Tôi bị quả báo vì ve vãn anh rể
Tôi tự cho mình là người phụ nữ đoan chính, tự vỗ ngực nhận mình là người chung thủy, không lăng nhăng, vậy mà… Cuối cùng tôi cũng phải lòng một người không nên phải lòng, đó là anh rể của tôi, chồng của chị gái ruột.
Thực ra, tôi có một lý do để biện minh cho mình, đó là, anh rể chính là người bạn mà tôi quen biết trước chị. Ngày đó, vì tới chơi với tôi, gặp chị tôi ở nhà và anh đã đem lòng yêu thương chị tôi.
Ngày đó tôi cũng chỉ quý mến anh, chưa phải là tình cảm nam nữ gì, hai anh em coi nhau như hai người bạn tốt, nên anh quen chị gái, thương chị ấy, tôi không ý kiến gì, tôi mừng là khác. Nhưng từ khi họ yêu nhau, những cử chỉ quan tâm anh dành cho chị, anh chiều chuộng nâng niu chị như một bông hoa khiến tôi có chút ganh tị và chạnh lòng. Anh chưa bao giờ quát tháo chị, giống như người yêu tôi. Chị thích gì anh cũng chiều.
Tôi từng mơ ước cuối tuần được người yêu chở đi chơi xa, nhưng người yêu tôi bận, không bao giờ làm được chuyện đó. Còn anh làm được hết, anh đưa chị đi những nơi chị thích, dù là chơi gần. Hai người thường rủ nhau đi mua sắm. Những lúc chị khoe với tôi được anh mua cho cái này, cái kia, khiến tôi ghen tị lắm. Trước đây là bạn, anh hay quan tâm tôi hơn bây giờ. Vì anh nghĩ, tôi cũng có người yêu nên sẽ được quan tâm, còn anh chỉ hỏi han, vui vẻ với tôi khi ở bên cạnh chị với tư cách là anh rể tương lai mà thôi.
Không biết tự bao giờ, tôi ước người yêu mình cũng được như anh. Và dần dần, những gì anh làm cho chị tôi đều mang ra so sánh với người yêu mình. Chỉ cần bạn trai tôi bằng một nửa của anh thì tôi vui lắm rồi! Tôi ước được như chị, được anh chiều chuộng, ân cần, thi thoảng lại hôn lên trán tôi kiểu đáng yêu và lãng mạn. Nghĩ lại những ngày tháng trước kia, thật tiếc vì tôi đã không yêu anh, đã để anh yêu chị.
Và anh chị cưới nhau. Không hiểu sao , ngày chị cưới mà tôi không vui lắm. Tôi đã khóc, ai cũng tưởng tôi khóc vì nhớ chị, nhưng không phải, hình như là tôi khóc vì mất anh. Anh và chị dọn sang nhà riêng, sống cũng gần nhà tôi nên tôi cũng có điều kiện được gặp anh chị thường xuyên. Vì nhà gần nên anh hay lui tới nhà tôi thăm bố mẹ vợ.
Video đang HOT
Tưởng là cưới nhau rồi mọi thứ sẽ khác. Nhưng tôi vẫn chưa thấy anh thể hiện cái gì khác lạ cả. Đến nhà anh chơi, nhìn anh yêu chiều vợ, gắp thức ăn cho vợ mà tôi phát thèm. Tôi thèm được cảm giác ấy, thèm được người chồng như thế và tôi đã nghĩ tới chuyện quyến rũ anh.
Không hiểu thế nào mà tôi lại nói hết với anh qua điện thoại. Tôi nhắn tin cho anh cả tối rằng tôi ước có được người chồng như anh. Nếu như không phải là thì có lẽ tôi đã cướp anh rồi. Tôi dám nói thế với anh, có chết không. Nhưng không hiểu sao, tôi không hối hận. Tôi đã nói, tôi muốn được qua lại với anh, được anh chiều chuộng như thế, vì trước giờ, anh đã chơi với tôi trước, anh lẽ ra là của tôi, nếu không có tôi thì anh cũng không thể đến được bên chị.
Anh đồng ý gặp tôi, đi cà phê với tôi khiến tôi sáng mắt. Tôi đã ăn diện thật đẹp,trang điểm thật xinh để gặp anh. Nhưng điều làm tôi choáng nhất chính là, có chị ở đó. Anh đã nói hết chuyện này với chị và cho chị đọc tin nhắn dụ dỗ anh rể của tôi. Tôi chết lặng, toàn thân mềm nhũn vì thấy nhục nhã. Chị đã nói chuyện với tôi thẳng thắn. Chị không mắng tôi, chỉ nói cám ơn tôi đã giới thiệu anh, nhưng dù thế nào thì bây giờ anh cũng là chồng chị, là anh rể của tôi. Chị nói, mong tôi sớm lấy chồng để ổn định cuộc sống.
