Tôi buồn phiền vì chồng quá lười lao động
Xe cộ anh bán hết, giờ anh đi phụ hồ, bữa làm bữa nghỉ, tôi chưa gửi được con để đi làm.
Tôi lấy chồng suốt ngày chơi game, không chịu đi làm, một mình tôi làm nuôi cả anh và bé lớn. Từ khi sinh bé thứ 2 năm 2016 anh vẫn chơi game đến khi tôi ở cữ không làm ra tiền để tiêu thì anh mới không chơi nữa. Anh đã mượn mẹ tôi tiền đi học sửa xe máy, học xong anh mở quán nhưng ế ẩm, anh lại chơi game. Tôi có nói thì anh lại chửi, mọi thứ đồ nghề anh bán tiêu hết.
Ảnh minh họa.
Đỉnh điểm năm 2017 bố chồng bệnh, anh lại mượn mẹ tôi nhiều tiền cho bố chữa bệnh, đến lúc mẹ con tôi nằm viện không có đồng xu dính túi, tôi lại tiếp tục mượn mẹ mình. Tôi giận anh rất nhiều, cả cha chồng nữa, khi sống không lo làm ăn, sống một mình mà lúc nào cũng than khổ, không có tiền, nhưng cứ có tiền là ông mua vé số, ghi số đề, trong khi nhà ở thì không ra hồn, đến nỗi nhà không có gì ngoài cái bàn và tủ.
Video đang HOT
Chúng tôi sống gần mẹ đẻ tôi, giờ mẹ đi Sài Gòn chữa bệnh mà tôi không nhờ mẹ trông con được để buôn bán kiếm tiền, giờ chẳng có tiền cho hai con đi học. Xe cộ anh bán hết, giờ anh đi phụ hồ, bữa làm bữa nghỉ. Tôi phải làm sao đây? Mong được mọi người cho lời khuyên.
Theo Ngoisao
Không có tiền mua nhà riêng phải ở rể, tăng ca trở về định xuống bếp tìm đồ ăn thì bắt gặp... Tôi vội ngồi sụp xuống
Từ sau khi kết hôn, chúng tôi chưa ăn cơm chung bữa nào, tôi cũng chưa có cách nào để xử lý tình huống này.
Trước khi tôi bước vào cánh cửa đại học, hoàn cảnh kinh tế gia đình cũng khá giả bởi cha là giáo viên trung học, mẹ làm công nhân nhà máy.
Nhưng kể từ khi cha gặp tai nạn qua đời, gánh nặng kinh tế gia đình chỉ có một mình mẹ gánh vác. Mặc dù có nhiều đối tượng theo đuổi nhưng mẹ quyết không đi bước nữa để nuôi tôi ăn học thành người. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã hứa với mẹ là phải làm ăn chăm chỉ để chu cấp cho mẹ có cuộc sống tốt hơn.
Vợ từng làm cùng công ty với tôi, là một cô gái thành thị, cha mẹ đều làm kinh doanh. Lúc đó, tôi chỉ muốn kết hôn với một cô gái như vậy vì thấy bản thân cần người cô ấy. Cuối cùng tôi đã quyết định theo đuổi và không ngờ sau nửa tháng nàng đã nhận lời yêu tôi.
Sau khi tìm hiểu mới biết vợ tôi là một cô gái tốt bụng, thiện lương và không phân biệt giàu nghèo. Càng yêu cô ấy, tôi càng cảm thấy tự ti, gặp cha mẹ vợ còn không dám ngẩng đầu. Cha mẹ vợ vốn muốn chúng tôi tìm hiểu thêm thời gian để xuy nghĩ cẩn thận về chuyện kết hôn, tuy nhiên dưới sự kiên trì của vợ, cuối cùng chúng tôi đã thuận lợi đi đến hôn nhân.
Ảnh: DKN
Tôi không chỉ không có tiền mua nhà mà mẹ tôi còn gửi nhà vợ 5 triệu đồng tiền lễ ăn hỏi, nhưng vợ tôi không mảy may tức giận. Sau ngày cưới, cha mẹ vợ bảo vợ chồng chúng tôi tới nhà ở chung. Trong lòng tôi lúc đó cảm thấy rất tự ti, sợ mọi người cười chê, sợ cha mẹ vợ xem thường. Do đó, tôi thường đi làm tận khuya mới về vì chỉ sợ gặp mặt cha mẹ vợ.
Tôi thường viện lý do là phải làm thêm giờ, thế nên hai vợ chồng tôi đã cãi nhau một trận. Từ sau khi kết hôn, chúng tôi chưa ăn cơm chung bữa nào, tôi cũng chưa có cách nào để xử lý tình huống này. Kỳ thực tôi rất sợ ánh mắt nhìn của người khác. Hôm đó tôi cảm thấy đói và bước vào bếp tìm thức ăn, không ngờ lại gặp mẹ vợ đang nấu súp trong bếp. Thấy vậy trong khoảnh khắc tôi ngồi sụp xuống và tự nhủ may mà mẹ còn chưa nhìn thấy.
Tôi vừa quay trở lại phòng thì vợ tôi nói: "Em bảo mẹ rồi, sau này chúng ta sẽ chuyển ra ngoài ở. Cha mẹ mua cho hai vợ chồng mình căn nhà ở khu bên cạnh, để chúng ta có không gian riêng tư. Anh về nhà ăn cơm đi". Nghe xong tôi vô cùng cảm động. Vợ vì muốn giữ gìn lòng tự trọng của tôi mà làm nhiều việc như vậy. Tôi nhất định yêu thương cô ấy cho đến hết cuộc đời.
Hiện tại, vợ chồng tôi không còn ở cùng gia đình bố mẹ vợ nữa. Mỗi ngày ăn cơm tối xong, hai vợ chồng lại nắm tay nhau về chơi nhà bố mẹ vợ. Tôi tự hứa với mình rằng, đời này nhất định không được cô phụ tấm lòng của cha mẹ vợ, càng phải yêu thương vợ nhiều hơn.
Theo DKN
"Không có tiền tôi mới chết, chứ không có anh nắng vẫn rực rỡ lắm!" Xong, nàng quay bước, nện gót giầy cồm cộp rời đi, để mặc hắn ở lại chết đứng như Từ Hải. Nàng vừa đi vừa cười toe một mình: "Tự dưng hôm nay lại được đánh người, mà đúng kẻ nên được đánh mới hên chứ!". Hắn "đá" nàng vào một ngày mưa tầm tã. Trời âm u, sấm chớp đùng đùng. Thời...