Tôi bị sảy thai, anh đòi hủy hôn
Anh không lo lắng cho sức khỏe của tôi đã đành nhưng cũng không hề thấy anh tỏ ra thương xót gì đứa con ruột thịt của mình.
Yêu nhau được 2 năm thì chúng tôi tính chuyện cưới xin, vì cả hai bên gia đình cũng thúc giục. Tôi gật đầu đồng ý làm vợ anh vì nghĩ rằng, dù sao thì cũng đã ổn định rồi, công việc ổn rồi, có gì mà phải lăn tăn. Thến nhưng, anh ra điều kiện với tôi. Anh bảo, phải có bầu mới cưới, vì anh không muốn về rồi lại chuyện này, chuyện kia xảy ra.
Tôi không đồng ý vì không muốn &’ăn cơm trước kẻng’. Nhưng được anh động viên, anh bảo không sao, cứ như thế thì cưới xong, con cái ổn định đỡ mất thời gian. Với lại bây giờ người ta toàn thế, có như ngày xưa đâu mà ngại. Có bầu rồi mình sẽ có trách nhiệm với nhau hơn. Tôi vẫn lo sợ nhiều lắm, vì lúc nào cũng bị ám ảnh chuyện, có bầu rồi sẽ bị người yêu bỏ rơi, thì lúc ấy nhục nhã cho bố mẹ tôi lắm.
Tôi đã được chứng kiến nhiều người khóc lóc đau khổ khi có bầu mà không được cưới, rồi lại chuyện bị người yêu lừa có bầu, rồi bỏ rơi, không cần nhận con luôn. Trường hợp ấy thì quá nhiều, đâu còn ít ỏi gì, nên nhìn vào những tấm gương ấy mà sống chứ. Nhưng trước sức ép của anh, trước những lời ngon ngọt của anh, tôi có vẻ cũng đã mủi lòng.
Nghe anh nói tôi cũng thấy xuôi, và được bạn bè khuyên nhủ nhiều, nói là không sao, tôi gật đầu làm vợ anh khi chúng tôi đã có bầu được 5 tuần. Anh bảo, tầm 2 tháng sau thì cưới vì là, lúc đó, bụng hơi to, tầm 3 tháng là vừa. Với lại, 3 tháng thì đi lại cũng đỡ nguy hiểm. Hai nhà đồng ý cho chúng tôi chuẩn bị chuyện cưới xin.
Tôi gọi điện báo cho anh, anh có vẻ thất vọng vô cùng. Anh nói, tôi hay bị ốm yếu, có bầu cũng không phải là chuyện dễ rồi, giữ bầu còn khó hơn. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Vì quá lo nghĩ chuyện chồng con (cô dâu nào cũng vậy) tôi đã gầy đi, sức khỏe yếu. Tôi lại hay bị tụt huyết áp, không trông nom được bản thân mình nhiều, khi ăn ít tôi bị ngất xỉu, quá nguy hiểm. Và thật không may, do sức đề kháng yếu, có lần lo nghĩ quá nhiều nên tôi đã ngã ra, ngất và sảy thai. Tôi tỉnh dậy mà choáng váng đầu óc. Tôi đau khổ quá khi mất đi đứa con của mình. Nói thế nào cũng là con ruột dù là con mới được hơ một tháng. Đó là thứ quý giá thiêng liêng của tôi.
Tôi gọi điện báo cho anh, anh có vẻ thất vọng vô cùng. Anh nói, tôi hay bị ốm yếu, có bầu cũng không phải là chuyện dễ rồi, giữ bầu còn khó hơn. Anh bảo tôi thế hoãn cưới, đợi tôi khỏe lại, khi nào có bầu tiếp thì lại cưới. Anh muốn ăn chắc, muốn tôi có con với anh thì anh mới chịu cưới tôi. Lần này anh đưa ra yêu cầu là phải có hơn 3 tháng mới cưới, khi đó thì không dễ bị sảy nữa.
