Tôi biết mình đang lạc lối
Giá tôi gặp em sớm hơn để em có thể là của tôi… (Ảnh minh họa)
Đã có lúc, tôi thầm mong em chưa yêu ai, và tôi cũng chưa từng lấy vợ, giá mà tôi gặp em sớm hơn để em có thể là của tôi…
8h sáng.
Tôi nhìn tập hồ sơ trên bàn. Ngán ngẩm. Không muốn động đến, bởi mình còn cả đống việc chưa giải quyết. Cộc cộc… Thu bước vào. Cô hỏi tôi:
- Sếp đã xem hồ sơ của mấy ứng viên em trình chưa ạ?
- Chưa. Anh còn bận mấy việc. Nhưng anh xem bây giờ đây.
- Vâng.
Thu bước ra ngoài. Tôi lật từng bộ lên. Có gần chục bộ. Lướt qua từng cái tên, tôi dừng lại ở hồ sơ mang tên Phạm Hoàng Anh! Đọc xong. Tôi gọi Thu để cô sắp xếp cho mình phỏng vấn.
Hôm nay, tôi đi làm sớm hơn mọi khi. Đồng hồ mới chỉ 7h45″. Tôi mở máy và dạo qua vài trang báo.
Có tiếng gõ cửa. Hoàng Anh bước vào. Tôi đã gặp gương mặt ấy ở đâu thì phải. Nhìn quen lắm. Cái đôi mắt tròn to ấy, nụ cười ấy, nó làm cho tôi nhớ đến một người, một người đã từ lâu tôi không còn muốn nhớ. Phỏng vấn cô một hồi, tôi quyết định nhận cô ấy vào làm.
Lại thêm một ngày tôi đến công ty sớm. Không hiểu sao sáng nay tỉnh dậy từ rất sớm. Tôi háo hức đi làm, cứ y như cái ngày đầu tiên xin được việc. Ngày ấy cách đây 10 năm… đó là cả một câu chuyện dài, cùng với rất nhiều kỷ niệm.
Video đang HOT
Tôi được học bổng du học ở Nga. Đây là cơ hội để tôi có thể thực hiện ước mơ của mình. Trước mắt tôi, tương lai hứa hẹn bừng sáng. Xa gia đình, người thân, bạn bè, và xa em – người con gái mà tôi yêu tha thiết. Tôi ra đi cùng lời hứa hẹn với bố mẹ – bậc sinh thành, và lới hứa trở về với em. Em nói sẽ chờ tôi, và sau khi trở về chúng tôi sẽ làm đám cưới. Chúng tôi vẫn đều đặn viết thư cho nhau. Tôi thì thỉnh thoảng mới dám gọi về vì lúc đó cước điện thoại khá đắt.
Em viết thư kể cho tôi rất nhiều, chuyện gia đình, bạn bè, chuyện trên trời dưới biển, đủ thứ chuyện… Những lá thư của em vẫn đều đều như thế. Tôi miệt mài học tập và lao động nơi xứ người. Đó là quãng thời gian khá vất vả. Tôi đã phải tự mình lo cho cuộc sống nơi đất khách quê người. Nhưng rồi những lá thư của em cứ dần thưa đi. Tôi phần nào cũng đoán được lí do. Yêu người ở xa thiệt thòi lắm. Chuyện gì đến cũng phải đến. Em viết thư cho tôi, nói lời chia tay và thông báo tin em sắp lấy chồng. Em nói bố mẹ em ép em lấy một người làm cùng cơ quan bố, và vì bố đã nhiều tuổi rồi, không còn sống được bao lâu… Tôi đã đau khổ vô cùng, nhưng có phải nỗi đau nào cũng nói ra được đâu. Ngậm đớn đau trong lòng. Tôi thầm chúc phúc cho em và không bao giờ liên lạc nữa. Đào sâu chôn chặt tình yêu của tôi dành cho em trong lòng.
Tôi quyết định ở lại để học tiến sỹ. Tôi lao vào học như điên, quên cả thời gian và mọi sự thay đổi bên ngoài. Và rồi… tôi gặp cô ấy – vợ tôi bây giờ. Cô cũng là du học sinh Việt Nam qua đây học thạc sỹ. Cô ấy là một người con gái chân thành, rất nhiệt tình và rất yêu tôi. Duyên số run rủi chúng tôi đến với nhau. Tôi và em kết hôn ngay sau khi cả hai về nước. Thấm thoát cũng đã ba năm rồi. Gia đình nhỏ của tôi vẫn bình yên, không sóng gió.
Tôi dường như đã quên hết tất cả những gì trong quá khứ để sống cuộc sống của riêng mình thì bỗng dưng Hoàng Anh đến. Em xuất hiện trước mắt tôi như hình ảnh sống của người con gái khi xưa. Vì em giống quá, giống đến bất ngờ.
