Tôi bị sẩy thai, nhà trai vội vàng huỷ cưới
Khi biết tôi sẩy thai, gia đình anh vội vàng hủy cưới và họ cho rằng, không phải chịu trách nhiệm gì với tôi nữa.
Một mình nằm trong căn phòng vắng tanh, trên bàn là bát cháo mẹ bưng vào từ sớm mà tôi chẳng thể nào nuốt trôi. Một cảm giác nghẹn ứ ở cổ họng, rã rời thân xác, tái tê tâm hồn và đau nhói ở trong tim.
Nỗi đau mất đi đứa con bé bỏng chưa kịp chào đời cùng sự hắt hủi, ruồng bỏ của gia đình nhà chồng tương lai như khiến tôi vùi sâu xuống đầm lầy bất hạnh.
Tôi vẫn không hiểu nổi tại sao gia đình anh lại ghét bỏ tôi như vậy! (Ảnh minh họa)
Nhà anh cách nhà tôi cũng chỉ vài con hẻm nhỏ. Nhà anh giàu có, thuộc dòng dõi gia giáo, coi trọng danh dự và bố mẹ cũng đã “nhắm” cho anh một nàng dâu tương lai “môn đăng hộ đối”. Tất nhiên người đó không phải là tôi!
Thế nhưng đôi lứa làm sao thay đổi được sự sắp đặt của ông tơ bà nguyệt. Tôi và anh yêu nhau kể từ khi hai đứa bắt đầu lên thành phố học đại học. Tình yêu trẻ trung, nồng nhiệt cứ thế lớn dần lên bất chấp sự phản đối của gia đình anh.
Để cứu vãn tình yêu đó, tôi đã phải cố gắng học hành thật chăm chỉ với mục đích ra trường xin được công việc tốt, kiếm thật nhiều tiền, trở thành người phụ nữ giỏi giang, thành đạt, khiến gia đình anh thay đổi cách nhìn về tôi. Thế nhưng, dù có cố gắng cách mấy thì người ta vẫn xem thường xuất thân nghèo hèn của đứa con gái này.
Video đang HOT
Thấy tôi buồn bã, chán chường, người yêu tôi bèn dùng đến kế sách cuối cùng – “ăn cơm trước kẻng” khiến tôi có thai và buộc gia đình anh phải chấp nhận cho tôi về làm dâu. Vì anh biết bố mẹ anh rất sĩ diện với bà con hàng xóm, sợ nếu không cho cưới thì thiên hạ sẽ bàn ra tán vào với những lời lẽ chẳng hay ho.
Thế là mưu kế của anh đã thành công mĩ mãn. Một lễ cưới sẽ được diễn ra chỉ có điều nó không được trọn vẹn như chúng tôi mong ước. Nhà anh rất hời hợt trong khâu tổ chức, chỉ “làm lấy lệ” cho có. Thấy gia đình tôi, gia đình, họ hàng anh chỉ nhìn “bằng nửa con mắt”.
Chưa hết, khi rước dâu, gia đình anh không muốn cho đàng gái đi vào bằng cửa chính mà phải chui ngõ sau để vào nhà. Bố mẹ anh cũng yêu cầu đám cưới xong, tôi phải hoàn trả lại họ tất cả nữ trang, vàng bạc mà họ tặng tôi lúc làm lễ… Trong mắt họ tôi chỉ là một đứa con gái hư hỏng, lầm lỡ!
Những hành động xem thường thông gia của nhà trai khiến tôi vô cùng ấm ức. Tôi thấy thương cho bố mẹ mình phải chịu nhục nhã và còn lo sợ không biết sau này về sống chung, họ sẽ còn đối xử tệ bạc với mình đến mức nào nữa! Thế nhưng vì con, vì anh, vì mái ấm hạnh phúc đang đón chờ, tôi ngậm ngùi chấp nhận tất cả.
