‘Tôi bị mẹ bạn trai khinh ra mặt’ quyết không lụy tình
Trước kia tôi không phải là một cô gái quá bi lụy hay lụy tình, tôi cũng đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả.
ảnh minh họa
Khi viết xong bài tâm sự gửi đi thì chính tôi đã có câu trả lời cho chính mình. Và cũng vì viết và gửi thì cũng phải chờ ít ngày sau bài mới được đăng lên thì trong thời gian đó tôi đã suy nghĩ về những gì tôi làm. Có một số người nói tôi ngu, nào là nồi nào úp vung nấy… tôi chấp nhận hết vì có thể những độc giả đó bực mình và bức xúc về bài viết của tôi nhưng tất cả cũng vì muốn tốt cho tôi. Tôi rất cám ơn.
Trước kia tôi không phải là một cô gái quá bi lụy hay lụy tình trong tình cảm. Tôi cũng đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả. Nhưng khi bước vào tình yêu thì tôi mất hẳn lý trí.
Những ngày qua tôi nghĩ đến gia đình nhiều hơn. Tôi không vì tình yêu mà quên ba mẹ. Chỉ là tôi ở nhà thì được cưng hơn các anh chị thôi. Tôi vẫn đi làm, tuy đồng lương ít ỏi nhưng tôi vẫn muốn san sẻ tài chính với ba mẹ, dù không đáng là bao. Tôi vẫn luôn quan tâm đến gia đình mình.
Video đang HOT
Thật tâm trong lòng tôi vẫn cảm thấy tôi không bất hiếu với ba mẹ. Khi yêu thì ai mà chẳng muốn được gia đình người yêu thay đổi cái nhìn tốt về mình hơn đúng không? Tôi thấy ngày đám giỗ mẹ anh làm quần quật từ sáng đến chiều, đến khi tôi qua nhà thì mọi việc nấu nướng cũng đều xong hết. Chỉ còn ăn xong thì rửa bát thôi, nên việc đấy tôi làm là điều bình thường mà.
Qua nhà anh và sống ở nhà tôi chỉ khác là khi nhà tôi có tiệc tôi phụ chị rửa bát, dọn bếp và những việc đó là 2 chị em tôi làm cùng nhau. Còn qua nhà anh thì tôi và anh cùng làm. Ngược lại tôi thấy anh phụ mình nên tôi cũng rất vui. Nhìn anh như vậy tôi có còn dám kêu than?!
Tôi làm những việc vặt như thế để mẹ anh thấy rằng không phải người con gái miền Nam nào cũng ăn chơi, không biết làm việc, chỉ thích hưởng thụ. Còn về tình cảm, tôi quan tâm quá mức thì đúng là lỗi do tôi. Tôi đã quá nuông chiều anh.
Tôi sẽ gặp anh khi tôi nghĩ đến anh với sự bình thản và nhẹ nhàng với vị trí là những người từng đi qua đời nhau (Ảnh minh họa)
Tôi rất buồn khi mẹ anh vẫn không thay đổi cái nhìn tốt hơn về tôi. Nhưng tôi đã có quyết định của mình là dừng lại. Tôi cũng không còn niềm tin vào anh nữa. Tôi cũng lo sợ cái cảm giác chỉ mỗi mình tôi cố gắng rồi kết quả chẳng được như ý.
Dù tôi vẫn còn yêu anh nhưng tôi đã chọn cách im lặng để chấm dứt và vì còn yêu anh, tôi đã không can đảm gặp anh để nói lời chia tay vì tôi sợ lúc ấy tôi sẽ yếu lòng. Tôi cần thời gian, vì thời gian sẽ giúp tôi quên anh, giúp tôi xóa bỏ những thói quen mà khi quen anh tôi đã vô tình tạo nên.
Tôi sẽ gặp anh khi tôi nghĩ đến anh với sự bình thản và nhẹ nhàng với vị trí là những người từng đi qua đời nhau. Cám ơn các bạn độc giả đã quan tâm đến bài tâm sự của tôi.
Theo VNE
Vì yêu anh, em sẽ sống an phận
Chẳng thể cùng anh đi hết con đường hạnh phúc, em sẽ lấy người bố mẹ em mong muốn để yên phận và để quên anh.
Chỉ còn một tuần nữa thôi, một tuần nữa thôi là đúng một năm ngày chúng mình gặp nhau. Em từng mong lắm đến ngày đó vì khi ấy, mối quan hệ của mình sẽ được tính thời gian theo năm. Thế mà giờ đây lòng em trống trải và cô đơn khủng khiếp. Em cũng từng tin rằng định mệnh đã mang anh đến với em. Nhưng hình như em đã nhầm. Anh đến với em như một cơn gió và cũng ra đi giống như vậy.
