Tôi bị chửi hết lời vì lấy lại tinh thần quá nhanh sau khi chồng mất
Sau khi chồng mất, tôi đã lấy lại tinh thần để chăm sóc cho các con. Nhưng người đời lại tỏ ra không ‘vừa mắt’ và nghi ngờ rằng, tôi cặp kè với người đàn ông khác
Hàng xóm và những người xung quanh nói tôi vô tâm vì lấy lại tinh thần quá nhanh sau khi chồng mất. Chắc rằng, họ đang nghi ngờ tôi cặp kè với một người đàn ông khác nên mới như vậy. Nhưng sự thật là vì hai đứa con thơ, tôi tự dặn lòng phải mạnh mẽ vượt qua nỗi đau này. Vì nếu đau buồn mãi thì chồng tôi cũng sẽ chẳng thể sống lại. Tôi không muốn cơn ác mộng này kéo dài làm các con đánh mất đi tuổi thơ vui vẻ, hồn nhiên. Tôi xin kể câu chuyện về cuộc đời mình và cách mà tôi đối mặt khi mất đi người thân.
Tôi bị người đời chỉ trích vì lấy lại tinh thần quá nhanh sau
khi chồng mất
Không được may mắn như những người khác, tôi sớm mồ côi cả bố lẫn mẹ. Từ khi bố mẹ mất, tôi chuyển về sống với bà nội. Chính tình yêu thương của bà đã giúp tôi vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất. Sau đó, tôi vừa giúp đỡ bà việc nhà vừa cố gắng học tập để có tương lai tươi sáng hơn.
Tôi vẫn nhớ như in ngày biết tin mình đỗ đại học. Khi niềm vui chưa được bao lâu, tôi đã nhìn thấy sự ưu phiền hiện lên trên đôi mắt bà vì không có đủ tiền cho cháu đi học. Biết vậy, với số tiền ít ỏi mà bà cho, tôi lên Hà Nội sớm để tìm việc làm thêm. Ngày đó, ngoài thời gian đi học, tôi còn làm thêm khá nhiều nghề: từ rửa bát, phục vụ bàn, gia sư… Vì vậy, thời sinh viên của tôi qua nhanh trong nỗi lo về cơm, áo, gạo, tiền. Đến khi ra trường, tôi vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai. Và rồi, tôi quen anh qua sự giới thiệu của bạn bè. Anh làm cảnh sát, khá chững chạc và nam tính. Tình cảm tôi dành cho anh ngày càng lớn. Chúng tôi yêu nhau 6 tháng sau khi gặp mặt. Thời điểm đó, tôi cũng đã xin được một công việc ổn định tại Hà Nội.
Video đang HOT
Công việc ổn định, nên chúng tôi đã sớm tổ chức đám cưới. Sau 4 năm chung sống, vợ chồng tôi đã có hai thiên thần nhỏ. Cuộc sống gia đình không có gì phải phàn nàn khi các con ngoan ngoãn và chồng yêu thương vợ. Nhưng hạnh phúc chẳng tày gang, vào đúng ngày mà người ta đồn đoán là ngày tận thế 21/12/2012, chồng tôi đã ra đi mãi mãi vì bị tai nạn. Từ lúc biết tin chồng mất đến khi hỏa táng, tôi vẫn không thể tin được đó là sự thật, mà vẫn cứ nghĩ rằng đây chỉ là một cơn ác mộng. Nhiều đêm, vì đau đớn và thương chồng mà tôi không thể chợp mắt. Nhưng tôi đã tìm cách đối mặt và vượt qua nỗi đau quá lớn này. Động lực duy nhất của tôi là nuôi các con khôn lớn. Hai tuần sau khi chồng mất, tôi cố gắng gượng cười để bắt đầu một cuộc sống mới. Tôi đi dạy, đưa đón con và sống bản lĩnh hơn.
