Tôi bức xúc với chị chồng độc ác mà chẳng biết tâm sự với ai
Vừa xúc cho cháu ăn, chị chồng vừa thích thú bảo: “May mà mẹ cháu không biết kế hoạch này của bác. 10 tháng qua bác đã mất bao công để dần cách ly cháu và cô ta.”.
Chưa bao giờ tôi nghĩ lại đem chuyện gia đình nhà mình lên đây. Bởi thực sự chuyện cũng không mấy hay ho gì khi tự vạch áo cho người xem lưng. Nhưng tôi đang bức xúc với chị chồng độc ác của mình quá mà chẳng biết tâm sự với ai.
Nhà chồng tôi chỉ có 3 anh em. Bố chồng và mẹ chồng tôi đều đã mất mấy năm nay. Anh chồng thì đã lấy vợ Sài Gòn và vào hẳn trong đó sống, làm việc. Ở nhà chỉ còn vợ chồng tôi và chị chồng quá lứa đã gần 40 tuổi ở chung với nhau trong căn nhà 3 tầng. Chị tuy hơi ít nói nhưng là người khá sạch sẽ, cẩn thận. Tuy nhiên vì chị lúc nào cũng lầm lì, tính khí thất thường, không bao giờ chia sẻ với ai điều gì nên tôi cũng không hiểu hết tính cách và con người chị thế nào.
Ngay khi mới kết hôn, mối quan hệ của tôi và chị chồng cũng bình thường, thậm chí có chiều hướng xấu. Chị làm may tại nhà nên biết chị bận và có thể không dứt được việc ra cơm nước nên buổi chiều nào đi làm về là tôi chủ động lo cơm nước cho 3 chị em. Nhiều khi chị chỉ ngồi vào ăn nhưng đã cứ đụng thức ăn không hợp khẩu vị hoặc quá nhạt, quá mặn chút là chị nói tôi chẳng ra gì. Chị toàn bảo, người đâu mà vụng, nấu món đơn giản vậy cũng chẳng nên hồn. Trong khi chị chưa bao giờ nấu dù chỉ một bữa cơm.
Rồi những ngày cuối tuần, vợ chồng tôi về ngoại để chị một mình ở nhà. Những lúc ấy chị không bằng lòng ra mặt. Nhiều khi chắc khó chịu với 2 em quá, chị lầm bầm: “ Sao nhà ngoại có việc gì mà suốt ngày về thế? Về nhiều vậy, ông bà vẫn có cơm nuôi sao?”. Biết là chị ghen ghét như vậy, nhưng tôi cũng bỏ qua nên thường cười trừ. Song nhiều lần như thế khiến tôi rất khó chịu. Tôi thường vừa đùa vừa thật bảo: “Đi lấy chồng đâu hẳn bố mẹ đã là mất con gái đâu chị. Giờ chưa con cái nên em phải siêng về. Mai này con cái rồi em sợ chẳng về được”.
Ngày cuối tuần, vợ chồng tôi về ngoại để chị một mình ở nhà. Những lúc ấy chị không bằng lòng ra mặt (Ảnh minh họa)
Nhiều khi khó chịu với chị quá, tôi chẳng biết trút ức chế với ai và chỉ biết phàn nàn với chồng. Chồng tôi cứ bảo thông cảm cho chị, bởi chị chưa chồng nên sinh ra khó tính. Chứ tính chị cũng hiền lành, tốt bụng, chưa làm điều gì xấu với ai bao giờ. Nghĩ cũng thương chị nên tôi cố tình tạo những cơ hội để 2 chị em gần gũi hơn. Đi làm về, tôi cố ngồi chuyện trò với chị, tâm sự với chị chuyện công việc, chuyện vợ chồng, rủ chị đi siêu thị mua đồ. Nhưng tính chị hay cực đoan nên nhiều lần tâm sự tôi cũng rất chán nản, không hứng thú. Lâu dần sống cùng nhà ngoài những việc bắt buộc phải hỏi, chị em tôi cứ việc ai nấy làm.
