Tôi bị đàn ông lợi dụng thân xác
Tôi tật nguyền do bị tiêm nhầm thuốc từ bé nên bây giờ, không ai muốn chơi với tôi. Họ chỉ coi tôi như món đồ chơi.
Tôi là một cô gái xinh đẹp, có học thức, vui tính, chung tình nhưng tại sao chưa từng gặp một người đàn ông tử tế và thật lòng. Phải chăng chỉ vì tôi là một cô gái không bình thường? Khi tôi sinh ra, cuộc sống gắn liền với bệnh viện, hết bệnh viện này đến bệnh viện khác. Chỉ vì cái răng nanh mọc trong miệng gây đau đớn và sốt cao cho một đứa trẻ sơ sinh mà không một bác sĩ nào ở bệnh viện tôi từng trú ngụ biết. Và kết quả là tôi bị một vị bác sĩ ở bệnh viện huyện, cũng là người làng tôi, là họ hàng với bác ruột tôi tiêm nhầm thuốc. Những mũi tiêm chữa bệnh não chết người vào hai đầu gối. Chúng đã huỷ hoại cuộc sống của một cô gái 24 tuổi đầy ước mơ.
Khi nghe bố tôi nói với những người hỏi thăm về tôi, có một câu mà tôi không bao giờ quên. Vị bác sĩ tiêm nhầm thuốc cho tôi bảo: “Con ông sắp chết đến nơi rồi còn cho thở máy làm gì nữa”. Mỗi lần nghĩ lại câu nói đó như những nhát dao đâm xuyên vào thân thể tôi. Sự sống mong manh của tôi được giữ lại khi bác tôi xin chuyển viện cho tôi. Tôi được bố mẹ đưa đến bệnh viện Bạch Mai. Ở đây, khi khám tổng quát, bác sĩ đã tìm ra nguyên nhân và tôi được xuất viện ngay sau đó khi nhổ những chiếc răng đó đi.
Bốn tuổi, tôi mới biết đi với những bước chân xiêu vẹo và tập tễnh. Tôi được bố mẹ đưa đi chữa trị khắp nơi, các đồ đạc trong nhà lần lượt bị bán đi để lấy tiền chữa bệnh cho tôi. Tôi được mẹ đưa đi châm cứu từ lúc vài tháng tuổi đến khi học hết cấp ba. Những sự ảnh hưởng của thuốc bị tiêm nhầm quá lớn, chỉ bộ não của tôi may mắn không bị ảnh hưởng còn tứ chi thì… Chúng yếu ớt và đau nhức mỗi khi thời tiết thay đổi.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Hồi còn là học sinh, tôi thường bị bọn trẻ con trêu là “Con què, con thọt”. Tôi buồn lắm nhưng cố gắng không để ý đến những lời nói xuyên tim đó. Ở trường, tôi không có bạn, lúc nào cũng lủi thủi một mình. Không ai muốn chơi với tôi. Khi họ lấy chồng, lấy vợ cũng không mời tôi. Ngay cả khi nhà tôi cách nhà họ vài chục mét. Tôi từng nghĩ chắc khi tôi lấy chồng, tôi cũng không mời một ai bởi đâu có ai coi tôi là một người bạn, không ai muốn đi cùng khi gặp tôi trên đường.
Tôi thi đỗ đại học và ra trường, là một kỹ sư tin học nhưng tôi không thể tìm được một công việc bởi không nơi nào muốn nhận một cô gái tật nguyền làm việc cho họ. Hiện tại, tôi chấp nhận làm một công nhân trong công ty anh trai tôi đang làm việc. Với sự quen biết và chức vụ của anh, tôi được làm một công việc nhẹ nhàng nhất, dễ dàng nhất mà tôi có thể làm được. “Kỹ sư đi làm công nhân”, mỗi khi nghĩ đến điều đó, tôi lại thấy buồn nhưng vẫn cố vui vẻ. Với mọi người, tôi luôn là người vui tính, luôn tươi cười. Tôi sẵn sàng biến thành con ngốc trêu chọc họ chỉ để được nhìn thấy họ cười. Nhưng khi một mình, tôi sống nội tâm, suy nghĩ rất nhiều buồn và khóc mỗi khi nghĩ về mình.
Tôi từng bị phẫu thuật nhầm vì chẩn đoán sai của các bệnh viện, kể cả bệnh viện lớn trên Hà Nội. Không hề có một khối u nào như lời các bác sĩ nói trong người tôi nhưng tôi vẫn bị đau đớn bởi cuộc đại phẫu. Lần đó để lại vết sẹo lớn trên cơ thể tôi. Từ khi tôi vào viện đến khi khỏi bệnh, không một người bạn nào đến thăm tôi hay chỉ đơn giản là gọi điện, gửi tin nhắn hỏi thăm, dù tôi luôn coi họ là bạn thân. Tôi luôn sống trong cô độc, trong nỗi cô đơn.
Tôi luôn bị lợi dụng và hãm hại bởi những người đàn ông mà tôi quen biết. Họ chỉ coi tôi là một món đồ chơi giúp họ thoả mãn về thể xác, không một ai coi tôi là bạn, hay muốn nghĩ chuyện tương lai của tôi. Cái họ cần là thể xác của tôi mà thôi. Tôi ghê sợ những người có ham muốn tầm thường đó. Tôi không biết người đàn ông nào đủ can đảm vượt qua tất cả để ở bên tôi suốt đời, ngay cả một người lớn tuổi sợ ế vợ.
