Tôi bị dọa nên cuống cuồng cưới
Một hôm, đang đi chơi, vợ tôi bảo: ‘Mẹ em hỏi là anh có lấy em không để mẹ còn biết đường nhận lời người khác’, làm tôi cười phá lên.
ảnh minh họa
Người yêu tôi là người vui tính, hay đùa và luôn khiến tôi bật cười. Đó cũng là điều khiến tôi say mê cô ấy. Chúng tôi yêu nhau từ hồi học chung đại học, ra trường đi làm được hơn 2 năm rồi nhưng vẫn chưa nói gì về chuyện cưới xin cả.
Ngày còn yêu nhau, cô ấy đã rất thích những màn cầu hôn lãng mạn và có lần bật khóc khi xem những đoạn cầu hôn trong phim. Cũng vài lần cô ấy nói với tôi về mơ ước được một lần cầu hôn như thế. Tôi chỉ cười. Nói thật, làm như thế ngại lắm, tôi thấy không tự nhiên và cả không tự tin nữa. Trần đời, sao tự nhiên lại phải quỳ xuống cầu hôn người ta như thế cơ chứ?
Một buổi chiều đi chơi, chúng tôi gặp rất nhiều xe rước dâu ở trên đường. Có lẽ hôm đó ngày đẹp nên nhiều đám cưới diễn ra. Cô ấy cười bí hiểm rồi quay sang tôi nói:
- À anh này! Mẹ em hỏi là anh có lấy em không, để mẹ còn biết đường mà nhận lời người khác.
Tôi từ ngỡ ngàng đến cười phá lên nhưng cũng lém lỉnh không kém, đối đáp lại ngay:
- Ai rước em đi thì anh mừng quá! Em bảo mẹ cứ nhận lời đi kẻo lỡ dở.
Nói là nói vậy nhưng tôi cũng cuống rồi. Không phải cuống vì chuyện bị ai đó cướp mất cô ấy, mà vì tôi biết, cô ấy đã nghiêm túc nghĩ về chuyện cưới xin, nếu tôi không tinh ý có phải làm người mình yêu buồn rầu hay không? Nhưng cầu hôn thế nào bây giờ? Tôi chẳng thể nghĩ ra. Tôi mạnh bạo rủ:
Video đang HOT
- Cuối tuần mình đi chọn nhẫn cưới đi em.
- Nhưng anh đã cầu hôn em đâu? Nhỡ em không đồng ý thì sao?
- Thì em cứ chọn nhẫn giúp anh, còn ai đeo lại là chuyện khác.
Chiếc nhẫn đã chọn vừa vặn tay cô ấy, tôi gửi lại cửa hàng để hôm sau qua lấy. Một buổi tối, tôi rủ người yêu đi ăn ở nhà hàng, nhân dịp “anh được tăng lương”. Cô ấy tin và đến điểm hẹn với tôi. Chúng tôi có một bữa ăn vui vẻ, ngập tràn tiếng cười. Đang ăn thì có hai nhân viên bê một hộp quà rất to và một bó hoa hồng ra tặng cô ấy. Hơi bất ngờ nhưng cô ấy cũng nhanh chóng nhận và mở hộp quà. Thế nhưng, mở mãi, mở mãi vẫn không thấy gì, hết lớp này đến lớp khác mà trong hộp chỉ toàn giấy là giấy, mãi đến hộp cuối cùng, mới thấy một hộp bằng nhung màu đỏ, món quà cô ấy không ngờ tới. Tôi nắm tay người yêu:
- Em bảo mẹ đừng nhận lời ai khác, vì anh đã chọn xong nhẫn cưới rồi còn đâu.
Cô ấy cười tươi, đưa hộp nhẫn cho tôi và chìa tay ra chờ đợi tôi lồng vào ngón áp út. Cuối cùng thì tôi cũng dành tặng cô ấy một lời cầu hôn, không hẳn lãng mạn nhưng rất đáng nhớ. Tháng 9 này chúng tôi sẽ về ở chung một nhà, mong rằng sự vui vẻ, hài hước sẽ theo chúng tôi đến mãi về sau.
Theo VNE
'Xin phép mẹ chồng cho con được về 'nơi sản xuất'
Các mẹ chồng tai quái ạ, không cần phải đuổi chúng con đi đâu cả, cũng đừng chờ đợi một lời xin lỗi ở chúng con vì con dâu đâu có làm gì sai. Chúng con xin tự nguyện quay về nơi sản xuất để làm lại cuộc đời".
Mình đang suy nghĩ sẽ sớm ra quyết định của đời mình, đó là nói với mẹ chồng ghê gớm của mình một câu mà từ lâu mình vẫn đắn đo mãi: "Xin phép mẹ cho con được về nơi sản xuất".
Trước khi đi, mình sẽ để lại một bức thư chung chung thế này, gửi mẹ chồng mình và những bà mẹ chồng "phát xít".
"Gửi các mẹ chồng tác oai tác quái.
Những điều các mẹ dạy hoàn toàn đúng, làm dâu phải biết nội trợ, toàn tâm toàn ý với nhà chồng. Nhưng điều đó không có nghĩa là những người con dâu chúng con phải nai lưng cật lực phục vụ từ A đến Z từ bố mẹ chồng đến em chồng trong khi không ai mó tay vào việc gì.
