Tôi buông tay để sống cho thanh thản
Tôi hét vào mặt khi anh cộc cằn với vợ, nói anh vô đạo đức khi khiến bé gia sư kém anh 23 tuổi bị vợ anh đuổi vì dám ‘khều trai trong nhà’.
Tôi là tác giả bài viết: Anh bỏ tôi, yêu cô bé kém 23 tuổi. Trước hết tôi xin gửi lời cảm ơn chân thành đến mục Tâm tình đã đăng bài tâm sự của tôi. Thứ hai, tôi xin cảm ơn độc giả đã bớt chút thời gian đọc tâm sự của tôi và cho tôi những lời khuyên hữu ích.
Tôi xin cảm ơn tất cả những lời khuyên của các bạn đã cho tôi tìm thấy chân lý của cuộc sống. Có bạn khuyên tôi hãy tìm ai đó cùng cảnh ngộ để chia sẻ và đừng bao giờ ký vào tờ hôn thú. Cách đây 12 năm tôi đã từ chối một lời đề nghị như thế, để tôi thấy cuộc sống của mình đáng sống hơn. Có phải chăng khi không còn gì để mất thì không cần giữ nữa? Có phải chăng lời từ chối của tôi là sai lầm? Cuộc đời của tôi là một chuỗi dài với những ngày đau thương khổ sở. 16 năm tôi ép mình vào khuôn khổ, để sống, để làm, tôi thành công trong công việc. Tôi là người sống mạnh mẽ nhưng với anh thì tôi lại là người mềm yếu và có cả ủy mị.
Ảnh minh họa: Inmagine.
Video đang HOT
Anh, người đàn ông mà tôi đã yêu hơn bản thân mình, một người sống sĩ diện, mặc cảm vì làm ít tiền hơn vợ, một người gia trưởng và luôn áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác. Thật lòng, suốt 2 năm bên anh, tôi luôn nói: “Anh cứ suy nghĩ nhé, nếu một ngày anh muốn về với gia đình thì anh cứ về. Em ủng hộ”. Con bé đã 12 tuổi, đó là độ tuổi đang nhạy cảm với những diễn biến xung quanh, đừng làm tổn thương con vì tâm lý con vẫn còn non nớt. Nó không nói nhưng không có nghĩa là nó không biết.
Đã có lúc tôi hét vào mặt khi nghe anh cọc cằn với vợ. Tôi đã nói thẳng anh là loại người vô đạo đức khi hay tin con bé gia sư bị vợ anh cho thôi việc chỉ vì dám “khều trai trong nhà”. Tội cho cô bé ấy khi vừa học vừa làm để phụ giúp cha mẹ, đỡ đần tiền học phí. Tôi nói: “Anh hãy đi giải quyết, khắc phục hậu quả anh đã gây đi. Lo tiền học hành, phòng trọ cho con bé ấy khi nó chưa tìm được việc làm.”
Các bạn nói đúng, với một con bé đáng tuổi con mà anh yêu được thì cũng không phải loại người đàng hoàng. Tôi cũng đã nói như các bạn thì anh chống chế, đó không phải là tình yêu, chỉ là khi em xua đuổi anh thì vô tình nói chuyện, có một chút đồng cảm mà thôi. Có lẽ các bạn nói đúng, anh chỉ cần một chỗ dựa và những việc làm của tôi đã đẩy anh đễn chỗ dựa ấy.
Bạn ơi, tôi không mong rồi một ngày cô bé ấy cũng như mình, mà tôi mong có ai đó bản lĩnh hơn, vị tha hơn tôi, để đưa một con người sai đường lạc lối về với con đường ngay thẳng hơn, sống ý nghĩa hơn, vì tôi rất sợ câu nói: “Đời cha ăn mặn, đời con khát nước” sẽ vận vào cuộc đời anh. Con anh là con gái, tất cả tình thương của người mẹ dành cho con khi thấy con thiếu tình cảm của bố, vì thế mà con bé trở nên yếu ớt, đến giờ chuẩn bị lên lớp 7 vẫn phải có osin đút cơm cho ăn.