Mọi chuyện chỉ trở nên cực kỳ căng thẳng khi tôi bắt đầu bầu bí. Chị chồng càng ngày càng khó tính, hay soi mói em dâu. Ngày đầu biết tin có bầu, tôi mừng vui nên chạy xuống khoe với chị. Chị chẳng những không vui mà còn nói: “Có bầu thôi mà, có gì mà em phải vui sướng như con điên thế”. Vì lúc đó tôi đang vui nên cũng không để ý nhiều đến lời nói của chị. Tôi còn hồn nhiên đáp lại: “Vui chứ chị. Bởi nhiều phụ nữ bây giờ còn mong có bầu chẳng được ý. Bởi vợ chồng giờ nhiều người vô sinh lắm”. Nói xong tôi lại chạy lên phòng để điện thoại khoe với chồng.
Tôi chẳng bao giờ ngờ được, vì câu nói này của tôi mà chị chồng lại thù ghét em dâu. Suốt hơn 9 tháng bầu bí, chị chưa từng hỏi han tôi lấy một lời hay nấu đồ gì tẩm bổ cho ăn. Tôi tủi thân lắm song cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều cho đau đầu. Tôi xác định, chỉ cần chồng quan tâm tới tôi là được và tôi có bầu thì phải tự chăm sóc mình.
Video đang HOT
Những tháng tôi bầu bí nặng nhọc, chị chồng không chia sẻ với tôi việc nhà. Chồng tôi thấy vậy, mỗi khi đi làm về anh vẫn giúp tôi cơm nước, mang quần áo đi giặt, đi phơi. Song mỗi khi nhìn thấy em trai phụ vợ như vậy, chị lại càng ghét tôi ra mặt. Chị thường bảo tôi: “Làm như có mỗi cô là phụ nữ mang bầu”.
Khi tôi sinh con, chị chồng cũng không vào viện. Rồi khi tôi về nhà, chị cũng chẳng thèm ỏ ê đến tôi. Tôi vẫn cố gắng làm mọi việc trong thời gian ở cữ hoặc thi thoảng bà ngoại đến làm giúp. Cho đến 1 tháng ở cữ qua đi, tôi bắt đầu hay bế con ra phòng khách, ra sân nhà và gặp chị. Thường nhìn thấy con trai bé nhỏ của tôi chắc chị cũng nảy lòng quý mến. Rồi chị mon men chơi với cháu. Những ngày sau đó, chị quấn lấy bé ra mặt. Nhiều khi chị cứ bảo tôi làm gì thì làm để chị trông con cho.
Thấy chị chồng quý hóa cháu nên tôi cũng rất an tâm. Khi tôi đến ngày đi làm, chị bảo không cần phải gửi cháu sang ngoại mà để chị trông cháu cho. Tôi hỏi đi hỏi lại có chắc trông được không thì chị khẳng định là trông được. Thấy chị sạch sẽ, lại cẩn thận và yêu quý cháu như vậy nên tôi cũng an tâm.
Cứ thế, tôi đi làm và buổi trưa tranh thủ về nhà với con. Lần nào về tôi cũng thấy con chơi rất ngoan và đã ăn uống no bụng. Có những buổi tối, chị còn tranh đi nấu bột và đút cho con ăn. Rồi chủ nhật, chị cũng bảo vợ chồng tôi về ngoại hay đi đâu thì đi, cứ để chị trông giúp con cho.
Có những tối, chị cứ mặc cả được ngủ với cháu. Tôi thật sự không muốn như vậy nhưng chị cứ thường năn nỉ tôi cho chị bế cháu về phòng. Thương chị một mình, tôi thỉnh thoảng lại cho chị ngủ với con trai.