Nghe anh nói mà tôi chua chát trong lòng. Vì sự tự trọng của mình, tôi không đồng ý. Tôi nói anh thích làm gì thì làm, thích đi đâu thì đi, không cưới nhau cũng được. Tôi nổi khùng lên, lần đầu tiên từ ngày yêu anh, tôi lại giận dữ như vậy. Tôi không thể ngờ, khi vợ sắp cưới của mình sảy thai, anh còn trơ trẽn đưa ra điều kiện nữa. Anh không lo lắng cho sức khỏe của tôi đã đành nhưng cũng không hề thấy anh tỏ ra thương xót gì đứa con ruột thịt của mình. Tôi thấy uất nghẹn lên tận cổ, tại sao anh lại đối xử với tôi như thế. Tôi là người anh yêu cơ mà, anh thật quá nhẫn tâm với tôi và con anh.
Không sao cả, thật ra trong cái rủi còn có cái may, dù sao cũng chưa muộn khi tôi quyết định dừng lại tất cả. (Ảnh minh họa)
Tôi khóc cả tuần trời, và cuối cùng, tôi quyết định nói cho anh, tôi sẽ không mang bầu nữa, tùy anh quyết. Anh cáu tôi, gắt tôi, anh bảo, sẽ không chấp nhận cưới nếu tôi không mang bầu, không đáp ứng yêu cầu của anh, chúng tôi hủy hôn. Tôi đồng ý ngay, không do dự. Thật tệ bạc, người đàn ông như thế có thể lo lắng được cho tôi không. Tôi không còn cách nào khác, dù biết, hủy hôn lễ này, người thiệt thòi lớn sẽ là tôi. Nhưng làm sao đây, tôi không thể cam tâm sống vói người chồng như thế được. Tôi thật sự cảm thấy hận mình vì đã chọn anh, yêu anh, lại còn tính chuyện lấy anh nữa chứ. Bố mẹ tôi khóc vì thương con, họ cũng thông cảm khi tôi quyết định hủy hôn.
Nhìn bố mẹ mà tôi xót xa vô cùng. Nhưng có lẽ bố mẹ không muốn tôi rơi vào vũng lầy này, bố mẹ muốn tôi thoát khỏi ngục tù, vì họ cũng nhìn thấy tương lai mù mịt của con gái nếu con gái đồng ý lấy người đàn ông đó. Xã hội cũng hiện đại rồi, dù sao thì gần lấy một người làm chồng cũng không sao cả, chỉ là có nghị lực tiếp tục tương lai hay không mà thôi.
Không sao cả, thật ra trong cái rủi còn có cái may, dù sao cũng chưa muộn khi tôi quyết định dừng lại tất cả. Tôi không lấy anh, có lẽ đó là quyết định đúng đắn. Tôi cảm thấy mệt mỏi lắm rồi, làm sao đây, bây giờ tôi không biết tương lai sẽ đi về đâu, giống như đã từng lấy một đời chồng…
Theo VNE
Không chấp nhận người 'ăn cơm trước kẻng'
Đó là lời khẳng định của cô bạn thân tôi, khi cô ấy còn là sinh viên năm thứ 4 Đại học.
Hai người sống chung phòng kí túc và có chuyện tình cảm gì cũng trao đổi với nhau. Ngày ấy, tôi đã có người yêu, là một chàng trai Hà Nội, có nhà cửa riêng đàng hoàng, còn cô ấy chưa có ai cả. Cô ấy cũng mong muốn có một mối tình, để có ai đó quan tâm chia sẻ nhưng chỉ là duyên chưa tới, hoặc là chưa tìm được người phù hợp.
Có chuyện gì chúng tôi cũng chia sẻ cùng nhau. Ngay cả lúc vui, lúc buồn vì người yêu, tôi cũng tìm cô ấy để tâm sự. Chúng tôi là đôi bạn có vẻ là hiểu nhau nhất trong phòng.
