Tôi bị yếu thế trước người nhà vợ ngay chính tại căn hộ chung cư mình tích góp nhiều năm trời mới mua được
Tưởng đã yên tâm đi làm việc của mình, thấy vợ chồng tôi hiếu khách quá nên lần này đến lượt hai bác của vợ tôi dẫn con ra thành phố để kiếm việc.
Khi đã có công việc ổn định, lại mua được một căn hộ chung cư nho nhỏ, đủ cho một gia đình chung sống êm ấm tôi mới quyết định đi đến hôn nhân. Vợ chồng tôi cùng là dân tỉnh lẻ lên thành phố lập nghiệp nên có nhiều điểm chung trong cuộc sống, hai người ăn uống rất đơn giản, tiết kiệm, mọi thứ trong nhà thì luôn ngăn nắp, sạch sẽ, vì là vợ chồng son nên hai chúng tôi có những phút giây rất lãng mạn trong căn nhà chỉ có 2 người.
Hạnh phúc êm ấm cứ thế trôi đi nhẹ nhàng cho đến một ngày, hai đứa em họ lên trọ học thì cuộc sống của vợ chồng tôi không còn là mộng đẹp nữa. Cứ nghĩ chúng chỉ ở mấy ngày rồi sẽ thuê phòng ở bên ngoài, ai ngờ cứ tuần này sang tuần khác chúng ở lì ra, nhiều lần tôi ngỏ ý thăm dò xem khi nào nó chuyển thì ai ngờ:
- Thuê phòng ở ngoài đắt lắm lại bẩn thỉu không an toàn, thôi anh chị còn thừa 2 phòng trống để em thuê, mỗi tháng hết bao nhiêu bọn em trả.
Tôi há hốc mồm không nói được gì, chẳng nhẽ chúng nói thế lại đuổi chúng sao, mà anh chị nào dám ngửa tay cầm tiền của em mình, chúng tính toán khôn hết chỗ nói. Chẳng kiếm được cái cớ gì mà đuổi bọn chúng đi cả, nói với vợ thì cô ấy lại cho tôi là khó tính, keo kiệt, không biết giúp đỡ người nhà nên thôi ngậm bồ hòn làm ngọt đành mắt nhắm mắt mở mặc kệ.
Chẳng kiếm được cái cớ gì mà đuổi bọn chúng đi cả, nên thôi tôi ngậm bồ hòn làm
ngọt đành mắt nhắm mắt mở mặc kệ (Ảnh minh họa)
Tưởng có hai đứa cho cam, mấy ngày sau đó vợ chồng cô chú của vợ lên chữa bệnh, tôi đang bận công việc túi bụi vợ gọi điện bắt tôi ra đón về nhà mình, trong lòng dù bực bội nhưng vẫn phải ra đón, lại cố tỏ ra tươi cười với những người mà chưa một lần tôi gặp mặt. Hai người không thuộc đường phố nên tôi lại phải xin nghỉ việc để chở đến bệnh viện khám bệnh, tưởng khám bệnh xong họ về ngay, ai dè lại còn lưu lại mấy ngày để thưởng thức hương vị thành phố. Rồi cuối tuần vợ chồng tôi lại phải mất cả buổi đưa họ đi chơi những nơi nổi tiếng nữa.
Video đang HOT
Sau nhiều ngày vất vả, cuối cùng cũng tiễn được hai vị khách nhà vợ về quê an toàn. Tưởng đã yên tâm đi làm việc của mình, thấy vợ chồng tôi hiếu khách quá nên lần này là đến lượt hai bác của vợ tôi dẫn con ra thành phố để kiếm việc. Lại điệp khúc đưa đón và mở tiệc ăn mừng người nhà em ra phố chơi. Vợ chồng tôi lại phải cưu mang thêm một người em nữa ở trọ, cứ nghĩ nhà rộng nhưng đến bây giờ mới thấy chật chội thực sự.