“Bụng mang dạ chửa” mà tinh thần tôi liên tục bất ổn, ăn không ngon, ngủ không yên, sức khỏe tụt dốc…. và điều gì đến cũng đến, cách ngày lễ cưới diễn ra đúng một tuần, tôi chẳng may bị sẩy thai. Lúc này con tôi đã tròn 4 tháng tuổi.
Trong khi tôi vật vã đau đớn vì mất con thì một tin dữ khác nữa lại ập đến: phía gia đình nhà chồng đơn phương hủy đám cưới với lý do tôi đã làm mất đứa cháu của họ, họ cũng chẳng việc gì phải chịu trách nhiệm với tôi. Tất nhiên, chồng tương lai của tôi đã phản đối dữ dội nhưng rồi cuối cùng cũng bất lực trước sự độc đoán của bố mẹ anh.
Anh buồn rầu, chán nản qua nhà an ủi tôi rồi tối đó gói ghém hành lý bỏ vào thành phố sống. Anh còn dặn tôi khi nào khỏe thì vào đó với anh, hai đứa sẽ làm lại từ đầu mà không cần sự chúc phúc của gia đình anh nữa. Tôi nghẹn ngào trong nước mắt…
Dù có suy nghĩ đến cỡ nào đi nữa tôi vẫn không hiểu nổi tại sao gia đình anh lại ghét bỏ tôi như vậy! Nghèo khó có gì là sai khi con người ta sống trong sạch, biết phấn đấu vươn lên? Đôi lứa có quyền tự do lựa chọn, tự do yêu đương trong khuôn khổ pháp luật mà!
Tôi đã mất con, mất đi niềm hạnh phúc được làm cô dâu lung linh trong ngày cưới và còn khiến bố mẹ lo lắng, buồn tủi. Nhưng dù sao, tình yêu chung thủy của anh – người con trai tôi yêu thương thật lòng và cả sự hy sinh của bố mẹ tôi sẽ là động lực để cho tôi vực dậy làm lại tất cả vì chẳng có đau thương nào là mãi mãi.
Theo DanViet
Mẹ chồng đưa 400 triệu để tôi phải nghỉ việc
Dù tôi đã giải thích hết nước hết cái với mẹ chồng rằng mình chưa thể sinh con vào lúc này do vướng phải hợp đồng công việc với công ty nước ngoài nhưng mẹ chồng tôi vẫn không chịu hiểu, thậm chí còn vứt tiền vào mặt tôi, yêu cầu tôi nghỉ việc.
ảnh minh họa
Vợ chồng tôi đều là người Việt Nam, nhưng hiện sinh sống và làm việc ở Nhật Bản. Chúng tôi kết hôn được ba năm và đã có một cô con gái xinh xắn. Cũng vì con mà tôi chấp nhận tạm quên tấm bằng tiến sĩ khoa học môi trường, ở nhà sinh rồi chăm con chờ đến khi con cứng cáp.
Mới cách đây 7 tháng, tôi đã gửi cháu đi trẻ. Bắt đầu hành trình tìm việc làm. Một phần tôi không muốn lãng phí bao năm học hành vất vả và tấm bằng loại ưu của mình. Mặt khác tôi nghĩ mình cũng cần chứng tỏ bản thân, phải là phụ nữ tự chủ về tài chính, không để phụ thuộc vào chồng. Và thật may mắn, tôi đã xin được công việc phù hợp với khả năng, với kiến thức mà tôi đã được học. Nhưng bạn biết đây, phụ nữ ở Nhật chuyện tìm kiếm công việc đâu có dễ dàng. Để được chấp nhận, ngoài các điều kiện, quy định khác, trong hợp đồng lao động tôi còn phải đồng ý một thoả thuận rằng không được sinh con trong vòng ba năm đầu.
Tôi năm nay 31 tuổi. Chồng 35 tuổi. Thiết nghĩ, ba năm cũng là khoảng thời gian cần thiết để tôi dần trở lại với xã hội, với đam mê nghề nghiệp và cũng đủ để con gái yêu của chúng tôi lớn khôn hơn chút trước khi vợ chồng tôi vạch kế hoạch đón thêm thành viên mới.