Ngày đó, có nói với cô ấy rằng, sau khi ra trường, kiếm một công việc rồi tính chuyện cưới xin. Rồi cô ấy hỏi tôi về chuyện đã &'qua lại'với bạn trai chưa, tôi thẳng thắn thừa nhận rằng đã có. Và bảo, anh ấy còn muốn có một đứa con trước khi cưới, như thế sẽ chắc chắn hơn, và lấy nhau rồi có con ngay thì sẽ tu chí làm ăn được.
Lúc đó, cô bạn tôi dãy nảy lên, bảo tôi là ngu muội, bảo tôi là không thể chấp nhận được chuyện &'ăn cơm trước kẻng' hay chuyện có bầu trước khi cưới. Những người như thế là những người không biết suy nghĩ thấu đáo, vì đàn ông, khi đã có đuợc mình rồi, người ta sẽ nhanh chán hoặc sẽ bỏ mình ngay lập tức. Đặc biệt, có bầu trước khi cưới là chuyện không nên chút nào, vì có bầu rồi thiên hạ sẽ cười chê, rồi chẳng may xảy ra việc gì, nhà người ta không đồng ý cưới thì sao.
Thế rồi, hơn 9 tháng sau khi ra trường, tôi nhận được tin cô ấy cưới. Cô ấy đã có bầu 3 tháng và cần cưới gấp. (ảnh minh họa)
Tôi biết, cô bạn tôi cũng vì lo xa, cũng vì nghĩ cho tôi mà nói thế. Nhưng cái chuyện &'ăn cơm trước kẻng' bây giờ đâu có trọng đại như thế, người ta ai chẳng vậy, đầy ra thôi. Mọi người còn khuyến khích có bầu trước khi cưới chứ, có gia đình, không có bầu trước người ta lại chẳng chấp nhận cho kết hôn.
Tôi nói, cô bạn bực tức cáu kỉnh, bảo tôi là không hiểu chuyện, bảo tôi là sống quá buông thả, hư hỏng. Tôi thấy hơi bất ngờ về suy nghĩ của bạn. Cô ấy còn nói, nếu là cô ấy thì đừng hòng anh nào yêu mà chiếm đoạt được nhé. Nhất định là phải gìn giữ tới đêm tân hôn, còn chuyện có bầu trước cưới thì không bao giờ nhé.
Thế rồi, hơn 9 tháng sau khi ra trường, tôi nhận được tin cô ấy cưới. Cô ấy đã có bầu 3 tháng và cần cưới gấp. Tôi không coi thường bạn mà chỉ thấy bình thường. Và khi tôi hỏi sao lại thế, cô bạn chỉ còn nước cười trừ, bảo hoàn cảnh phải vậy, cũng không biết sao lại không giữ nổi mình. Có lẽ, cô bạn quá ngại với tôi, chỉ là không muốn nói lời xin lỗi, hay không muốn rút lại lời khẳng định trước kia của mình mà thôi. Còn tôi thì dù có nói bạo nhưng vẫn chưa có bầu và cũng chưa cưới.
Thế mới nói, không ai có thể nói trước được điều gì và cũng không nên nói trước. Mỗi người mỗi cảnh, người ta dù làm việc gì đi chăng nữa cũng có lý do của họ, nên không thể dùng suy nghĩ của mình để phán xét người khác. Các bạn thấy tôi nói có đúng không nào?
Theo VNE
Không có bầu trước, người ta cười cho đấy! Đó là câu chuyện tôi nghe được khi đi thang máy buổi sáng, khá hài hước và thú vị. Thấy hay hay nên chia sẻ, chị em cho ý kiến nhé! Chuyện là, hôm nay nghe được mấy chị tán gẫu. Có ba chị trong cầu thang máy, muộn giờ công sở mà vẫn cố buôn cho bằng được câu chuyện đang hot....