lên nữa. Bà ấy nói không cho anh lấy tôi nữa. Anh đi làm cả năm không gửi về cho gia đình đồng nào, giờ anh phải có trách nhiệm với gia điình. Tôi tắt máy không cho bà ấy biết là tôi đang sụp đổ. Tôi hỏi bà vậy cái thai thì tôi phải làm sao? Bà ấy nói một câu mà tôi không thể hiểu nổi: "Có thai thì tự mà đẻ đi, không thì tự mà phá bỏ, liên quan gì tới gia đình tôi". Bà còn bảo phải đi hỏi vợ cho con trai bà, đừng bao giờ nói tới chuyện đó nữa. Tôi là người sống tình cảm nhưng tôi cũng là người có lòng tự trọng cao. Nếu như anh nói với tôi anh không về nữa thì tôi cũng không níu giữ anh làm gì.
Ba mẹ bắt tôi phải bỏ thai dù đứa con đã thành hình trong cơ thể tôi. Không còn lựa chọn nào cả, tôi phải làm theo lời mẹ. Nằm trong bệnh viện một mình, tôi mới thấu hiểu nỗi cô đơn của sự mất mát, sự hy sinh và sự ra đi trái ngược của hai con người. Một người ra đi vì hạnh phúc của mình, đánh đổi bằng cái chết của đứa con, liệu anh có vui không? Tôi đau đớn, nghiệt ngã trong bệnh viện. Tôi biết ba mẹ cũng rất thương tôi nhưng tôi cần lắm một lời nói của anh, dù chỉ là lời xin lỗi. Tình cảm của tôi và anh từ trước tới giờ, những vất vả, khó khăn mà chúng tôi đã cùng nhau trải qua và đứa con không làm anh suy nghĩ lại.
Ôm đứa con trong tay, nó đã chết rồi. Người ta quấn khăn lại và đưa cho tôi nhưng tôi không dám mở ra nhìn nó. Tôi không biết nên hận anh hay thông cảm cho anh nữa, chỉ biết là trong lòng rất nhớ anh, mong anh sẽ quay lại nói với tôi và nói: "Anh sai rồi". Tôi sẽ tha thứ cho anh? Tôi thật ngốc. Liệu ở nơi đó, anh có bao giờ nhớ tới tôi và có khi nào anh sẽ trở lại tìm tôi? Tôi sẽ đợi anh về. Tôi có nên tin điều đó không? Tôi cần lắm một sự chia sẻ.
Theo VNE
Khổ tâm khi yêu người sắp đi làm cha xứ Bên nhà muốn anh vào Dòng mà không hiểu được cảm giác và nỗi lòng của anh. Anh và tôi hiện tại đang rất khổ sở và khó xử. Tôi và anh quen nhau trong kỳ trại dành cho huynh trưởng (chúng tôi theo đạo công giáo). Tôi 24 tuổi và anh thì 25. Tình cờ anh có được số điện thoại của...