Buổi sáng tôi không thể ngủ nướng được nữa mà phải dậy sớm, gật gà gật gù ngồi canh nhà tắm, rồi canh toilet bởi cứ người ra vào tấp nập sốt hết cả ruột. Sau đó lại vội vàng chạy đi làm đến ăn sáng cũng chẳng kịp, nhiều lần vác bụng đói đến cơ quan mà ấm ức tức không chịu nổi, nhưng đành phải nhẫn nhịn vì mình là đàn ông, phải thoáng, phải ga lăng mà. Buổi tối về nhà muốn được nằm nghỉ ngơi xem tivi vậy mà cũng chẳng thể giành nổi với ba đứa cháu đang nằm chềnh ềnh ra, tay cầm điều khiển bấm loạn xạ khiến tôi nhức hết cả mắt, chúng làm như thể nhà này là của chúng vậy.
Chúng còn tị nạnh nhau rửa bát, dọn dẹp nhà cửa nữa chứ, trong bữa ăn cơm chúng cãi nhau ỏm tỏi cả lên, đứa con gái thì nấu cơm còn phần rửa bát thì dành cho hai thằng con trai nhưng chúng chẳng chịu rửa, mỗi lần ăn xong để bày ra đấy cho hai vợ chồng tôi thay nhau rửa. Nhà cửa ngày trước sạch sẽ, gọn gàng là vậy mà bây giờ nhìn chỗ nào cũng thấy đồ đạc của bọn chúng bày ra, giày dép đi trong nhà cũng như đi ngoài chúng chẳng biết giữ ý tứ gì cả, nhiều lần tôi phải nhắc nhở, biết chúng khó chịu nhưng tôi vẫn phải giữ kỷ luật cho ngôi nhà.
Lần đầu tiên thấy vợ giận dữ với chính những đứa cháu mà em suốt ngày
muốn bảo vệ (Ảnh minh họa)
Một ngày vợ tôi đi làm về, mặt xị ra rồi gọi các cháu đến để nói chuyện:
- Tao cho chúng mày ở trọ không mất tiền, còn tiền ăn mỗi tháng đóng có 500 nghìn đồng đáng gì so với ở ngoài, vậy mà dám về quê nói xấu anh chị khó tính, khó nết suốt ngày chửi mắng bọn bay, đóng tiền nuôi cả anh cả chị rồi lại còn bắt làm hết việc này đến việc khác nữa, lại còn nói kiểu anh chị giàu vậy mà lấy tiền ăn của các em. Từ ngày mai chúng mày ra ngoài ở hết cho tao nhờ, vì thương các em ở quê nghèo khó nên tao mới thuyết phục anh rể cho bọn bay ở nhờ ai ngờ bọn bay lắm điều quá. Chúng mày ở đây chỉ khiến anh chị tốn kém, chật chội, vất vả chứ đừng nghĩ làm được mấy việc cỏn con là có công rồi, chị đây không có các em càng dễ thở, từ nay chắc tao không dám vác mặt về quê vì bọn lắm mồm chúng mày đấy.
Lần đầu tiên thấy vợ giận dữ với chính những đứa cháu mà em suốt ngày muốn bảo vệ, tôi chỉ im lặng mừng thầm trong bụng, thật may cuối cùng em đã nhận được hậu quả cho việc quá tốt bụng của mình rồi chúng cắn cho lúc nào không hay.
Mấy hôm sau với những câu nói nặng lời của chị, chúng không còn mặt mũi nào mà ở lại nhà chúng tôi nữa, cuộc sống bình yên của hai vợ chồng được ổn định trở lại, thật thoải mái quá thôi. Từ lần đó mỗi khi mọi người đến chơi thì chúng tôi sẽ tiếp đón, còn ở lại thì chúng tôi chối ngay để mất lòng trước được lòng sau còn hơn phải vừa làm ơn lại phải tội.
Theo VA/Ngoisao
Chồng hiền lành hất tung cả mâm cơm chỉ vì vợ nói một câu...
Buổi chiều, Phong đã về sớm, mua một bó hoa đẹp về tặng vợ mong làm lành. Thế nhưng đến bữa cơm, khi Phong mới cầm bát lên chưa kịp ăn thì Nga đã lại tiếp tục gây sự...
Lấy được chồng hiền những tưởng là phước phần lớn nhất trong cuộc đời Nga. Nhưng sống lâu bên cạnh người ấy, cô mới hiểu cái gì cũng có giới hạn của nó, không phải chồng cứ hiền lành là vợ nói gì cũng nghe, thích làm gì cũng được. Hiền đồng nghĩa với cục tính và những trận chiến có khi còn kinh khủng hơn nhà khác nhiều.