Cảm xúc khi xưa chợt sống dậy. Tôi trằn trọc, day dứt. Không hiểu mình đang nghĩ gì. Hình ảnh của Hoàng Anh cứ luôn nhảy múa trong đầu. Lúc đầu chỉ đơn giản là em giống cô người yêu cũ, nhưng dần dần, càng tiếp xúc với em, tôi càng thấy thích con người ấy. Cô bé có chiếc răng khểnh, cười rất duyên, hay cười nhưng bướng bỉnh vô cùng. Chính vì sự cứng đầu, cố chấp của em mà tôi càng không thể thờ ơ với em được.
Tôi nhớ ánh mắt, nụ cười hồn nhiên, cái cách trả lời thông minh, dí dỏm của em… (Ảnh minh họa)
Tôi thấy mình có lỗi với vợ – người phụ nữ luôn ân cần, chăm sóc cho tôi và với em, vì tôi đã có vợ. Đã không ít lần, tôi chủ động gọi cho em, tôi nghĩ ra đủ mọi thứ lí do để biện minh cho cái việc tôi yêu cầu em đến gặp tôi. Đơn giản chỉ vì tôi muốn được nhìn thấy em, được nói chuyện với em. Hình như không gặp em dù chỉ một ngày thôi cũng đủ làm cho tôi điên dại. Tôi nhớ ánh mắt, nụ cười hồn nhiên, cái cách trả lời thông minh, dí dỏm của em. Tất cả. Tôi biết mình đang lạc lối. Tôi không còn muốn về nhà sớm mà thường ở lại muộn hơn. Tôi cũng không ngồi yên trong phòng mà đi đi lại lại nhiều hơn. Thỉnh thoảng, tôi vẫn nhìn em từ xa, theo dõi xem em đang làm gì. Tôi add nick yahoo của Hoàng Anh. Buổi trưa tôi không ngủ như mọi ngày mà ngồi chat với em. Em kể cho tôi nghe chuyện đêm qua ngủ mơ thấy gì rồi sáng đi làm đường tắc ra sao… Tôi hỏi em đã có người yêu chưa, em cũng thật thà “khai” là bạn trai em đang đi học nước ngoài, rằng cuối năm sau về rồi sẽ cưới.
Chắc em không biết là tôi quan tâm đến em đâu. Tôi hơi buồn, hơi thất vọng, một chút thôi. Đã có lúc, tôi thầm mong em chưa yêu ai, và tôi cũng chưa từng lấy vợ, giá mà tôi gặp em sớm hơn để em có thể là của tôi. Tôi ích kỉ quá phải không? Tôi cũng không biết nữa. Chỉ biết là tôi đang phát điên vì em. Tôi không biết phải làm sao. Lúc này, tôi cũng chẳng biết mình đang muốn gì nữa cả. Tôi không dám thổ lộ với em, cũng không dám biểu hiện gì vì sợ mọi người xung quanh dị nghị.
Sáng nay, Hoàng Anh nghỉ ốm. Tôi thấy lòng mình trống trải, căn phòng như rộng thêm vài chục mét. Cảm giác lẫn lộn. Hết giờ làm, tôi chạy xe qua nhà Hoàng Anh. Ngôi nhà tập thể nhỏ xinh, nằm sâu trong ngõ. Em ở một mình, trên người còn khoác chiếc chăn mỏng lúc ra mở cửa cho tôi. Nhìn em tiều tụy quá. Mới có một đêm mà mắt em thâm quầng, dáng người mệt mỏi, hao gầy. Tôi xót xa quá. Chỉ muốn chạy đến ôm em thật chặt trong lòng. Đỡ em vào nằm nghỉ rồi ngồi cứ thế nhìn em thôi. Tôi nấu cháo và đi mua thuốc cho em uống. Hoàng Anh ngủ thiếp đi. Tỉnh dậy, em mở mắt tròn to nhìn tôi vẻ rất ngạc nhiên:
- Ơ, anh chưa về à? Em ngủ chẳng biết gì cả.
- Anh chưa. Em ốm thế này anh về sao được. Nhỡ có chuyện gì thì sao?
- Em không sao. Khỏi rồi. Cảm ơn anh. May là có thuốc và cháo của anh nên em mới khỏi nhanh thế đấy. Hôm nào em hậu tạ anh sau nhé.
Em nháy mắt cười hóm hỉnh. Tôi bất ngờ nắm lấy tay em, mắt em mở to nhìn tôi rồi rụt lại, ngoảnh mặt vào tường.
- Anh về đi kẻo muộn. Em khỏi rồi mà.
- Hoàng Anh, anh… anh muốn nói với em là… anh…
- Anh đừng nói gì cả. Em biết. – Hoàng Anh ngắt lời.
