Tôi buồn tủi mà không dám ly hôn người chồng gia trưởng
Ngay tư nho, tôi đã phai chứng kiến nỗi khổ của mẹ khi bà phải chịu đựng ba tôi với tính gia trưởng, độc đoán.
ảnh minh họa
Ba tôi là thầy giáo trường làng, còn mẹ tôi là thợ may.
Mẹ kể ngày mẹ đám cưới, ai cũng nghĩ mẹ tôi sẽ có cuộc sống hạnh phúc vì gia đình hai bên môn đăng hộ đối, ba tôi là người có học hành. Và khi cưới về, sự nghiêm túc và chỉn chu của ba tôi vẫn còn nguyên đó, nhưng nó ẩn trong cái vỏ của sự gia trưởng và độc đoán.
Ba đặt “gia quy” đối với mẹ: “Một năm về nhà cha mẹ đẻ 2 lần vào đám giỗ ông nội tôi và Tết; chỉ được mặc đồ bà ba và không được mặc màu trắng và hồng; không được cắt tóc ngắn; không được tỉa chân mày; pha nước ấm cho chồng tắm mỗi ngày, mang giày cho chồng mỗi sáng đi làm…”
Nói chung, mẹ tôi không được quyền ý kiến bất cứ việc gì, từ đặt tên chị em tôi, đến tóc tai, ăn mặc, định hướng nghề nghiệp… vì ba tôi luôn có câu cửa miệng “đàn bà biết gì?”.
Mà không chỉ có mẹ, 3 chị em tôi cũng bị ba giáo dục với sự hà khắc, độc đoán.
Từ hình ảnh của ba, mà tôi rất sợ lấy chồng và quyết tâm học hành đến nơi đến chốn để được “thoát ly” ra khỏi gia đình. Giấc mơ của tôi đã thành sự thật khi tôi đậu vào ngành sư phạm ở trường đại học Cần Thơ.
Vốn là một cô gái ưa nhìn, lại có lực tốt nên tôi được nhiều chàng trong trường ngắm nghía. Nhưng tôi chẳng để ý ai, bởi tôi vẫn còn ám ảnh bởi tính gia trưởng của ba.
Đến lúc ra trường, đi làm, tôi bắt đầu nghĩ về một tổ ấm nhỏ, nhưng nhìn anh nào mặt khó đăm đăm là tôi lơ. Con trưởng lại càng không ngó tới và người nào hay dùng câu mệnh lệnh thì tôi càng tránh xa. Kỹ tính và “tuyển đầu vào” khó vậy mà tôi vẫn “dính chưởng”!
Kết hôn chừng 2 tháng là tôi thấy “bóng ma” của sự gia trưởng từ ba tôi hiện trong người chồng mà tôi có 2 năm tìm hiểu, yêu nhau.
Tôi chọn anh vì tôi thấy anh vui vẻ và hòa đồng với mọi người. Khi đi chơi với bạn bè, anh luôn ân cần giúp đỡ người khác, chẳng nề hà việc mang vác nặng hay làm những công việc của phụ nữ như nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa – điều mà trước đây ba tôi không bao giờ đụng tay đến.
Mỗi khi làm việc nhóm anh đưa ra nhiều ý kiến, người khác góp ý anh luôn lắng nghe và càng ngưỡng mộ anh hơn khi anh dùng từ ngữ, lập luận chặt chẽ để bảo vệ nó.
Tôi nghĩ anh là người đàn ông có chính kiến và lập trường vững vàng – mà không biết đó là mầm mống của sự áp đặt, luôn cho mình là đúng. Tôi bị anh “đốn ngã” hoàn toàn khi một lần đi chơi chung.
Video đang HOT
Môt người đàn ông va chạm làm tôi suýt ngã nhưng bỏ đi, vậy là anh nắm cổ áo người đàn ông kia và quát anh ta xin lỗi tôi. Tôi thấy anh thật khí phách – mà không nghĩ rằng đó là tính nóng nảy, bạo lực.
Tôi thấy mình may mắn khi tìm được “một nửa” biết yêu thương, biết vì người khác.
