Tôi bỏ người chồng phản bội và không cho anh biết về cái thai
Tôi bán nhà, cùng mẹ đi nơi khác sống và sinh con, cho con mang họ mẹ. Cũng may trước khi kết hôn tôi đã chuẩn bị kinh tế.
Tôi đã đọc nhiều bài tâm sự gần đây và cảm thấy kẻ thứ ba ngày càng tự đắc, chai mặt, các chị vợ thì có người mềm yếu nhẫn nhịn, có người giành chồng về rồi tự hào khoe mưu kế của mình. Tôi rất ghét những kẻ cố tình làm người thứ ba nhưng biết rõ không có người chồng thuận ý thì họ làm được gì, cả hai phía đều đáng trách và không thể tha thứ. Chưa kể một số người đàn ông đã ngoại tình mà còn tồi tệ về nhân cách, các chị cố níu cố giữ, sống chết không buông để rồi tự chịu khổ.
Tôi thấy nhiều chị nhịn nhục chỉ để giữ bố cho con rồi tự cho mình là cao cả, hy sinh hết mình vì con. Các chị có bao giờ hỏi xem con mình có muốn mình làm thế chưa, hay tự các chị nghĩ phụ nữ sinh ra là để hy sinh vì bố mẹ, chồng con cả đời, không đòi hỏi gì rồi tự hào về những gì mình đã làm? Chính vì các chị như vậy nên đàn ông mới ngoại tình, bởi họ chỉ có thêm chứ không bớt, tội gì không làm. Các chị giữ bố cho con thế lỡ con thấy bố mẹ cãi nhau suốt, trở nên trầm cảm, tự kỷ thì sao? Tâm hồn trẻ con không nguyên vẹn thì cuộc đời nó cũng không hạnh phúc trọn vẹn được.
Tôi cũng thấy nhiều trẻ có bố không ra gì đâm ra buông thả, hư hỏng, học đòi, một số ít thì sợ mình cũng giống như bố mà muốn sống độc thân, không dám mở lòng với ai. Vậy các chị giữ bố cho con bằng mọi giá như vậy có đáng không? Vẫn có biết bao bà mẹ đơn thân nuôi con thành tài, đại diện cho thế hệ tương lai nước nhà, cần gì có bố trên danh nghĩa. Chính tôi cũng trải qua trường hợp này. Từ nhỏ bố mẹ ly hôn do mâu thuẫn trong hôn nhân nhưng họ vẫn thay nhau nuôi dạy tôi rất tốt. Tôi đã học được nhiều thứ và trưởng thành hơn nhiều người cùng lứa. Tôi hiểu được rằng phụ nữ phải tự chủ kinh tế mới không khổ. Do đó khi mới ra trường, tôi đã bắt đầu kiếm tiền từ chứng khoán bằng số tiền ít ỏi dành dụm được và kinh doanh quần áo tự thiết kế.
Sau nhiều thất bại, ở cái tuổi 25, tôi đã mua được căn hộ nhỏ để ở với mẹ, mua cho bố chiếc xe hơi nhỏ để bố thỏa mong ước. Sau đó tôi quen chồng cũ của tôi, làm ở một công ty nước ngoài. Chúng tôi cưới nhau sau một năm tìm hiểu. Cuộc đời chả biết trước được, chẳng bao lâu sau tôi phát hiện anh ngoại tình với nhiều cô một lúc, lại còn nói xấu tôi trước tình nhân, tôi tra hỏi thì đánh tôi, dọa tôi. Tôi thấy anh ta thật hèn nên đơn phương, giấu nhẹm cái thai hai tháng. Tôi gạt anh ta ra ngoài cuộc sống của mình.
Tôi về nhà mẹ dưỡng thai. Sau vài tháng thấy anh ta càng ngày càng tồi tệ, bỏ bê công việc, tôi quyết định không cho anh ta biết về con. Tôi bán nhà, cùng mẹ đi nơi khác sống và sinh con, khai sinh cho con mang họ mẹ. Cũng may trước khi kết hôn tôi đã chuẩn bị kinh tế cho trường hợp xấu nhất nên không có vấn đề gì. Có mẹ và người giúp việc giúp đỡ, tôi dành nhiều thời gian kinh doanh và đầu tư hơn, tuy không giàu có nhưng có thể nuôi con trong điều kiện tốt, còn phụng dưỡng bố mẹ đầy đủ. Tôi lập sổ tiết kiệm cho con từ nhỏ để bảo đảm tương lai cho con. Không có chồng tôi vẫn có thể cho con cuộc sống tốt, thậm chí đầy đủ hơn do không vướng bận chồng với gia đình chồng.