Nói chung từ việc ăn mặc, ốm đau của con, chị đều hết lòng hết dạ lo cho cháu. Thấy tình cảm của chị dành cho cháu như vậy, tôi tên tâm, vui và hạnh phúc. Nhiều lúc tôi còn thấy hổ thẹn với bản thân khi đã có thời gian khó chịu về chị. Tôi đâu biết đó chỉ là âm mưu của chị ấy. Chỉ tới khi chính mắt tôi nhìn thấy và nghe chị nói, tôi đã sốc lên sốc xuống.
Tuần trước, do buổi sáng công ty hủy họp giao ban nên tôi về sớm 2 tiếng so với ngày thường. Tôi nghĩ, mình sẽ về cho con ăn và làm món gì thật ngon để hai chị em ăn trưa. Nhưng về đến cửa nhà thì đã thấy chị chồng và con đang không ở phòng khách. Nghĩ chị đang cho cháu ngủ nên tôi dựng xe nhẹ và không dám gọi oang oang như mọi khi vì sợ con thức giấc. Nào ngờ khi lên phòng tôi, tôi thấy chị đang cho con ăn.
Tôi phải làm sao để chị chồng dừng sự trả thù như vậy với tôi chỉ vì một câu nói vặt vãnh? (Ảnh minh họa)
Vừa xúc cho cháu ăn chị chồng vừa thích thú vừa dỗ con tôi ăn vừa bảo: “10 tháng qua (con tôi 10 tháng tuổi) bác đã mất bao công để dần cách ly cháu và cô ta. Cứ cái đà này, thêm tuổi nữa có khi cún con sẽ coi bác là mẹ. Cũng tại cô ta đã dám nói móc bác không mang bầu được. Bác tuy không mang bầu được nhưng bác sẽ giành cháu về phía mình. Đó là đòn đau gấp nghìn lần những lời mẹ cháu nói với bác”.
Đứng ngoài cánh cửa nghe thấy vậy, tôi tức giận và sốc đến nỗi chỉ muốn chạy vào giằng lấy con trai từ chị chồng. Nhưng tôi kìm lòng mình lại và lặng lẽ đi xuống nhà coi như không biết gì. Mãi sau chị chồng xuống nhà, nhìn thấy tôi, thái độ chị vẫn thản nhiên như không. Chị vẫn ân cần chăm sóc cháu một cách đầy quan tâm.
Thật sự, tôi đang không biết phải làm sao để có một cuộc nói chuyện nghiêm túc với chị đây? Từ mấy hôm nay, tôi toàn phải kiếm cớ gửi con sang nhà ngoại nhờ bà chăm sóc để cách ly chị với cháu. Chị rất khó chịu nhưng tôi cứ giả bộ phớt lờ thái độ của chị chồng.
Tôi cũng chưa dám kể với chồng tôi vì sợ anh không tin lời tôi nói. Tôi cũng chưa biết cách làm sao để chị chồng dừng sự trả thù như vậy với tôi vì một câu nói quá vặt vãnh?
Theo VNE
Ghê sợ vì bố chồng bẩn tính và độc ác
Chưa bao giờ những người bố chồng này quan tâm và yêu thương con dâu thật lòng khiến cho những nàng dâu không khỏi điêu đứng và tủi thân. Hàng ngày họ luôn tự nhủ phải cố gắng chịu đựng.
2 năm sau ngày lấy chồng, dù đã có con nhỏ song Phượng, 27 tuổi luôn phải sống trong ức chế với nhiều đêm không ngủ được vì ghét cay ghét đắng bố chồng.