Có lẽ anh không nhớ nhiều đến kỷ niệm một năm qua chúng mình có với nhau. Nhưng với em, nó như một cuốn phim quay chậm, cứ như mới ngày hôm qua thôi. Lần đầu tiên em đến thăm nhà anh, anh đã vui như thế nào, anh nhớ không? Anh cảm ơn em nhiều lắm, anh hỏi em muốn gì không, anh sẽ làm cho em bất cứ điều gì em muốn như một món quà tặng em vì tất cả những điều em làm. Thời gian trôi qua, anh không còn mong ngóng em vì em "cũ kỹ" rồi phải không anh? Hay tại anh tất bật với những việc không tên khác? Giá mà anh hiểu, khi sẻ chia dù người khác không giúp được nhiều thì lòng mình cũng thấy nhẹ. Sao anh không thử một lần để em được lắng nghe anh? Lúc nào anh cũng bảo có nói thì em cũng chẳng giúp được anh.
Em buồn nhưng nỗi buồn có lẽ đã giảm nhiều theo thời gian. Cảm xúc đã bắt đầu "chai sạn" rồi. Nhưng anh à, thật lòng em không muốn vậy đâu anh. Em biết làm thế nào để cứu vãn tình yêu của chúng ta? Vì em sợ, sợ người mà em yêu thương không phải anh, sợ sẽ có một ai đó bước chung với em đến hết cuộc đời nhưng không phải anh, sợ phải đến những nơi quen thuộc với ai đó không phải anh...
Anh không biết em mệt mỏi đến thế nào đâu. Em cũng có nhiều lo toan, cũng có nỗi buồn gia đình, cũng vất vả như anh. Thế mà anh không hiểu em. Đã lâu lắm rồi em luôn lẩn trốn mỗi khi ba mẹ nhắc chuyện cưới xin, em đã lớn tuổi rồi phải không? Sốt ruột là vậy nhưng em vẫn tự nhủ với lòng rằng mình còn nhiều mục tiêu phải phấn đấu, lập gia đình sớm mệt lắm, nhiều lo lắng lắm. Em né tránh và bào chữa cho chính mình. Có phải em đang tự dối lòng mình không? Nhưng khi nghe ai đó kể về chồng họ, con họ, gia đình hai bên... em lại chạnh lòng. Sao em không thể cùng anh xây dựng nền tảng, cùng nhau thực hiện ước mơ về cà chua, cà rốt nhỉ. Viết ra những điều này, lòng em cũng xót xa lắm chứ. Em đã mệt mỏi đến mức đồng ý cho ba mẹ mai mối và hứa sẽ lấy bất cứ ai ba mẹ muốn. Có phải đó đang là cách để em được "yên thân" hay để ba mẹ yên lòng. Giá mà anh cùng em đưa ra kế hoạch như ngày anh mới quen em, thì em đã có thêm động lực và niềm tin. Nhưng anh im lặng.
Ngày mới quen, anh gọi cho em bất kỳ khi nào anh có thời gian và rồi những cuộc điện thoại cứ thưa dần, thưa dần, đến giờ thì chẳng còn nữa. Em có lỗi gì sao anh? Lẽ ra, em nên cầm tay anh, hỏi anh xem có chuyện gì khó khăn không anh nhưng em đã không làm vì em nghĩ rằng, em cũng cần những điều đó, anh đâu có làm cho em. Thời gian anh dành cho bạn bè còn nhiều hơn em mà, anh biết cả lịch trình của cô bé ở chung khu nhà, anh biết thằng bạn thân đang đau khổ, nó buồn vì người yêu đi lấy chồng. Nhưng anh không biết cả tuần đó em làm gì. Em đã cố gắng nhưng em không còn sức lực nữa, không còn nước mắt để khóc nữa. Đến cái cây cũng cần chăm sóc để lớn lên, huống chi tình yêu chúng mình, cũng cần thêm gia vị để mỗi ngày như mới yêu, để cùng nhau vượt qua sóng gió và gian nan. Sao anh không nâng niu như anh hứa? Em không mong giàu sang, không mong địa vị, em cần sự quan tâm và cuộc sống ấm áp cùng anh, cùng cà chua, cà rốt. Thế mà khó quá anh nhỉ? Tìm được người yêu mình không khó, tìm được người yêu, hiểu và thông cảm với mình mới khó. Em không dám tự hào, em là người yêu anh nhất vì có bao nhiêu người con gái đã đi qua đời anh rồi nhưng em tự hào, em đã làm hết sức mình. Em tưởng em là người phụ nữ cuối cùng, người phụ nữ được anh yêu thương nhất nhưng không phải, em không bằng bất kỳ ai trong quá khứ của anh.
Em biết và hiểu rất nhiều, tuy rằng không thể hiểu hết anh. Đã quá nhiều lần, em hứa sẽ quên anh nhưng lại không làm được. Anh vô tâm vì anh hiểu em khó quên phải không anh. Em sẽ cố, để anh có nhiều cơ hội hơn, để anh không còn mất thời gian vì em nữa. Vì anh không làm được điều em mong muốn, không thể cho em nhiều hơn những gì anh có thể. Anh đã dối em nhiều....
Theo VNE
Chán ngấy vì anh cứ mãi van xin tình tôi Sau hai lần phải bỏ thai, tình cảm của tôi dần phai nhạt nhưng anh không cho tôi chia tay mà cứ khóc lóc, năn nỉ cho anh có được tôi. Tôi và anh yêu nhau từ năm thứ hai đại học. Chúng tôi đã có một khoảng thời gian sống cùng nhau khi anh chuẩn bị tốt nghiệp. Thời gian đó cũng...