Nghe chị nói, tôi càng thấy nhục nhã và chua chát hơn. Tại sao chị lại khiến tôi ra nông nỗi này, chị là trái tim tôi còn đau gấp trăm lần chuyện chị chửi rủa hay lăng mạ tôi. Giờ tôi không dám nhìn mặt anh chị, không dám đối diện với cả bố mẹ và người yêu mình. Mỗi lần anh chị tới nhà chơi là tôi toàn trốn, vì tôi sợ không thể làm gì, cứ luống cuống mãi thôi. Tôi đang bị tâm can dày vò, đó có lẽ là sự trả giá cho thói lăng nhăng, định dụ anh rể của tôi.
Theo Khám Phá
Cuộc hôn nhân 8 năm yên bình của chị tôi sắp trở thành nỗi đau không thể xóa nhòa
Người chị gái mà tôi yêu quý, kính trọng giờ lại đang rơi vào tình cảnh đau đớn này, làm sao tôi có thể yên lòng. Cuộc hôn nhân của chị sắp trở thành địa ngục giam cầm chính chị.
Cả tuần nay, cứ mỗi lần nhìn thấy chị gái mình hết phục vụ cho mẹ chồng rồi đến chồng, lòng tôi lại nhói đau. Nhưng đáp lại sự chăm sóc ấy, họ lại trách móc nạt nộ chị tôi hết lời. Anh rể về nhà cái áo cũng bắt chị tôi mang lên phòng, nước thì phải dâng tận tay. Nhìn thấy cảnh ấy, dù cố nén nhưng tôi vẫn giận điên người.
Tôi được bố dắt về sống cùng nhà với chị khi lên 4 tuổi, còn chị thì 12. Chẳng có người phụ nữ nào cao thượng đến mức đối xử tốt với con của tình nhân và mẹ chị cũng vậy. Trước mặt bố, bà ngọt nhạt với tôi nhưng rồi khi chỉ có tôi và bà, tôi được bà đối xử chẳng khác nào kẻ thù. Nỗi đau của người phụ nữ khi phải nuôi con của người khác làm bà thay đổi. Không chỉ đối xử tàn tệ với tôi mà ngay cả với chị, đứa con gái duy nhất của bà, cũng không ngoại lệ.
Kí ức tuổi thơ cay đắng ấy vẫn luôn in đậm trong tâm trí của hai chị em. Những lời nhiếc mắng, những trận đòn roi, thậm chí nhiều lần thức ăn vương vãi từ đầu đến chân. Có lẽ tôi không thể sống được nếu không có chị gái. Ngày ấy chẳng hiểu vì lí do gì nhưng chị thương tôi vô cùng mà tôi cũng quấn quít lấy chị, đêm ngủ cũng phải ôm chị. Càng thấy cảnh chướng tai gai mắt đó, mẹ chị càng ghét chúng tôi hơn.
Chị tôi chẳng khác gì một người giúp việc. (Ảnh minh họa)
Chị em tôi đi học nhờ vào số tiền bảo hiểm của bố khi ông mất vì tai nạn. Khi chị đang ở năm cuối đại học thì mẹ chị qua đời. Chị vừa học vừa làm thêm để lo cho cuộc sống của hai chị em. Tôi là gia đình của chị. Vì lí do đó mà khi chị lấy chồng điều kiện duy nhất của chị đặt ra là phải cho tôi sống cùng với chị.
Chị lấy anh rể khi cả hai làm cùng một công ty. Anh yêu chị cuồng nhiệt, anh chinh phục chị bằng mọi cách từ thực tế đến lãng mạn, như tặng quà cho chị, đưa đón chị đi làm, đến nhà sửa bóng đèn hay thay vòi nước. Anh còn mua hoa hồng và nhiều đồ ăn đến nhà vào những dịp đặc biệt. Mới đầu chị thờ ơ mọi thứ, nhưng dần dà sự chân thành của anh làm chị thay đổi.