"Mình đang ở chung với bố mẹ chồng đây. Mẹ chồng mình thì rất dễ, sao cũng được nhưng bố chồng thì vừa khó tính, gia trưởng, bẩn tính và độc ác nữa. Mình sợ và ghét ông lắm. Hầu như ngày nào mình và mẹ chồng nấu cơm canh xong, ông cũng chê được. Bữa thì ông chê cơm nấu quá rắn hay quá nát, bữa thì chê canh mặn, bữa thì chê đồ xào quá tay nên nhũn. Ăn nhiều món tươi ngon cũng chê đơn điệu, ăn nhiều món khô cũng chê bôi. Thật sự mình không biết làm sao cho vừa lòng ông. Cả hai mẹ con mình ngày nào cũng cặm cụi từ gần 6 giờ chiều đến 8 giờ tối để nấu xong bữa cơm. Mẹ chồng mình cũng khéo tay nữa. Thế mà vẫn bị bố chồng chê được thì bó tay" - Người con dâu này than thở.
Dù đã chăm chỉ dọn dẹp nhưng do bé nhà Phượng mới được 1 tuổi nên phòng của Phương cũng bừa bộn hơn trước. Song bố chồng Phượng suốt ngày soi và chê bai: "Mỗi lần ông vào phòng vợ chồng mình, dù cũng chẳng đến nỗi nào nhưng ông toàn chê như cái ổ chuột này nọ. Hễ cứ để quên một chiếc quần nào của cháu ở phòng khách thì ông chửi cho mất mặt luôn. Ông làu bàu từ sáng đến tối. Đến cả cách chăm con của mình cũng không được tự do. Mỗi lần cho con ăn, mình toàn bị bố chồng soi mói. Ức chế, mình cứ phải lẩm bẩm trong miệng mà không dám to tiếng với ông".
"Nhiều đêm, cứ nghĩ đến lời bố chồng nói hay chì chiết là mình lại ôm con khóc. Chồng thì được bố mẹ bao bọc nên bênh bố chồng chằm chằm rồi"
Nhiều lúc quá ngột ngạt, bí bách, người phụ nữ này kể tiếp: "Ngán ngẩm nhất là ngày nào ông cũng lên phòng vợ chồng mình, để ý đến cả cái áo chưa giặt còn bỏ trong thau, cái ly uống nước rửa rồi nhưng chưa kịp mang xuống nhà, còn để trên phòng. Đi làm về, mình chào thì ông không thèm thưa. Chào xa một chút thì ông nói bóng gió: &'Mày chào thế cho vui à? Chào như thế ai mà nghe được'?!" .
Rồi mỗi lần vợ chồng Phượng xin phép về nhà bố mẹ đẻ chơi: "Bố chồng tuy không nói lời cấm đoán thẳng thừng nhưng toàn hỏi &'Nhớ mẹ hay sao mà xin về suốt thế?' (trong khi 4-5 tháng vợ chồng mới về quê vợ chơi 1 lần). Và cứ hôm nào mình về nhà bố mẹ đẻ, chẳng hiểu sao hôm sau về, ông tỏ thái độ khó chịu. Mình thật sự cũng chẳng biết phải làm sao cho vừa lòng bố chồng nữa".
Nói về bố chồng của mình, người phụ nữ trẻ này kêu ca: "Lấy chồng mới thấy làm dâu vừa khó vừa khổ. Nhiều đêm, cứ nghĩ đến lời bố chồng nói hay chì chiết là mình lại ôm con khóc. Chồng thì được bố mẹ bao bọc nên bênh bố chồng chằm chằm rồi. Mình ngột ngạt quá mà không dám tâm sự cũng ai vì phận làm dâu tâm sự cùng ai thì cũng đến tai bố chồng thôi. Mình buồn lắm, muốn xin cho vợ chồng ra riêng mà chồng không đồng ý. Nhưng sống mãi thế này với bố chồng, mình sợ mình nghĩ quẩn mất".
Cũng trong cảnh phải chịu trận với bố chồng như vậy là Huyền, 28 tuổi. Theo như Huyền chia sẻ thì ngay từ khi mới về làm dâu nhà chồng, Huyền vẫn thường bị bố chồng chửi như hát hay. Nhưng đến nay, sau hơn 1 năm làm dâu, bố chồng chửi con dâu ngày càng ngoa ngoắt với nhiều từ ngữ ngày càng khiến Huyền không thể chịu đựng nổi.