Động lực giúp tôi vượt qua nỗi đau chồng mất là vì các con
Nhưng nhiều người lại không hiểu được điều đó. Họ nghĩ tôi vô tâm và có tình nhân bên ngoài nên mới như vậy. Sau khi chồng mất, mẹ của anh cũng chuyển về để tiện chăm sóc cho cháu nội. Nhiều lúc, mẹ chồng tôi bảo:”Mẹ biết con cứng rắn vì các con. Nhưng những lúc nào cơ quan chồng hay hàng xóm qua chơi cứ tỏ ra đau buồn một chút không người ta sẽ nghĩ xấu về mình con ạ”. Câu nói đó khiến tôi suy nghĩ khá nhiều. Nhưng rồi, tôi chợt nhận ra những ưu phiền kia không những sẽ giết chết tuổi thơ của các con mà còn khiến cuộc sống gia đình tôi thêm buồn thảm. Không lâu sau khi chồng mất, người đã nuôi lớn tôi bấy lâu nay là bà nội cũng ra đi mãi mãi. Tôi tự dặn lòng mình phải cố gắng để thoát khỏi những nỗi đau này.
Không biết lựa chọn của mình là đúng hay sai nhưng các con của tôi đã dần vui tươi trở lại. Chúng dần quen với sự vắng mặt của bố. Chúng còn quá nhỏ để có thể hiểu được nỗi mất mát này. Thỉnh thoảng, tôi vẫn dẫn các con đi chơi và đi ăn. Nhìn ánh mặt hạnh phúc của hai con, tôi không còn bận tâm bởi những lời chê trách, bình phẩm đầy ác ý của những người xung quanh nữa.
Theo Phunuvagiadinh
Tôi thoát khỏi trận đòn roi nhưng lại mất đi cuộc đời con gái
Tôi đau đớn chấp nhận sự thật vì có phản kháng cũng không làm được gì ở chốn lòng người hiểm ác này. Kể từ đó tôi phó mặc bản thân cho số phận, mang thân xác ra kiếm tiền. Hết khóc tôi lại cười, cứ khóc cười lẫn lộn cho số phận mình. Hóa ra đời người con gái "bến đục bến trong" là như thế đó.
ảnh minh họa
Tôi sinh ra không được may mắn như bao người con gái khác. Mặc dù được trời phú cho gương mặt xinh xắn, làn da trắng và chiều cao lý tưởng như bao người vẫn nhận xét, nhưng dường như mỗi ngày tôi đều phải sống trong địa ngục, với những con người lạnh lùng, gian xảo.
Nghe nội tôi kẻ rằng mẹ tôi mặc bệnh tim bác sỹ khuyên không nên sinh con, nhưng vì bà khao khát được làm mẹ và cũng muốn làm hài lòng bố tôi nên nhất quyết không màng sự sống chết của mình mà sinh ra tôi. May mắn nhất của cuộc đời mẹ tôi là được trông thấy gương mặt trôi trước khi nhắm mắt.
Nội nói sinh tôi ra được 3 ngày thì mẹ tôi qua đời, trước khi mất mẹ tôi vẫn mỉm cười và dặn dò nội cố gắng chăm sóc tôi, bảo vệ tôi vì từ trước đến nay chưa bao giờ mẹ tôi tin tưởng bố tôi. Bố tôi là người đàn ông cục cằn, thô lỗ, kém cỏi... ông chỉ biết làm khổ vợ mà thôi.
Nội tôi còn nói "mẹ con mất đi là cái phúc, chứ như nội đây cũng muốn đi về với các cụ lâu lắm rồi mà ông trời không cho, cứ đầy ải nội mãi. Sống với bố con còn khổ lắm, đắng cay lắm. Vì mẹ con, thương con nên nội mới cố sống đến ngày hôm nay. Mẹ con mất sớm quá nên con không biết được, chính bố con là con trai nội thật nhưng nó ác quá, nội thương mẹ con lắm.
Lúc còn sống một mình mẹ con gánh vác cả gia đình, từ cái ăn, cái mặc mẹ con vất vả bươn trải... còn bố con tối ngày rượu chè, trai gái, sướng tay lên là đánh vợ, hậm hực về là chửi vợ, đến cả cái thân già sinh ra nó nhưng nó có kiêng nể gì đâu chửi hết... Đời mẹ con khổ lắm, mày cố gắng ăn học mà thoát thân ra khỏi cái nhà này, sớm ngày nào hay ngày đó...".