Thế nhưng, đời không như là mơ. Chồng tôi vẫn luôn vui vẻ với bạn bè, người ngoài, nhưng với vợ thì xét nét từng chút – nhất là khi tôi sống chung với ba má chồng. Anh nhắc nhở tôi cả trăm thứ để trở thành dâu thảo.
5g30 tôi đã dậy nấu nước pha trà – dù nhiều hôm chẳng ai uống. 6g, nấu ăn sáng cho cả nhà và phải chờ cho mọi người kể cả đứa cháu gái 12 tuổi ngồi vào bàn thì tôi mới được ngồi ăn.
Dù tôi bận việc, hay không khỏe trong người, chồng cũng không bao giờ cắm nồi cơm giùm tôi hay lấy quần áo phơi khô vào. Vì chồng quan niệm “đây là chuyện của đàn bà”.
Đi làm về là chồng ngồi chễm chệ đọc báo hoặc ngồi nói chuyện thời sự trên trời dưới đất với ba chồng tôi. Ăn cơm xong, trong lúc tôi tất bật dọn dẹp thì chồng ra sân hóng mát.
Đi tắm thì tôi phải lấy săn khăn cho chồng, khi đi ngủ thì chồng chờ tôi giăng mùng, kê gối đúng nơi đúng chỗ. Còn mỗi khi đi ra ngoài ăn, chồng cũng luôn là người quyết định quán, gọi món.
Có lần, tôi bị ức chế quá đã phản kháng: “Tại sao em vừa đi làm kiếm tiền, vừa phải về nhà làm việc như osin, anh có thấy công bằng không?”.
Vậy là chồng trừng mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống và giọng lạnh tanh, khô khốc: “Ở nhà này không có cái ngữ đấu tranh bình đẳng nhé! Phận dâu con, làm vợ từ bao đời nay thì phải cơm nước, dọn dẹp nhà cửa, xó bếp. Tôi cho cô đi làm, nở mày nở mặt với thiên hạ là may rồi, cô còn muốn gì?”.
Tôi ức quá, cãi tiếp: “Tôi là dâu, là vợ chớ không phải con ở. Tôi không muốn làm mọi nữa”. Tôi vừa dứt câu là chồng nhảy xổ đến tát tớt tấp vào mặt tôi và gằn giọng: “Cô bỏ tật láo nhé, ý chồng là ý trời, cô không nghe thì biến”.
Ở nhà chồng khó khăn, nóng nảy, cục tính là vậy nhưng khi ra đường anh luôn hòa nhã, hết lòng với mọi người.
Và tôi sợ nhất mỗi khi có khách đến chơi hay đến nhà người khác, vì anh luôn thể hiện cái uy của người chồng, quay tôi như chong chóng: “Em ơi lấy đôi đũa, em ơi lấy trái ớt, sao cái này nguội vậy, hâm lại ngay…”. Những lúc đó, ngay cả khi có người dợm đứng dậy làm thay tôi thì anh ngăn lại “để vợ em làm, nó quen tay rồi”.
Khi có bầu, tôi hy vọng với niềm vui và trách nhiệm làm cha sẽ giúp anh hiểu và thương vợ hơn để cùng chia sẻ với tôi. Thế nhưng, tình hình càng tồi tệ hơn, anh vẫn là ông chủ chỉ biết hưởng thụ, còn tôi bụng vượt mặt thì đi làm về vẫn cặm cụi phục vụ cơm nước, giặt giũ… cho chồng.
Thậm chí, anh còn cấm tôi không được đọc sách – vì sợ chuyện buồn làm ảnh hưởng đến con. Anh không cho tôi chạy xe máy, vì sợ động thai, nhưng không bao giờ đưa đón tôi, dù hai công ty gần nhau.
Anh dặn tôi phải ăn uống đủ chất, nhưng không bao giờ đi mua thức ăn giùm tôi những khi tôi thèm, bởi anh không muốn “hầu hạ, chiều vợ hư”.