Người ta cưới vợ cho con trai còn các mẹ chỉ muốn cưới con gái người ta để phục vụ cho cả nhà. Khi chúng con về làm dâu, các mẹ cũng trút toàn bộ việc nhà cho dâu và chỉ ngồi rung đùi chỉ tay 5 ngón. Lại còn đưa ra một sớ dài các thứ "phải, phải, phải" như đã nêu.
Cứ cho là từ trước khi có con dâu, các mẹ đã phục vụ mọi người như thế. Nhưng vì đó là chồng và con ruột của các mẹ, muối đổ lòng ai nấy xót. Còn những cô dâu mới hoàn toàn là khác máu tanh lòng. Tình cảm và hơi sức đâu mà phục vụ cả một đại đội người dưng như thế? Có lắm thì là vì yêu chồng nên cán đáng một số việc cần làm mà thôi.
Các mẹ chồng luôn đòi hỏi con dâu phải xem nhà chồng như nhà mình nhưng đã bao giờ các mẹ xem con dâu là con? Tình thương chỉ có được khi trải qua thời gian chung sống trên cơ sở tôn trọng giúp đỡ lẫn nhau. Tình thương không bao giờ được xây dựng bằng sự chèn ép và phục dịch.
Từ lúc về làm dâu, các mẹ luôn ở đâu đó trên ngai vàng, nhả những lời gang thép xuống đám thường dân là con dâu dưới tận cùng địa ngục này. Đã bao giờ các mẹ nghĩ đến vị trí của con dâu?
Chưa dừng lại ở việc điều khiển, các mẹ muốn kiểm soát luôn các mối quan hệ của con dâu với bố mẹ ruột.
Xin được nhấn mạnh, đây là thời hiện đại, các mẹ đừng nỗ lực kéo con dâu quay lại thời kỳ phong kiến - nơi phụ nữ đầu tắt mặt tối ở xó bếp không có chút tự do bình đẳng nào.
Cũng xin các mẹ xem bản thân, chồng và các con là những người khỏe mạnh, có đủ tay chân đầu óc để tự phục vụ nhu cầu cá nhân. Đừng biến gia đình thành trại khuyết tật, đến ăn cũng đợi con dâu hầu đến tận miệng. Ở đời không có một người ngu nào đã đi ở lại còn phải nộp tiền hàng tháng.
Không biết ngày xưa các mẹ đi làm dâu thế nào? Do ngày trước bị hành hạ nên bây giờ muốn trả thù hay tự tâm các mẹ đã lạnh lùng nhẫn tâm như thế? Con dâu đi làm quá trưa mới về, lại còn phải nấu nấu nướng nướng đến một bộ áo quần cũng không kịp thay để kịp ăn, đầu giờ chiều còn đi làm.
Làm thế nào mà các mẹ có thể ăn ngon miệng khi chứng kiến con dâu khổ sở như thế? Đến một nồi cơm các mẹ cũng không tiện tay cắm giúp, thời gian rảnh chỉ vạch lá tìm sâu khó dễ con dâu.
Các mẹ cũng đã từng đi làm mà sao không thông cảm được công việc có lúc rất bận rộn? Do khối lượng công việc bây giờ lớn hơn ngày xưa hay do ngày trước các mẹ chỉ là công chức ăn bám, là con sâu hút máu nhà nước nên không hiểu được sự bận rộn của một nhân viên gương mẫu là thế nào?
Chưa dừng lại ở việc điều khiển, các mẹ muốn kiểm soát luôn các mối quan hệ của con dâu với bố mẹ ruột. Vì sao chỉ khi được các mẹ "cho phép" mới được về thăm bố mẹ lại còn chỉ trong 1 - 2 buổi? Người ta gọi là "gả con" chứ đâu phải "bán con" mà không được thăm nhau?
Mà quả thật, ngay lúc này cũng chẳng còn mặt mũi nào gặp lại bố mẹ đẻ, phí công sinh thành nuôi nấng dưỡng dục để lớn lên đi làm dâu bị người đời sai khiến như một con ở lại còn cấm không cho về nhà.
Có một câu "dọa" cửa miệng của các mẹ là "không làm được thì đừng đi làm dâu". Sự thật là nếu biết trên đời này có những mẹ chồng như các mẹ thì chúng con tự nguyện độc thân suốt đời. Chẳng ai rửng mỡ chui đầu vào địa ngục lại còn bị chửi đến nát tông nát mả thế này.
Phụ nữ bây giờ khác xưa nhiều lắm, ngày xưa ai không lấy được chồng thì bỏ đời. Còn bây giờ ai không lấy chồng thì vẫn còn nguyên cả cuộc đời. Chỉ khi nào gặp phải mẹ chồng như các mẹ mới xem như tàn đời.
Bởi vậy, các mẹ chồng tai quái ạ, không cần phải đuổi chúng con đi đâu cả, cũng đừng chờ đợi một lời xin lỗi ở chúng con vì con dâu đâu có làm gì sai. Chúng con xin tự nguyện quay về nơi sản xuất để làm lại cuộc đời".
Theo VNE
Mặt rỗ, người lùn, tôi không có quyền lựa chọn Ngày tôi ra mắt bố mẹ nàng, thứ tôi nhận được không phải là là sự trìu mến, ân cần mến khách. Ngược lại, họ nhìn tôi như một sinh vật lạ. Ánh mắt sắc lạnh khiến tim tôi thắt đau. Nó như muốn nói với tôi rằng: Hãy biến khỏi cuộc đời của con gái chúng tôi ngay lập tức. Trước khi...