Video đang HOT
Hiện tại tôi có tự do, sự nghiệp, có con, lại được gần bố mẹ, tôi rất hài lòng với những gì mình có. Tôi đang hẹn hò với một chuyên gia người nước ngoài, chưa biết mối quan hệ này có thể đi tới đâu nhưng tôi rất trân trọng những giây phút ở bên người ấy. Còn chồng tôi, anh ta đang nợ nần vì bị mấy cô nhân tình lừa, phải bán nhà cùng bố mẹ về quê. Tôi chẳng thèm giúp, anh ta và bố mẹ bạc bẽo với tôi, tôi cũng đâu phải thánh nhân đâu mà dang tay ra giúp. Sẽ có người nói tôi vô tình, độc ác, cướp quyền có bố của con, tôi chấp nhận không trách cứ. Con tôi được bình yên, thế là quá đủ, có xuống địa ngục tôi cũng chấp nhận.
Tôi kể câu chuyện của mình không phải để khoe, chỉ muốn các chị em thấy rằng khi không còn chung đường nữa thì ly hôn chính là con đường tốt nhất. Nếu may mắn, hai người vẫn có thể cùng nhau nuôi con trong hoà thuận, còn trường hợp chồng cũ quá tệ, quá vô trách nhiệm thì nuôi con một mình có khi lại là điều tốt. Không cần phải gồng mình chịu khổ vì người không đáng làm cha của con mình. Cuộc sống bây giờ khác trước rồi, phụ nữ đừng tự làm khổ mình nữa. Các chị em cũng nên tự chủ kinh tế trước khi kết hôn và nên chuẩn bị tâm lý đối phó với những trục trặc trong hôn nhân. Đời không ai đoán được chữ ngờ.
Còn một điều nhắn nhủ tới các chị em, hãy yêu bản thân mình trước rồi mới yêu người khác. Đừng tin người 100% kể cả người thân thiết nhất, hãy luôn chừa đường lui cho mình.
Nhắn gửi các cô luôn lăm le cướp chồng người: Của cướp được không bao giờ bền, biết đâu các cô đang nhảy vào cái hố để làm vật thế thân cho người ta thoát ra ấy chứ. Còn các anh chồng, tình nhân là kẻ mà khi anh có tiền, có sức thì lúc nào gọi cũng đến, còn vợ hiền khi đi mất rồi thì có để cả núi tiền cũng không quay lại đâu. Làm đàn ông phải có bản lĩnh, nghèo chứ đừng hèn, ly hôn đi rồi muốn làm gì thì làm, lén lút như vậy có gì hay. Còn nữa, làm đàn ông phải dứt khoát, có không giữ, mất đừng tìm.
Theo VnExpress
Không có con, chồng bạc bẽo ngoại tình
Tôi không đẻ được, tôi ngoại tình cô cũng không phải sợ có con rơi con vãi.
Tôi kết hôn khi đã 27 tuổi, lúc ấy tôi đã có công việc ổn định tại một công ty liên doanh với nước ngoài. Chồng tôi là kiến trúc sư, anh hơn tôi 3 tuổi.
Trước khi đến với nhau, cả tôi và chồng đều trải qua những mối tình từ thời sinh viên, cho đến khi đã đi làm, nhưng đều không có kết quả. Chính vì thế, khi quen nhau, chúng tôi đã xác định sẽ kết hôn vì tuổi không còn trẻ.
Tình yêu của chúng tôi được 2 bên gia đình vun vén, ai cũng mong chúng tôi sớm tiến tới hôn nhân. Sau đó không lâu thì chúng tôi tổ chức đám cưới.
Tôi nghĩ sự lựa chọn của mình là đúng đắn, bởi xét mọi điều kiện đều tốt cả. Chồng tôi tính khá điềm đạm, ga lăng, phong độ. Kinh tế 2 đứa lại ổn định, tôi đã vẽ ra một tương lai tươi sáng cho mình. Nhưng có lẽ tôi đã nhầm.
Cười về được mấy tháng, tôi phát hiện ra chồng tôi tính cách không hề tốt đẹp như tôi vẫn nghĩ. Chồng tôi vô cùng bảo thủ, gia trưởng, nhưng lại có tính đào hoa, lăng nhăng. Tôi nhớ, 4 tháng sau ngày cưới, tôi bắt được tin nhắn đầu tiên của chồng với một người phụ nữ khác, khỏi phải nói tôi đã đau đớn, khổ sở và giận chồng đến mức nào. Nhưng chồng cầu xin tôi tha thứ, hứa sẽ không bao giờ như thế nữa nên tôi cũng nhắm mắt bỏ qua.
Dần dần tôi cũng nguôi ngoai, nhưng tôi lại lo lắng thêm điều nữa, đó là cưới nửa năm rồi mà tôi vẫn chưa có bầu. Bố mẹ chồng tôi sốt ruột, giục giã, tôi cũng thả và canh ngày gần gũi nhưng không hiểu sao vẫn không thấy gì.
Một năm trôi qua, tôi vẫn không có bầu. Tôi thấy mình rất khỏe mạnh, mọi thứ đều bình thường, nhưng không hiểu sao lại thế. Cuối cùng, tôi và chồng đưa nhau đi khám hiếm muộn.