Đã bao đêm tôi buổn tủi, khóc thầm và nghĩ đến chuyện ly hôn. Nhưng sợ con chưa ra đời đã không có cha nên vẫn chịu đựng, cứ răm rắp nghe lời chồng thì nhà cửa ấm yên…
Theo Tuoitre
Vợ ngoại tình 2 lần, tôi vẫn không dám ly hôn
Lần thứ 2 bắt tận tay quả tang vợ ngoại tình, cô ấy đã thẳng thừng nói với tôi rằng, cô ấy không còn tình cảm gì nữa và đề nghị ly hôn. Để chứng minh, cô ấy dọn ra ngủ riêng và không trò chuyện với tôi câu nào.
Ảnh minh họa
Năm nay tôi 35 tuổi còn vợ tôi 22 tuổi. Chúng tôi đã kết hôn được 3 năm và hiện có một cậu con trai lên hai. Bản thân tôi không chơi bời, rượu chè, cờ bạc hay vướng bất cứ thói hư tật xấu nào, chỉ một vài lần do không hiểu vợ nên cô ấy có trách móc tôi vô tâm. Nhưng cuộc sống của chúng tôi nói chung vẫn rất yên ả.
Thế nhưng mọi sóng gió ập đến kể từ lúc cô ấy đi làm lại. Giờ giấc làm việc và thái độ cư xử của cô ấy bỗng dưng thay đổi. Từ một người vợ, người mẹ biết lo toan chăm sóc gia đình thì giờ cô ấy đi tối ngày. Mọi việc trong gia đình phó mặc cho tôi thu vén, con cái thì gửi bà ngoại trông nom.
Tôi có thắc mắc thì cô ấy nói do tính chất công việc (vợ tôi làm khách sạn và phải làm ca). Chúng tôi bắt đầu có những trận cãi vã thường xuyên và rồi, vô tình tôi phát hiện ra vợ mình có quan hệ tình cảm với một người đàn ông khác.
Ai trải qua hoàn cảnh đó sẽ hiểu, cảm giác bị phản bội nó đau đớn đến thế nào. Thế nhưng tôi vẫn bình tĩnh để cô ấy giải thích, quyết định tha thứ đồng thời cho cô ấy thời gian để thay đổi.
Để giúp vợ quay về, tôi càng cố gắng chăm lo cho gia đình nhiều hơn, yêu thương và chiều chuộng cô ấy. Thế nhưng tôi nhận ra mọi việc làm của mình là vô ích, vợ tôi vẫn lén lút qua lại với người đàn ông kia.
Lần thứ 2 bắt tận tay quả tang vợ ngoại tình, cô ấy đã thẳng thừng nói với tôi rằng, cô ấy không còn tình cảm gì với tôi nữa và đề nghị ly hôn. Để chứng minh cho lời mình nói là thật, cô ấy dọn ra ngủ riêng và không thèm trò chuyện với tôi câu nào.
Dù tuyên bố nếu ly hôn sẽ giành bằng được quyền nuôi con, không thể xa con nhưng có khi hai ngày cô ấy không biết con ăn ngủ ra sao. Cứ hết giờ làm việc là cô ấy đi chơi, viện cớ liên hoan hoặc chia tay người này người kia, có những hôm 3 giờ sáng mới trở về nhà.
Có thể mọi người nghĩ tôi là người chồng nhu nhược, nhưng tôi phải chịu đựng điều đó là vì nghĩ tới con. Con trai tôi còn quá nhỏ để thiếu đi bàn tay của người cha hoặc mẹ. Từ nhỏ tôi đã sống không có cha nên hiểu sự thiệt thòi đó lớn như thế nào.
Thuyết phục vợ không được, tôi phải nhờ đến sự giúp đỡ của gia đình bên ngoại. Nhưng không ngờ càng làm cho tình hình căng thẳng hơn. Cô ấy trách móc rằng tại tôi mà cô ấy bị bố mẹ và anh trai mắng chửi, rồi chính tôi mới là kẻ phá hoại hạnh phúc, cản đường cô ấy.
Thực sự bây giờ tôi chưa biết phải quyết định ra sao. Ly hôn thì thương con còn nhỏ quá, hoàn cảnh sống của vợ thì phức tạp thằng bé sẽ lớn lên thế nào? Vả lại bản thân tôi dù giận vợ nhưng vẫn còn tình cảm và không muốn cô ấy phải khổ.