Nhưng quyết định trở lại với công việc của tôi lại chẳng được nhà chồng ủng hộ. Với gia đình chồng, nhất là mẹ chồng - người chỉ có duy nhất cậu con trai là chồng tôi, tôi như kẻ có tội vì đã dám lơ là chuyện sinh đẻ, không chuyên tâm vai trò làm vợ, làm mẹ, không chịu sinh tiếp một đứa cháu trai đích tôn cho dòng họ. Dù ở xa đến cả hàng ngàn cây số, nhưng không hôm nào bà quên gọi điện cho vợ chồng tôi. Thủ thỉ có, tâm sự nhẹ nhàng có, rồi quát mắng, thậm chí giận dỗi vùng vằng, đe doạ rằng nếu không chịu nghỉ việc để sinh con thì không xong với bà.
Tưởng bà nói vậy rồi thôi. Lại nghĩ vợ chồng con cái tôi ở xa, bà có muốn làm gì cũng kệ bởi chúng tôi đã có kế hoạch của mình, rằng chuyện sinh con không phải lúc này.
Nhưng bà mẹ chồng "bá đạo" của tôi khiến cả hai vợ chồng sửng sốt và kinh hãi khi bà tự mình lo mọi thủ tục để sang Nhật mà không bàn với chúng tôi một tiếng. Và ngay sau bữa cơm sum họp đầu tiên, chủ đề bà mời vợ chồng tôi ra phòng khách nói chuyện không gì khác là yêu cầu tôi nghỉ việc để sinh con. Bà cho rằng, nếu để 3-4 năm nữa, lúc đó tôi đã nhiều tuổi, lại có khi tôi lười đẻ, có khi tôi chẳng thể đẻ được nữa, nên bà yêu cầu phải có đứa cháu trai thì mới để yên cho tôi thích làm gì thì làm.
Dù tôi đã giải thích hết nước hết cái với mẹ chồng rằng mình chưa thể sinh con vào lúc này do vướng phải hợp đồng công việc với công ty nước ngoài nhưng mẹ chồng tôi vẫn không chịu hiểu, thậm chí còn vứt tiền vào mặt tôi, yêu cầu tôi nghỉ việc.
Bà bảo "Đây là 20.000 USD. Số tiền ban đầu tôi đưa cho cô để cô thu xếp nghỉ việc và ở nhà sinh cho tôi thằng cháu đích tôn. Nhiệm vụ của cô chỉ việc sinh, còn lại tôi nuôi. Tôi chỉ có chồng cô là con trai. Trách nhiệm của tôi với dòng họ Hà là phải có người nối dõi".
Tôi đang viết những dòng tâm sự với nước mắt ngắn nước mắt dài và chưa biết làm cách gì với ý định của mẹ chồng, trong khi chẳng thể trông mong gì ở chồng mình. Anh cũng đã xuống nước và năn nỉ tôi thực hiện theo đúng mong muốn của mẹ mình. 31 tuổi. Nếu chấp nhận sinh con và lại tiếp tục chuỗi ngày ở nhà trông con không biết đến khi nào tôi mới thực hiện được giấc mơ của mình? Hơn thế, bạn có nghĩ cách làm của mẹ chồng có phần xúc phạm và thiếu tôn trọng tôi không?
Theo VNE
Chán chồng nghiện đỏ đen, tôi mong được cưới người tình Sau vài năm, chồng muốn vun đắp lại hạnh phúc nhưng tôi không thể vì tình cảm đã nguội lạnh. Tôi mong một đám cưới với người tình. ảnh minh họa Cuộc đời tôi bắt đầu sai lầm khi quyết định kết hôn với người chồng đam mê cờ bạc. Tôi nghĩ bằng tình yêu sẽ làm anh thay đổi nhưng hoài công...