Dù anh đã không còn ở cạnh tôi nhưng tôi vẫn cầu mong những điều tốt lành luôn đến với anh, với công việc và gia đinh anh, nhất là với mẹ anh mất ăn mất ngủ vì “thằng con lớn xác”. Bốn ngày nay tôi tim niềm vui trong công việc, tối đến tôi chở các cháu đi siêu thị, đi leo núi. Nhìn những nụ cười hồn nhiên, tôi như vơi bớt đi muộn phiền. Tôi sẽ nghe bạn, buông để cuộc sống thanh thản và tôi vẫn yêu khi một ai đó đến với mình bằng sự chân thành. Tôi xin cảm ơn những ý kiến của các bạn một lần nữa.
Theo VNE
Không kỳ vọng chồng, khỏi thất vọng
Thật kỳ quặc và khó hiểu khi nghe chị tâm sự là suốt hơn hai mươi năm sống đầm ấm bên nhau, chị chưa từng đặt kỳ vọng nào nơi chồng.
Chị cười, giải thích, không đặt kỳ vọng để khỏi thất vọng về người bạn trăm năm của mình. Một người dù giỏi giang thế nào, tuyệt vời thế nào thì cũng có những khiếm khuyết, không bao giờ có ai hoàn hảo.
Chị biết chồng từ thuở hai người chỉ có hai bàn tay trắng. Anh đen đúa, ít cười nhưng hay lam hay làm. Cũng nhờ cái tính siêng năng cần cù ấy mà anh chiếm được tình cảm của chị - cô gái thích đọc tiểu thuyết và hay mộng mơ. Thật ra, chị để ý anh chàng nói ngọt cười duyên ở đầu xóm hơn anh, nhưng không hiểu sao mỗi khi chị cần giúp đỡ thì chỉ mình anh xuất hiện. Vì thế, chẳng biết từ lúc nào, chị quên hẳn anh chàng chỉ biết cười kia.
Chị nhớ trước khi cưới chị đã đặt rất nhiều điều kiện với anh. Đầu tiên là việc anh phải tập cười. Thứ hai là tập chia sẻ suy nghĩ của anh với chị. Thứ ba là tập khen chị v.v... Rốt cuộc chẳng có điều nào anh làm được. Mọi hy vọng chị đặt vào anh sụp đổ như lâu đài trên cát. Chị giận, chia tay. Anh chẳng buồn năn nỉ dỗ ngọt nhưng sáng nào cũng dậy sớm chạy qua nhà dọn hàng phụ mẹ chị. Chị đuổi về. Anh lạnh băng, ừ thì về. Vậy mà mới hai ngày anh không ghé, chị đã nôn nao trông ngóng, rồi tất tả chạy kiếm anh... trách: "Bộ đuổi là về luôn vậy hả?". Nói xong chị quê quá ôm mặt cười, anh cũng cười theo. Vậy là huề! Đơn giản đến nỗi nhiều khi nhớ lại chị vẫn còn thấy xấu hổ, có cô gái nào tự giận rồi tự xuống nước không?
Sau lần đó, chị nhận ra, mỗi kỳ vọng đặt cho anh chỉ là thêm một nhát cắt khiến sợi dây tình cảm có nguy cơ đứt rời. Thêm một kỳ vọng là thêm một nỗi sợ cho cả hai. Chị sợ anh thất bại. Anh sợ làm chị buồn. Chị sợ mình đặt lên vai anh áp lực quá lớn. Anh sợ sự cố gắng của mình chỉ làm tình hình càng tồi tệ hơn. Nỗi sợ phát triển quá nhanh và chính người đặt kỳ vọng sẽ bị tổn thương.
Ngày cưới nhau, chị hỏi anh có cần chị thay đổi điều gì không. Anh cười. Một nụ cười quyến rũ mà chưa bao giờ chị thấy ở một người đàn ông nào khác. Anh hỏi lại chị có còn muốn anh thay đổi. Chị cười lắc đầu, anh hãy là con người thật của mình để thỉnh thoảng chị nhận ra chồng mình tuyệt vời biết bao.
Theo VNE
Muốn hạnh phúc, đừng là người phụ nữ đảm đang Yêu thương nên là điều nhẹ nhõm nhất trong đời, đừng khoác lên nó bài tính khổng lồ giữa cho và nhận. Trong những mỹ từ được cho là đẹp đẽ thường dùng để nói về người phụ nữ, tôi sợ nhất là từ "hy sinh". Trong văn thơ từ trước tới nay, đức hy sinh được ca ngợi như một phẩm chất...