- Em biết cái gì? – Tôi hỏi dồn dập. Lúc ấy tim tôi như đập nhanh hơn.
- Anh về nhà với chị đi. Nếu em là chị ấy, em sẽ rất buồn nếu chồng em ở lại nhà một người con gái khác. Hôm trước em có nghe chị Thu kể chuyện ngày xưa hồi còn bên Nga… Em cảm ơn, và rất tôn trọng anh – như một người anh trai… và… em mong là anh cũng thế.
Tôi lặng người. Nhìn em một lúc. Tôi ra về. Lòng vẫn chưa hết vấn vương. Tạt qua Hồ Tây, tôi mở cửa xe ra ngoài, hút mấy điếu thuốc. Nghĩ về tất cả. Câu nói của em như khiến tôi bừng tỉnh. Tôi quay xe trở về nhà. Gió thổi mạnh…
Theo VNN
Khi em lạc lối
Em đánh mất anh, đánh mất tình yêu chân thành... (Ảnh minh họa)
Mình chia tay nhau nhẹ nhàng và nhanh chóng, bỏ lại tình yêu cổ tích chìm vào giấc mơ...
Một ngày mưa giăng kín phố Sài Gòn cũng là ngày nước mắt em rơi ướt con đường tình yêu mình đã từng nắm tay nhau đi qua... Anh ra đi, đôi chân em mệt mỏi, rã rời. Giấc mơ cùng anh đắp xây hạnh phúc ngày nào, giờ đây cũng theo lời chia tay vỡ tan từng mảnh. Em hiểu rằng bất cứ điều gì tồn tại trên đời này đều có một giới hạn riêng của nó và sức chịu đựng của anh cũng vậy, cũng có một giới hạn mà anh không thể vượt qua. Và có lẽ, anh cũng chẳng còn đủ sức để vượt qua nó nữa.
Anh yêu em bằng con tim chân thành, trọn vẹn. Anh hi sinh tất cả vì em. Anh đánh đổi ngay cả những người bạn thân thiết để được ở bên em, để em vui và hạnh phúc khi bên anh. Anh là bờ vai, là điểm tựa vững chắc những lúc em yếu lòng, anh quan tâm lo lắng những khi em ốm đau bệnh tật. Anh có thể làm tất cả vì em. Em hiểu, em tin, và em dù có ngốc đến mấy vẫn có thể dễ dàng nhận ra điều đó. Nhưng cũng chính sự cưng chiều và nâng niu hết mực của anh đã khiến trái tim em tự mặc định rằng: anh là của em, mãi mãi sẽ là như thế.
Em không thể nào quay lại bên vòng tay anh bởi vì anh đã mãi rời xa khỏi cuộc đời em... (Ảnh minh họa)
Em tin rằng dẫu mình có phạm phải bất cứ sai lầm gì, anh cũng vẫn tha thứ...giống như bao lần anh đã làm như vậy với em. Nào ngờ đâu có những sai lầm mà con tim anh dù bao dung đến mấy cũng không thể tha thứ được... Đến một ngày anh cũng bước chân ra đi, bỏ lại em với nỗi đau của tình yêu lầm lỡ. Người con trai xuất hiện giữa tình yêu chúng mình, người con trai khiến trái tim em lay động và kéo em theo những cuộc vui mới... lãng quên anh, người con trai ấy cũng chỉ như con thuyền phiêu du trên biển tình, cuối cùng cũng rời xa...
Em đánh mất anh, đánh mất tình yêu chân thành để chạy theo một ảo ảnh xa vời, ảo ảnh không bao giờ em có thể với tay chạm đến. Lúc em nhận ra con đường mình chọn là sai lầm thì tình yêu mong manh giữa hai đứa cũng vỡ tan từng mảnh. Em không thể nào quay lại bên vòng tay anh bởi vì anh đã mãi rời xa khỏi cuộc đời em. Mối tình đầu không cùng em đi đến cuối con đường. Nhưng cũng chính nhờ vấp ngã đầu tiên ấy mà em sẽ biết trân trọng hơn mối tình sau, biết yêu thương chân thành với con tim chỉ trao cho một người. Cảm ơn tình yêu của anh...
Pe heo gửi tới anh
thienthannho_10022001@yahoo.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Đừng để em cô đơn Sự chân thành, mộc mạc của anh đã chiếm lấy trái tim em... (Ảnh minh họa) Mình yêu nhau 5 năm mới cưới. Ngày cưới em đẹp dịu dàng, anh hãnh diện. Em đợi chờ cuộc sống lứa đôi hạnh phúc trong tình yêu thương vô bờ bến. Anh vốn là người ít nói, bên em anh trìu mến, thân thương đến lạ...