Huyền kể: "Mẹ chồng mình mất nhiều năm trước, nên vợ chồng mình phải ở cùng bố chồng. Song bố chồng mình bản tính rất đàn bà, ngoa ngoắt và hay soi mói con dâu. Cứ chuyện bé tí bằng cái móng tay, ông lại để ý và chửi rủa mình. Ai đời có bố chồng nào chửi con dâu bằng những từ như: đồ của nợ, ngu như bò, ngu như lợn... chưa?".
Nàng dâu mới này cũng bức xúc kể về lần mang thai vừa rồi của mình: "Mới lấy chồng, mình bị công ty cắt giảm biên chế. Thế là mình phải ở nhà 2 tháng liền để tìm việc làm. Trong thời gian ấy, mình mang bầu. Mang bầu lần đầu tiên mà bố chồng cứ bắt vợ chồng phải bỏ thai vì bảo chồng mình làm đủ ăn đủ tiêu còn mình chưa có việc thì sinh con ra làm gì. Mình nhất quyết không bỏ thì ông ghét ra mặt.
Suốt thai kỳ cho đến khi mình sinh con, bố chồng không thèm hỏi thăm mình 1 câu. Ông cũng chẳng lên phòng hay trông cháu bao giờ. Nói chung ông chẳng thèm đoái hoài gì đến cháu. Thậm chí, chồng mình muốn nhập khẩu cho con, ông còn làm khó dễ mãi mới chịu. Nhiều lúc không thể hiểu bố chồng nghĩ gì nữa".
Cứ phải nhẫn nhịn với bố chồng như vậy, nhiều khi Huyền ức chế và muốn làm tam bành mọi chuyện
Ngoài khó chịu với bố chồng những điều trên, Huyền còn không thể chịu nổi khi bố chồng cứ liên tục đặt điều về gia đình thông gia. Thậm chí nhiều lúc ông còn nói xấu con dâu với bố mẹ đẻ Huyền. "Nhiều lúc, đang yên đang lành, bố chồng còn đùng đùng gọi điện cho bố đẻ mình. Ông mở đầu bằng câu: &'Không biết cái con H này nó có được dạy không?'.
Và rồi ông kể một lô một lốc điều không hay và không đúng sự thật về mình... Với mình, nhiều lần ông còn lôi cả bố mẹ đẻ mình ra đặt điều và chửi bới. Ông khinh nhà mình nghèo hơn nhà ông. Ông chê bố mình chỉ là dân lao động chân lấm tay bùn, ráo mồ hôi là hết tiền. Trong khi ông mang tiếng làm cán bộ phường mà lương cũng có đủ ăn tiêu cho bản thân ông đâu. Mình thật sự rất sốc khi thấy bố chồng dám chửi cả thông gia. Dù tức nghẹn cổ nhưng anh xã mình không cho mình phản kháng lại".
Cứ phải nhẫn nhịn với bố chồng như vậy, nhiều khi Huyền ức chế và muốn làm tam bành mọi chuyện: "Chẳng hiểu sao ông lại ăn nói vô văn hóa thế. Cũng may được chồng hiểu chuyện chứ không mình đã ôm con về nhà mẹ đẻ từ lâu rồi. Nhưng hàng ngày, mình cứ thấy tủi thân cho thân mình phải rơi vào một bố chồng như vậy. Song đành chịu đựng chứ biết làm sao?".
Theo VNE
Người chồng rất độc ác của tôi Cuối cùng tôi cũng lê lết qua thời gian ở cữ khủng hoảng tinh thần đến nỗi mất sữa cho con bú chỉ vì người chồng hèn hạ và khốn nạn của mình. ảnh minh họa Có chồng cưới hỏi đàng hoàng, vậy mà ngày vào viện sinh con, tôi tự đi thăm khám và vượt cạn một mình. Tôi tủi thân, hờn...