Tôi muốn được là một cô gái bình thường. Tôi không muốn bị coi là người đặc biệt, luôn bị mọi ánh mắt chú ý mỗi khi nhìn thấy tôi. Tôi muốn đi chữa chân, kéo dài một chân, ít nhất là để cho đôi chân bằng nhau, không bị bên dài bên ngắn như thế này. Nhưng tôi biết, gia đình tôi không có đủ kinh phí chữa trị kéo dài hơn một năm. Và tôi phải chấp nhận điều đó. Tôi chỉ mong có một người bạn đời yêu thương tôi thật lòng, một người hiểu và đồng cảm với tôi. Nhưng tại sao đàn ông chỉ muốn lợi dụng tôi, tại sao tôi chưa từng gặp một người tử tế?
Theo 24h
Hối hận vì bắt cá hai tay
Đã yêu một người đang làm việc ở nước ngoài nhưng tình cờ, em quen một anh cảnh sát ở nhà và đã trao thân cho người đó.
Em năm nay 21 tuổi, không quá nhỏ cũng không quá lớn. Trước kia, em có quen một người bạn trai. Phải nói là tụi em rất yêu nhau. Được hơn một năm thì công khai tình cảm nhưng từ lúc đó, mọi chuyện bắt đầu xảy ra. Gia đình của anh ấy không thích em và còn nói xấu em nữa. Thật sự, em rất buồn. Từ nhỏ em đã bị mẹ bỏ rơi, được cha đem lên ở với nội và người cô thứ 5. Cô em không lấy chồng mà ở vậy để nuôi em và người em trai. Cứ thế, ngày từng ngày trôi qua và em đã quyết định chia tay.
Em và người đó đã đau khổ rất nhiều. Rồi em bỏ lên Sài Gòn và anh cũng đi theo để tìm nhưng thành phố rộng thế, biết tìm ở đâu. Khi không tìm được em, anh bỏ về. Chỉ chưa đầy 2 tháng sau, anh đã có vợ. Em buồn nhưng vẫn cố gắng vui vẻ cho qua mọi chuyện. Nhưng ở đời mà, ai đâu biết trước được chữ ngờ. Gia đình anh không hạnh phúc và không lâu sau, họ đã ly hôn.
Nguôi ngoai một thời gian, em quyết định lên Cần Thơ làm nhờ người cô giới thiệu. Cuộc sống cứ thế trôi nhanh. Ngoài giờ làm là em chỉ biết lên phòng ngủ và xem ti vi thôi, ít ra ngoài và giao tiếp với ai. Gần nửa năm, cũng như mọi ngày, những giờ rảnh, em thường lên mạng chat. Tình cờ, em quen được một anh có giọng nói rất ấm áp. Chúng em tâm sự cho nhau nghe về cuộc sống của mỗi người và dần dần, tình cảm nảy sinh hồi nào em không hay. Hiện giờ, anh đang lao động ở nước ngoài. Anh vẫn giữ liên lạc với em thường xuyên, tới bây giờ đã hơn một năm rồi. Năm nay, anh sẽ về nước và muốn gặp em. Lúc nào anh cũng muốn về nước để cưới em, kêu em gắng đợi anh về. Em cũng đã thấy được con người của anh qua webcam.
Cuộc đời cứ đẹp như vậy thì đâu có gì để nói. Có những lúc công việc của anh nhiều nên anh ít gọi về cho em, còn em vẫn lên mạng chat chit. Em quen được một người làm cảnh sát hình sự. Anh nói năng cũng lịch sự và lại làm ca nên em cũng thấy an tâm phần nào. Quen biết nhau được một thời gian, những lúc rảnh, anh rủ em đi chơi, kể rất nhiều chuyện về anh và công việc của anh. Từ từ, em đã trở thành một người con gái bắt cá hai tay mà em không hay. Một người thì đợi về để cưới, còn một người thì chưa tính đến chuyện đó.
Giờ em thật sự khó xử lắm, không biết giải quyết vấn đề này ra sao nữa? Em không dám đối mặt với người ở bên nước ngoài là vì một lần lầm lỡ, em đã trao thân cho người ở nhà. Em có tư cách để đem lại hạnh phúc cho anh. Em rất buồn vì điều đó. Em đã khóc rất nhiều. Có thời gian, em bảo anh ấy đừng gọi về cho em nữa nhưng anh vẫn cố chấp. Anh kêu em đừng đối xử với anh như vậy. Anh yêu em rất nhiều và không muốn mất em.
Em phải làm sao đây? Xin mọi người cho em một lời khuyên chân thành. Vì tháng 4 này là anh về và muốn vào trong Nam gặp em vì quê của anh ngoài Nghệ An. Giờ em rối lắm. Em có nên nói sự thật này cho anh biết không? Hay là giấu anh đây? Em không muốn làm anh buồn nhưng giờ em biết làm sao khi mọi chuyện thành ra như thế? Em rất hối hận vì những gì mình đã gây ra? Giờ em chỉ biết trông chờ vào số phận mà thôi.
Theo Ngoisao
Thôi đừng cằn nhằn "Dắt mũi" chồng đâu phải là dễ bởi đàn ông sinh ra đã được mệnh danh là sinh-vật-lười-nhất-thế-gian. Dù biết vợ đang hì hụi lo toan tất bật chuẩn bị hội hè, tiệc tùng quan trọng cho cả gia đình, nhiều ông chồng vẫn "phỉnh phờ" ngồi rung đùi chiễm chệ. Những lúc như thế, chị em không nên cằn nhằn, chì chiết....