Tôi bị vợ tước mất quyền làm chồng hoàn hảo
Nhìn mấy anh Tây trẻ “tay xách nách mang” đồ đạc để vợ chuyên tâm bế con mà tôi khâm phục quá. Đến bao giờ phụ nữ Việt mới ý thức đầy đủ về quyền làm chồng hoàn hảo của cánh mày râu chúng tôi?
Tôi, một người đàn ông đã hiểu cho tình cảnh của phụ nữ chứ mấy ai thấu tâm tư của đấng mày râu. Tôi muốn làm người chồng hoàn hảo, người cha mẫu mực. Song vợ tôi, con tôi và những người bên tôi đã tước mất của tôi cái quyền cao quý ấy.
Mà họ tước quyền đàn ông của tôi bằng cách đánh hội đồng và dứt doát mới sợ chứ. Khi cái mầm mống bình quyền trong tôi vừa trỗi dậy sẽ bị ném lửa vào thiên rụi tức thì.
Hơn hai mươi năm sống trong cảnh cảm thương mẹ, chị và em, tôi thề lòng sẽ làm người đàn ông tử tế trong gia đình. Tôi không muốn giọt nước mắt và sự khóc khan sẽ lặp lại với vợ và con gái tôi.
Yêu nhau ba năm, kết hôn hai năm, cuối cùng tôi đã thành chồng và được làm cha như mong đợi. Cái kế hoạch nhân tâm nung nấu bao năm cũng đến hồi được thể hiện. Tôi vui ra mặt và hãnh diện vì điều đó.
Trong lúc vợ trông con, tôi tranh thủ ngiặt qua chậu quần áo của cả nhà trước khi đưa vào máy giặt cho sạch sẽ, thơm tho. Cuối ngày, vợ tôi thu quần áo với cái mặt nhăn nhó. Vợ bảo: “Ngâm comfo chưa đủ thời gian nên nắng mất mùi đồ của con rồi”. Không sao, tôi sẽ cẩn thận hơn.
Lần sau, vợ quăng ngay cái váy vàng vào người tôi quát lớn: “Sao anh vô tâm tới mức giặt đồ màu với đồ màu sáng. Nhìn cái váy vàng loang lổ màu đỏ này xem đi”. Tôi tưởng hàng vợ mua trong shop xịn nên bền màu. Ai dè, phải nghe điệp khúc tức tưởi của vợ: “Trời ơi, hơn triệu của tôi đi tong rồi”.
Tôi đi chợ thì vợ chê mua đắt, nấu cơm thì vợ trách “nấu bữa cơm mà lâu như mỏ bò”, quét nhà thì vợ bảo “mất tiêu đâu cái xúc xắc của con trên sàn nhà”… Nói chung tôi bị vợ liệt vào hàng “đoảng, đần”.
Không sao, “đoảng, đần” mà nuôi được vợ đẹp, con khôn, tôi cũng cam chịu. Người ta bảo hạnh phúc của đàn bà nằm ở nụ cười. Dù vợ tôi có cười hô hố chứ chẳng cười mỉm thì có sao vì tôi cũng nghĩ chẳng ai hoàn hảo cả.
Video đang HOT
Nhưng vợ tôi được sướng sinh bướng. Nàng hỉ hả đi lu loa với hàng xóm và cơ quan tôi về “chồng vụng”. Mấy bà hóng chuyện ở xóm kết tội tôi là “đàn ông mặc váy”, còn đồng nghiệp cười bảo: “dại thế, để vợ nó cưỡi lên đầu”.
Trong lúc bị tứ bề chỉ trích “vì tôi đã giành quyền đàn bà của họ”, vợ tôi lại dõng dạc tuyên bố: “Từ nay đừng có mó tay vào việc nhà là phúc cho vợ rồi”. Trời ơi, thì ra bao lâu nay tôi bị coi là cướp không công to việc lớn trong nhà của vợ, khiến cô ấy không được đóng vai vợ đảm.