Sau áp lực từ bố mẹ đẻ, vợ tôi cũng không còn đòi ly hôn nữa nhưng cô ấy cứ sống theo kiểu bất cần, muốn thế nào cũng được. Giờ tôi đang băn khoăn giữa việc tiếp tục chịu đựng, chờ đợi cô ấy suy nghĩ lại hoặc dứt khoát ly hôn. Xin chuyên gia cho tôi lời khuyên đúng đắn nhất.
Nguyễn Tuấn (Hà Nội)
Chào bạn!
Xin chia sẻ với hoàn cảnh mà bạn đang gặp phải hiện giờ.
Theo như lời bạn kể thì vợ bạn, cô ấy ngoại tình một cách công khai, đồng thời tuyên bố hết tình cảm và đề nghị chia tay với bạn. Điều đó chứng tỏ rằng mối quan hệ của cô ấy với người đàn ông kia đã đạt đến mức sâu sắc và có thể gọi là nghiêm túc.
Thế nên vấn đề chúng ta cần nói ở đây không phải là chuyện tha thứ hay không tha thứ, vì chính vợ bạn, cô ấy không cần điều đó.
Ảnh minh họa
Thế nên mới có chuyện bạn ra sức thuyết phục nhưng cô ấy vẫn nhất định không suy nghĩ lại. Nhưng đã bao giờ bạn thử đặt ra những giả thiết nguyên nhân nào dẫn đến việc vợ bạn ngoại tình chưa? Biết đâu rằng cái cảm nhận "cuộc sống hôn nhân yên ả" đó chỉ là của riêng bạn thì sao? Nhiều lần bạn bị cô ấy trách móc là vô tâm, bạn có suy nghĩ về điều đó hay không?
Nếu bạn khẳng định mình không làm gì nên nỗi thì chỉ biết trách vợ bạn, tự cô ấy thay lòng đổi dạ mà thôi. Và cho dù cô ấy ngoại tình có lý do từ bạn, thì bạn cũng đã làm mọi cách có thể để cô ấy suy nghĩ lại rồi.
Điều bạn đang băn khoăn là có nên tiếp tục chịu đựng để chờ cô ấy suy nghĩ lại hay không, theo chúng tôi là không cần thiết. Những gì bạn làm là đã quá đủ, cố gắng chịu đựng chỉ khiến bạn kiệt sức vì mệt mỏi.
22 tuổi, vợ bạn không còn quá trẻ để biết rằng hạnh phúc cũng gắn với cả trách nhiệm. Vì cảm xúc của riêng bản thân mình mà bỏ bê con cái là điều không thể chấp nhận được. Bạn thương con, nhưng nếu lớn lên trong hoàn cảnh như thế liệu con bạn có hạnh phúc?
Bạn không dùng bạo lực với vợ khi cô ấy ngoại tình, đó là hành động chúng tôi đánh giá cao ở bạn. Đó không phải là nhu nhược, bạn chỉ nhu nhược khi đã thuyết phục vợ bằng mọi cách không được và chấp nhận chịu đựng.
Trước khi có quyết định cuối cùng, bạn hãy nói chuyện với vợ lần nữa. Nếu cô ấy đồng ý suy nghĩ lại thì phải chắc chắn nói được làm được, còn không hãy tự giải thoát cho nhau. Cùng nhau bàn bạc cách giải quyết sao cho con cái được tốt nhất.
Chỉ khi mất đi cái gì đó người ta mới nhận ra giá trị và biết trân trọng. Biết đâu vợ bạn sẽ tỉnh ngộ vì thái độ dứt khoát của bạn.
Chúc bạn sáng suốt!
Theo Dân Trí
Đêm tân hôn, vợ chồng tôi ôm nhau bật khóc nức nở Đến gần 11h, tôi giật mình tỉnh dậy nhưng không thấy chồng đâu. Tôi vội vàng đi tìm thì choáng váng khi thấy anh đang thắp nhang và đứng suy tư trước bàn thờ... Tôi năm nay 29 tuổi, đang làm bác sĩ tại khoa nhi của một bệnh viện nhà nước. Tôi gặp anh trong một dịp tình cờ. Hôm ấy, tôi...