Qua hàng loạt các xét nghiệm, thăm khám, kết quả cuối cùng khiến tôi choáng váng. Nguyên nhân là từ chồng tôi, anh không có khả năng sinh con. Sau một hồi trao đổi với bác sĩ, chồng tôi nói ngày bé anh bị quai bị nặng, có lẽ đấy chính là lý do khiến anh không thể làm bố.
Sau lần khám bệnh về, tôi buồn khổ vô cùng, chồng tôi sinh ra cáu kỉnh, cục cằn. Anh nói tốt nhất là ly hôn, để tôi có thể bắt đầu lại khi còn chưa quá muộn. Nhưng tôi nhất quyết không đồng ý, tôi thấy rất thương chồng. Mặc dù vậy, nhưng tôi không tránh khỏi cảm giác chán nản và thất vọng khi nghĩ cả đời này mình sẽ không thể mang thai, không được sinh con và làm mẹ.
Sau rất nhiều ngày 2 vợ chồng động viên và làm công tác tư tưởng với nhau. Cuối cùng, tôi và anh đi đến quyết định sẽ xin con nuôi. Dù sao bây giờ, việc nhận con nuôi cũng rất phổ biến. Chúng tôi sẽ lựa lời nói chuyện với 2 bên gia đình. Tôi tin rằng, chỉ cần thật sự quyết tâm, chúng tôi sẽ vượt qua những khó khăn này.
Thế nhưng, tưởng rằng ngần ấy sóng gió đã là quá đủ với gia đình tôi thì một ngày, tôi phát hiện ra một chuyện động trời, đó là chồng tôi vẫn lén lút nhắn tin qua lại với người phụ nữ mà ngày mới cưới tôi từng bắt được tin nhắn. Vô cùng đau đớn và sốc nặng về tinh thần, tôi đã yêu cầu chồng giải thích rõ với tôi chuyện này. Tôi vừa khóc vừa trách chồng, ngần ấy chuyện xảy ra còn chưa đủ hay sao, tại sao lại nỡ đối xử tệ bạc với tôi như vậy. Rằng tôi chịu ngần ấy thiệt thòi, anh không thương tôi hay sao mà còn phản bội tôi trắng trợn.
Tôi cứ nghĩ anh sẽ hối lỗi, sẽ cầu xin tôi tha thứ, nhưng không ngờ chồng đột ngột thay đổi thái độ. Anh giận dữ quát lên với tôi: "Cô im ngay, tôi có bắt cô phải ở với tôi đâu, nếu cô thấy mình thiệt thòi quá thì ly hôn đi. Cô tưởng tôi sung sướng lắm sao? Tôi không đẻ được, tôi ngoại tình cô cũng không phải sợ có con rơi con vãi. Tôi cũng mệt mỏi lắm rồi, tốt nhất ly hôn đi cho xong...". Tôi chết sững khi nghe những lời chồng nói, thật không thể ngờ anh có thể nói ra những lời tệ bạc đó với tôi.
Vì quá sốc, tôi xin phép bố mẹ chồng cho về bên ngoại ở mấy hôm. Bố mẹ chồng tôi biết chuyện nên cũng đồng ý, còn lựa lời khuyên nhủ tôi.
Về nhà, mẹ thương tôi nên động viên, an ủi tôi rất nhiều. Tôi thì chỉ biết khóc. Gọi điện đến cơ quan xin nghỉ ốm, tôi nằm cả ngày, trong đầu chỉ nghĩ đến những chuyện vừa mới xảy ra. Thực không hiểu vì sao chồng tôi lại nhẫn tâm làm thế, cảm giác những sóng gió liên tục ập đến cuộc hôn nhân của tôi khiến tôi muốn gục ngã ngay lập tức.
Tôi nên đối mặt và xử lý những chuyện này như thế nào bây giờ. Tận sâu trong thâm tâm, tôi đã cảm thấy cuộc hôn nhân này bế tắc và đi đến ngõ cụt rồi. Tôi có nên mạnh mẽ dứt khoát chia tay không. Nếu chia tay chồng, tôi có thể làm lại cuộc đời, có thể sinh con, làm mẹ, và cũng chẳng bao giờ phải đau lòng vì người chồng bội bạc kia nữa. Nhưng không hiểu sao, tôi vẫn thấy đau xót vô cùng, tôi hận chồng, nhưng tôi cũng thấy thương anh, có thể chính vì cú sốc kia đã khiến anh như thế. Tôi cũng thương bố mẹ chồng, bố mẹ anh đã rất tốt với tôi, luôn coi tôi như con gái trong nhà. Tôi nên làm gì đây, thật sự bỏ thì thương, vương thì tội?
Theo blogcuame
Một ngày "yêu" 2 người, không biết cái thai là của ai Ngày hôm đó, buổi sáng em đã gần gũi người yêu. Nhưng tối lại trót "tình một đêm" với chàng trai lạ. Em đang gặp phải 1 vấn đề hết sức khó xử mà không biết phải giải quyết thế nào. Em chia sẻ lên đây, mong mọi người đừng vội mắng chửi mà hãy cho em lời khuyên. Em là một cô...