Tôi hy vọng giấc mơ được làm người chồng hoàn hảo của đàn ông Việt sẽ trở thành hiện thực trong ngày không xa. Nhưng từ giờ tới lúc đó, tôi vẫn bị xem là “đoảng, đần, cướp phần việc nhà của vợ” (Ảnh minh họa)
Tôi chỉ muốn làm người chồng tử tế, thương vợ, yêu con. Tôi định vị được giá trị của vợ trong gia đình. Vì thế tôi yêu thương và tôn trọng cô ấy, chia sẻ việc nhà với vợ. Song ai cho tôi quyền được bình đẳng?
Nhìn mấy anh Tây trẻ “tay xách nách mang” đồ đạc để vợ chuyên tâm bế con mà tôi khâm phục quá. Đến bao giờ phụ nữ Việt mới ý thức đầy đủ về quyền làm chồng của cánh mày râu chúng tôi?
Tôi hy vọng giấc mơ được làm người chồng hoàn hảo của đàn ông Việt sẽ trở thành hiện thực trong ngày không xa. Nhưng từ giờ tới lúc đó, tôi vẫn bị xem là “đoảng, đần, cướp phần việc nhà của vợ”.
Xin các chị em một lần suy nghĩ lại để cánh đàn ông sống đúng với giá trị đích thực của mình. Nếu không, các anh em, chúng ta có nên làm cuộc cách mạng đòi nam quyền chứ nhỉ?
Theo VNE
Tôi đã ... phá thai để đi lấy chồng giàu
Lấy chồng giàu nhưng lại làm ra chuyện tội lỗi, bỏ đi đứa con của mình, tôi liệu có thể sống yên thân được không.
Ngày đó, khi biết tôi có thai, người yêu tôi đã ép tôi phải bỏ đi đứa con của mình. Vậy mà nhất định tôi không đồng ý, tôi cương quyết không thể bỏ con, vì đó là đứa con mà tôi đã có với người đàn ông tôi yêu thương, người mà tôi hứa sẽ trọn đời này giữ tình nghĩa thủy chung và sẽ lấy anh làm chồng.
Nhưng cuối cùng, chuyện tình cảm của chúng tôi chẳng đi đến đâu, nhất là khi anh phát hiện tôi mang thai. Anh thực sự nói chưa muốn có đứa con này, anh còn tương lai, còn sự nghiệp, anh cũng chưa muốn ổn định hay gắn bó với người phụ nữ nào đó. Thật là anh có yêu tôi nhưng anh lại chưa muốn cưới. Tôi cũng không hiểu vì sao, không biết anh còn muốn phấn đấu cái gì nữa, hay là anh còn mong muốn có thể tìm được cô nào tốt hơn.
Nhưng cuối cùng, chuyện tình cảm của chúng tôi chẳng đi đến đâu, nhất là khi anh phát hiện tôi mang thai. (ảnh minh họa)
Anh ép tôi bỏ đi cái thai ấy mà tôi không làm nên anh bực tức lắm. Anh nói sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện có đứa con này, nếu muốn thì tôi tự sinh vì anh chưa có ý định lấy chồng. Nghe anh nói mà tôi buồn vô hạn. Tôi đau khổ vì tại sao anh lại làm thế. Nếu như không muốn có đứa con này thì tại sao anh lại khiến tôi ra nông nỗi ấy. Anh bảo là do nhỡ, nhưng nếu không tại anh thì sao có chuyện này được.
Thế mà anh chia tay thật. Đùng một cái anh nói rằng, tôi hãy tự lo cho bản thân mình, anh nhất định không bao giờ chấp nhận chuyện đó. Tôi có van xin anh cũng không đồng ý, vì tôi không bao giờ muốn bỏ đi đứa con của mình.