Nội thương tôi lắm, kể từ ngày nội mất không còn ai che chở cho tôi, ngày nào tôi cũng phải hứng chịu những trận đòn roi vô lý của người bố độc ác. Người ta nói "hổ dữ không ăn thịt con" vậy mà kể từ ngày tôi biết gọi một tiếng bố cũng là ngày tôi suýt mất mạng mấy lần chỉ vì nhưng cú đá, cú đấm vô tội vạ của ông mỗi khi ông say sỉn, hay thua tiền bạc bên ngoài.
Nếu không có nội chở che có lẽ tôi đã sớm được đi gặp mẹ. Không ít lần tôi khóc ướt gối và thầm trách mẹ tôi, vì sao bà có thể mang tôi đến với thế giới này rồi lại vội vàng ra đi, giao tôi vào hang hùm miệng sói. Nhớ lời nội tôi dặn dò trước khi mất "con phải ráng mà học tập nên người...". Lúc đó tôi quyết tâm bằng mọi cách phải "thành người".
Nhưng cuộc đời quá bất công với tôi, dù tôi có cố gắng đến đâu, có ngày đêm đèn sách, có cố nén chịu những nỗi đau của những trận đòn thì con đường học tập của tôi cũng sớm dừng lại. Không có tiền nộp học phí, thường xuyên bị bố đánh đập, bị ép bỏ học, cuối cùng tôi cũng từ bỏ ước mơ. Ngay sau khi không còn đi học nữa tôi khăn gói bỏ nhà lên thành phố mong thoát khỏi cuộc sống chốn địa ngục này. Nhưng ở chốn phồn hoa ấy không có chỗ cho một đứa con gái 18 tuổi thất học, không tiền, không người quen.
Những ngày đầu mới lên thành phố tôi lang thang khắp các con phố tìm việc làm thêm, từ công việc rửa chén đũa, ô sin đến những công việc lạ lẫm hơn như nhặt bóng sân golf tôi đều chăm chỉ. Ở nơi đây dù có phải làm thuê làm mướn nhưng tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc hơn rất nhiều so với quãng thời gian sống với người bố độc ác trước đây. Thế nhưng giá như tôi biết bằng lòng với thực tại, biết chấp nhận số phận thì có lẽ giờ đây tôi vẫn đang yên ổn là một đứa con gái quê mùa, ngày đi làm thêm tối về học bổ túc.
Chỉ vì ham mê đổi đời mà tôi lỡ sa chân vào con đường lầm lỗi. Khi đó người đàn ông mà tôi vẫn ngỡ là cứu nhân của cuộc đời mình hóa ra lại là gã "Mã Giám Sinh" thứ hai hại chết một đời con gái của tôi. Anh ta nói hứa sẽ giúp tôi có được một công việc ổn định, làm việc hành chính, nhà nước. Còn nói vì yêu tôi nên mới giúp tôi có được cuộc sống tốt hơn là phải làm thuê.
Thế nhưng sự thật mà anh nói là công việc của những cô gái chân dài, khoác những bộ váy ngắn cũn kĩn, đi rót rượu cho những gã đàn ông có tuổi. Lúc đầu tôi nhất quyết không làm, nhưng anh nói "Đó là những ngày thử việc, em nên làm thật tốt để gây được ấn tượng cho các sếp, kiểu gì cũng có công việc tốt".
Nào ngờ cũng từ những lần đó khi rượu đã say cuộc đời con gái của tôi cũng mất. Tôi đau đớn chấp nhận sự thật vì có phản kháng cũng không làm được gì ở chốn lòng người hiểm ác này. Kể từ đó tôi phó mặc bản thân cho số phận, mang thân xác ra kiếm tiền. Hết khóc tôi lại cười, cứ khóc cười lẫn lộn cho số phận mình. Hóa ra đời người con gái "bến đục bến trong" là như thế đó.
Theo blogtamsu
Tôi bị chỉ trích vì lấy lại tinh thần quá nhanh sau khi chồng mất Sau khi chồng mất, tôi đã lấy lại tinh thần để chăm sóc cho các con. Nhưng người đời lại tỏ ra không 'vừa mắt' và nghi ngờ rằng, tôi cặp kè với người đàn ông khác. Hàng xóm và những người xung quanh nói tôi vô tâm vì lấy lại tinh thần quá nhanh sau khi chồng mất. Chắc rằng, họ đang...