Phong - chồng Nga vốn là một nhân viên văn phòng bình thường nhưng chăm chỉ. Mỗi buổi chiều, anh đều cố gắng ở lại công ty muộn nhất để làm nốt phần việc đang dang dở và thường về nhà vào lúc 7h tối. Lúc ấy, Nga vừa đang cắm cúi trong bếp, vừa vất vả trông con, thấy chồng về thì liền quát: 'Lại về muộn, suốt ngày về muộn. Anh không biết vợ con ở nhà chợ búa, cơm nước bao nhiêu việc, vất vả ra sao à?'.
Sau đó dù Nga cứ liên mồm kể lể, chửi rủa nhưng Phong vẫn lặng lẽ đi vào trong. Anh chơi với con mà chẳng đáp lại nửa lời. Thấy thế, Nga lại càng được đà: 'Đấy, vợ nói còn không coi ra gì! Người ta 5 giờ là tan làm, mình 7 giờ mới về đến nhà, thỉnh thoảng còn bảo tắc đường. Có mà tắc trong nhà nghỉ ấy! Vợ con ở nhà thì khổ sở như thế này...'.
Nga cứ lặp lại bài ca của mình qua bao ngày như thế, nhưng Phong vốn hiền lành, anh chẳng nói gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng thanh minh: 'Mọi chuyện không như em nghĩ đâu. Anh ở lại làm nốt việc thôi!' mà có vẻ chẳng chấp nhặt gì vợ. Nga thì vẫn cứ nói cho sướng mồm, ai ngờ một hôm lại trúng bữa Phong ốm, mệt, về đến nhà đã muốn kiệt sức rồi. Nên khi nghe vợ chửi rủa, kể lể nữa, Phong liền khùng lên, 'bốp' cho Nga một cái.
Ảnh minh họa
Nga lu bu kêu giời ơi đất hỡi, Phong càng điên người hơn, vừa đánh vợ vừa nói: 'Chuyện gì cũng có mức độ cả thôi, cô vừa vừa phải phải với. Có ai mà ngày nào cũng chửi chồng như cô không? Tôi đi làm mệt chứ có phải là làm trò gì bậy bạ đâu mà ngày nào cũng nhai đi nhai lại mấy cái câu đấy hả? Sức chịu đựng của con người cũng có hạn!'. Nga ôm má, ngớ người, bởi đây là lần đầu tiên cô chứng kiến người chồng hiền lành của mình nói nhiều và hung hăng đến thế...
Đến đêm, khi mọi chuyện đã dịu lại, Phong xin lỗi vợ. Nhưng Nga vẫn làm căng không chấp nhận. Vợ chồng lạnh lùng với nhau hai ngày nữa thì đến lúc chính Nga không thể chịu đựng thêm cái trạng thái im lặng đấy. Tính Phong ít nói, nên anh chẳng mở lời trước làm gì, cứ lặng lẽ chờ đợi vợ. Nga đến là bực mình, khó chịu bởi cái sự hiền lành đến mức thành cục đất của Phong, cuối cùng lại đành phải mở mồm ra giải quyết: 'Lần sau anh đừng đánh em nữa! Chỉ cần một lần nữa thôi, em sẽ xách vali ra khỏi nhà!'.
Những ngày sau lại rơi vào guồng quay cũ. Nga vẫn không thể thay đổi được thói quen hay nói, hay nhiếc móc và đay nghiến chồng của mình. Cô vẫn là người phụ nữ chịu khó làm lụng nhưng miệng thì đã quen thốt ra những lời ác ý. Nga khiến Phong càng ngày càng thấy nghẹt thở và sự nhẫn nhịn của anh dường như đã lên đến đỉnh điểm. Phong không còn là một người hiền lành, thương vợ, thương con, biết làm tất cả những công việc khác nữa. Bây giờ, anh sống như một con trâu lì lợm, chỉ chực ai sưng sỉa với mình là húc lại. Nhưng tiếc thay, Nga lại chẳng nhận ra điều này...