Chị tôi về làm dâu nhà giàu cũng chẳng sung sướng gì. Mẹ chồng coi thường chị ra mặt, đã vậy về làm dâu còn dắt theo em gái. Bà hạch sách chị đủ điều, nói xa nói gần mỉa mai xoi mói. Bà yêu cầu chị nghỉ làm để trông coi nhà cửa. Chị tôi chẳng khác gì một người giúp việc. Nhưng chị vẫn cắn răng chịu đựng, vẫn một dạ hai vâng, không khi nào than vãn một lời.
Còn anh rể, sau khi kết hôn được hơn năm, anh cũng bắt đầu thay đổi. Nhiều lúc tôi cảm giác anh như ông chủ của chị gái mình. Nói năng cộc lốc như ra lệnh, chị tôi lúc nào cũng cơm dâng nước rót. Chẳng bao giờ anh dành cho chị một lời nói ấm áp, hay một cử chỉ âu yếm thân mật. Buồn hơn là anh chẳng bao giờ đi đâu cùng chị, lúc nào chị cũng lặng lẽ một mình.
Hơn ai hết tôi hiểu được chị mình sẽ đau đớn đến mức nào nếu gia đình tan vỡ. (Ảnh minh họa)
Sau tám năm kết hôn, chị và anh có một trai, một gái. Anh giờ cũng đã là trưởng phòng kinh doanh của công ty. Cứ ngỡ chị tôi sẽ được sống trong hạnh phúc, nào ngờ cách đây vài tháng tôi tình cờ phát hiện anh đang cặp với người khác. Hôm ấy tôi cùng nhóm bạn đang đi thực tế ở một resort để tìm ý tưởng cho bộ ảnh mới. Tôi nhận ra chiếc xe hơi quen thuộc của anh rể nên tôi tò mò đi quanh tìm hiểu. Những gì hiện ra trước mắt làm tôi há hốc cả miệng. Người đàn ông lịch lãm mẫu mực của chị tôi đang tay trong tay với một cô gái khá xinh đẹp. Hai người rất tình tứ, như đôi vợ chồng mới cưới.
Gần cả tháng sau đó tôi tiếp tục theo dõi, anh rể tôi và tình nhân luôn gắn bó với nhau như hình với bóng. Nhìn cách anh đối xử với cô ta, tôi có thể chắc chắn anh đang say cô ta như điếu đổ. Anh ân cần chăm sóc cho tình nhân của mình. Nhưng mỗi lần về nhà anh đối xử với chị tôi đầy gia trưởng, nạt nộ trách mắng.
Cuối tuần vừa rồi, anh rể đi đâu về rất trễ. Anh nhấn chuông cổng nhưng vì đang dỗ cho con gái ngủ nên chị mở cổng muộn. Vậy mà khi chị vừa ra đến nơi anh đã dùng những lời vô cùng nặng nề để trách mắng chị: "Mày ngủ với thằng nào mà giờ mới ra". Anh còn mắng chị là đồ ăn bám, loại đàn bà lười biếng, chỉ biết ăn với ngủ. Đã vậy khi xuống bếp anh còn tạt hết li nước mật ong lên người chị.
Nhìn thấy vậy tôi chỉ muốn xông tới đấm cho anh rể một trận. Tôi muốn nói hết những gì mình đã thấy, tôi muốn hét vào mặt anh kêu anh đừng sống hai mặt và giả dối như vậy nữa. Tôi muốn nói anh cũng chỉ là một kẻ khốn nạn. Nhưng tôi lo lắng khi làm lớn chuyện, anh rể tôi sẽ chọn vợ hay tình nhân.
Bao năm qua chị gái tôi sống cam chịu cũng chỉ vì muốn gìn giữ gia đình. Nếu biết anh phản bội có lẽ chị sẽ không chịu nổi. Hơn ai hết tôi hiểu được chị mình sẽ đau đớn đến mức nào nếu gia đình tan vỡ, vì kí ức tuổi thơ ngày trước chưa thể phai nhòa. Tôi không muốn chị mình lại tiếp tục dằn vặt bản thân và sống trong những tháng ngày đau khổ. Nhưng tôi phải làm sao để giúp chị mình đây. Mong mọi người cho tôi vài lời khuyên.
Theo Afamily
Định mệnh cay nghiệt của kẻ bỏ chồng lấy anh rể Năm nay, cô đã ngoài 40 tuổi. Lúc còn trẻ, cô lấy chồng, một người say xỉn không biết làm ăn, suốt ngày đánh đập cô. Khi đó chị gái của cô mắc bệnh hiểm nghèo, các cháu còn quá nhỏ, anh rể đi công tác suốt, thương chị nên cô thường xuyên tới giúp chị và lo cho các cháu. Vì thế...