Nhưng ông trời xui khiến thế nào, cuối cùng thì tôi cũng phải bỏ con. Vì ngày đó, sau khi chia tay anh được gần 1 tháng, tôi có được người bà con biết chuyện nên mối lái cho tôi một anh chàng giàu có tên thành phố. Anh ta đã có vợ nhưng cũng đã ly dị. Hiện tại chưa có con. Nghe nói người đàn ông này rất giàu, đang quản lý một công ty riêng, hiện đang làm giám đốc. Có một đời vợ nhưng chưa có con nên cũng không lo lắng ràng buộc gì.
Bố mẹ tôi cũng ưng lắm vì họ nghe tin tôi chia tay với anh thì tính luôn chuyện cho tôi đi lấy chồng vì sợ tôi vương vấn tình cũ. Thấy người ta cũng chân tình với mình và lại có của cải, với lại tôi cũng nghĩ, lấy chồng cho tình cũ biết mặt, thế nên tôi nhận lời làm người yêu anh ta.
Những ngày đó, anh ta ngỏ lời hứa hẹn rất nhiều. Anh ta nói muốn chúng tôi lấy nhau, về cùng nhau xây dựng gia đình, thế bố mẹ anh mới yên tâm được. Với lại anh ta cũng không còn trẻ nữa, xác định mối lái, thích là cưới thôi. Nhưng chuyện tôi có thai thì sao. Tôi suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng, quyết định phá thai.
Bố mẹ tôi cũng ưng lắm vì họ nghe tin tôi chia tay với anh thì tính luôn chuyện cho tôi đi lấy chồng vì sợ tôi vương vấn tình cũ. (ảnh minh họa)
Cái chuyện mà tôi không muốn làm khi bị người cũ yêu cầu thì giờ tôi lại chủ động làm. Tôi biết, người cũ không chấp nhận tôi, anh ta cũng bắt tôi phá thai, tôi chỉ để để đe dọa anh ta nhưng bao ngày, anh ta không mảy may gì. Khi biết tôi có người tới xin cưới, anh ta cũng mặc kệ, tôi biết, mọi thứ đã chấm hết.
Tôi quyết định phá thai vì người đàn ông giàu có, tôi phải khiến cho người đàn ông kia biết mặt. Thế rồi, chúng tôi lấy nhau cũng là lúc đứa con của tôi đã mất. Tình cũ cũng không hay chuyện này.
Giờ tôi đã là vợ của một người giàu có, được người khác coi trọng vì có tiền nhưng tôi lại day dứt vô cùng. Tôi sống không yên mỗi lần nghĩ tới con, nghĩ tới việc tôi đã cố gắng giữ con thế nào rồi lại nhẫn tâm bỏ con đi. Giờ tôi đã không còn là người con gái như trước đây nữa, tôi trở thành người đàn bà tính toán và sống thực dụng.
Có tiền, tôi ăn mặc đẹp hơn hẳn. Bố mẹ tôi cũng mừng vì con gái lấy được chồng giàu nhưng tôi thì luôn gặp phải ác mộng, luôn mơ chuyện quá khứ. Tôi không biết, mình có thể hạnh phúc khi mãi mang trong mình nỗi ám ảnh này. Chỉ mong con hiểu và tha thứ cho tôi, cũng mong cho cuộc sống này được yên ổn, mong mọi thứ cứ thế suôn sẻ trôi đi và tôi sẽ sinh cho người chồng một đứa con trai. Chuyện cũ hãy là quá khứ, có như vậy tôi mới hạnh phúc được.
Tôi có làm sai không? Thực ra, tôi đã cố gắng lắm rồi nhưng ông trời bắt tôi phải đi con đường này, tôi đành vậy thôi!
Theo VNE
Có nên từ bỏ gia đình để đổi lấy tình yêu Tôi 23 tuổi, đã ly hôn và đang nuôi một cháu nhỏ. Tôi gặp anh khi cuộc hôn nhân vừa đổ vỡ. Anh hơn tôi 22 tuổi, làm thầu xây dựng, các con anh đã lớn. Chúng tôi rất tâm đầu ý hợp, không thể sống thiếu nhau. Anh đi làm xa từ khi còn rất trẻ, mỗi năm chỉ về nhà vài...