Ngày 8/3, Phong bắt buộc phải tham gia bữa tiệc công đoàn tổ chức cho chị em phụ nữ. Còn Nga lại gọi điện bắt Phong phải mời mình đi ăn, chứ không phải là 'tổ chức cho người khác còn vợ mình thì bỏ đói!'. Phong không muốn mất lòng mọi người trong công ty, bảo với Nga là tối về anh sẽ dẫn cô đi nhưng Nga nằng nặc không chịu. Nga vẫn ngang bướng đặt bàn tại một nhà hàng đồ nướng, nhắn tin cho Phong địa chỉ cùng nội dung: 'Nếu 12h anh không có mặt thì đừng trách em! Hôm nay là ngày 8/3 đấy!'.
Nhưng Phong không đến, anh chỉ nhắn lại rằng: 'Anh xin em đấy! Tối về anh sẽ có quà cho em sau!'. Và sau buổi trưa ngồi ở nhà hàng ăn một mình thì Nga đã chẳng thể giữ nổi bình tĩnh được nữa. Trở về công ty, Nga liên tục gọi điện cho Phong, cố tra hỏi xem anh rốt cuộc đang ở đâu: 'Có phải anh đang ở nhà nghỉ không hả?', 'Chụp ảnh gửi qua mail cho em ngay lập tức!', 'Anh đúng là đồ vô tâm, không phải là con người! Không biết ai mới là người quan trọng với anh à? Anh có biết suy nghĩ không thế?',...
Nga cứ liên tục gọi điện cho Phong, nếu Phong không nhấc máy thì cô lại nhắn tin điên cuồng. Phong vẫn nhẫn nại giải thích nhưng những tiếng cười đùa của đồng nghiệp khi chứng kiến cảnh này khiến anh ngượng ngùng vô cùng. Phong thấy mình chẳng khác gì đang làm trò hề cho thiên hạ và phía bên kia thì Nga vẫn không ngừng tiếp tục khiêu chiến khiến anh muốn nổ tung đầu. Buổi chiều, Phong đã về sớm, mua một bó hoa đẹp về tặng vợ mong làm lành nhưng rồi thái độ của Nga lại khiến anh không thể chịu đựng thêm được.
Đến bữa cơm, khi Phong mới cầm bát lên chưa kịp ăn thì Nga đã lại tiếp tục: 'Chắc ăn buffet từ trưa vẫn còn no nhỉ, vợ không mời, lại đi mời người khác...'. Lần này, Nga chưa kịp nói câu tiếp theo thì Phong đã bất ngờ nổi khùng lên, hất đổ cả mâm cơm ra nhà và lớn tiếng quát: 'Đã bảo là đi ăn với công ty, bị điên à mà nói mãi thế! Hết chịu nổi rồi!'.
Nga trợn tròn mắt đầy kinh sợ, cô không ngờ là Phong có thể làm như vậy. Nước mắt chảy ra, nhưng cô không dám nói gì nữa, chỉ biết lẳng lặng dọn dẹp đồ trong tiếng khóc xé lòng bên cạnh của con trai.
Phong bỏ vào phòng, Nga ôm chặt con rồi tiếp tục khóc. Cô không biết lỗi là ở ai nữa. Là vì cô quá quắt hay vì chồng cô quá nhẫn tâm. Sao mọi chuyện lại có thể dẫn đến mức này cơ chứ? Nga chỉ nói có một câu thôi, coi là nói đùa thôi cũng được, mà sao chồng có thể nhẫn tâm biến ngày 8/3 của cô thành như thế? Và cuộc chiến vẫn còn kéo dài những ngày sau đó, có những thứ hất đi thật khó để sắp đặt lại như cũ...
Theo Linh Lam/Netnews
Vợ "ghen ngọt ngào" khiến bồ trẻ tự nguyện "xin trả lại" chồng Em ngưỡng mộ chị quá, đúng chị cao tay thật, chị ghen một cách ngọt ngào, lịch sự khiến vừa giữ được chồng vừa dạy cho cô bồ trẻ của chồng một bài học nhớ đời. Ảnh minh hoạ: Internet Với những gì xảy ra trong câu chuyện Vợ già cao tay "đánh bay" bồ trẻ của chồng, thì đâu cần phải đao...