Tôi bị chồng tát trong lễ ăn hỏi em chồng khi… nhìn lên bàn thờ gia tiên
Tôi đang đang cảm thấy rất buồn vì người chồng đầu ấp tay gối bấy lâu nay. Nhưng liệu ra đi ngay lúc này có phải là quyết định đúng?
Từ khi về làm dâu và sống chung với gia đình chồng, bố mẹ chồng tôi vẫn là chủ gia đình và quyết định mọi thứ. Tôi là con dâu, là phụ nữ nhưng cũng không được can thiệp vào các công việc quan trọng, thậm chí là những việc bình thường như thờ cúng, mặc dù đây là việc tâm linh. Công việc này xuất phát từ lòng thành của mình, không cần quá cầu kỳ, chỉ cần mình nhất tâm là được. Gia đình chồng tôi ở chung từ đời bố mẹ của ông nội chồng tôi nên bàn thờ gia tiên có phần chỉnh chu và “đồ sộ” hơn gia đình khác. Do vậy, việc sắp lễ cũng cần cẩn thân và chu đáo hơn.
Hôm trước đến ngày ăn hỏi em gái chồng tôi. Mẹ chồng tôi bảo tôi làm cơm thắp hương, vì bà còn bận khách. Trong lúc tất bật nấu nướng chuẩn bị làm cơm thắp hương cho kịp giờ nhà trai đến thưa chuyện, thì bố chồng tôi bảo tôi đi đón cụ – là ông ngoại của chồng tôi sang cho đông đủ.
Trước khi lấy xe đi, tôi đã nhờ các cô (đều là em gái bố chồng tôi): “Các cô để ý giúp cháu đồ trên bếp đang nấu nhé, được thì giúp cháu sắp mâm lên thắp hương trước không họ nhà trai đến giờ đấy ạ. Cháu đi đón cụ rồi về ạ.” Thế là tôi chạy xe trên đường, chỉ mong nhanh đón cụ về. Nhà cụ cách nhà tôi 6 cây số. Cụ năm nay đã 78 nhưng vẫn còn minh mẫn và đi lại được. Khổ nỗi, tuổi già, tôi không biết cụ giận dỗi con cháu điều gì mà nhất quyết không chịu lên xe tôi ngồi. Tôi đã nói khéo hết cỡ nhưng cụ bắt phải con trai – là bố chồng tôi đến đón cơ. (Có hai con của chú thím ở nhà và đều chứng kiến cả). Tôi trở về nhà, bên nhà trai đã đến đông đủ và đang ngồi trong nhà nói chuyện. Tôi biết ý nên gặp riêng bố chồng và thưa lại tình hình cụ như vậy.
Ảnh minh họa.
Video đang HOT
Nhìn qua bàn thờ gia tiên, mọi thứ vẫn lạnh tanh chưa hề chuẩn bị gì. Tôi thấy mẹ chồng tôi vừa chỉ tay lên phía bàn thờ, vừa nhỏ to với chồng tôi điều gì đó nhưng nét mặt không vui. Bất ngờ. Chồng tôi hùng hổ xông đến tát tôi, quát tôi: “Cô ẩu đoảng vừa thôi!” trước mặt bao nhiêu người. Quả thực, tôi không thể ngờ hành động này của anh bởi tôi quá hiểu tính anh. Hai năm qua, tôi và anh đã có với nhau cậu con trai kháu khỉnh, anh tuy nóng tính nhưng chưa đụng tay đụng chân với tôi lần nào. Nhưng lúc này, tôi thấy mình ê chề quá, oan ức quá. Sao anh không hỏi tôi, sao anh không nghe “hai tai” mà đã đối xử với tôi như vậy! Tôi rưng rưng nhìn thẳng vào mắt chồng tôi và bố mẹ chồng rồi nói trong uất hận: “Tôi không thể tiếp tục sống ở gia đình này nữa!” Tôi xin lỗi tất cả khách khứa và chạy một mạch ra ngoài ngõ. Tôi không làm sai điều gì. Thực sự là tôi không muốn quay lại đây nữa. Liệu tôi có làm bẽ mặt nhà anh trước gia đình thông gia kia hay không? Con tôi có dang dở không? Tôi phải làm sao bây giờ hả mọi người?
Theo Phunutoday
Tôi đã không còn tin vào hai từ 'bù đắp' của đàn ông
Bước qua "hai lần đò", với một mối tình đầu nồng cháy và một cuộc hôn nhân những tưởng sẽ hạnh phúc, nhưng cuối cùng tất cả đều rơi vào tuyệt vọng.
Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi biết yêu và hy sinh tất cả cho một người, khi ấy tôi đã hy vọng rất nhiều, tôi tin vào tình yêu và sự hy sinh ấy sẽ mang lại một kết quả thật tốt đẹp.
Nhưng không ngờ, tôi đã yêu và trao gửi cuộc đời mình cho một người đàn ông không biết trân quý tôi.
"Mối tình đầu như đi trên cát" tuy nhẹ mà để lại những dấu chân thật sâu, rồi cũng dễ dàng nhạt phai. Hai năm yêu nhau, tôi quyết định dọn về sống chung với anh, tôi đã chấp nhận làm "người vợ không hôn thú" để đợi đến ngày anh có công việc ổn định thì cưới nhau.
Tôi vừa đi học, vừa đi làm, trong khi công việc của anh thì vẫn mãi bấp bênh, bản thân anh còn không thể tự lo được cho mình, nhưng tôi vẫn chấp nhận và yêu thương anh hết lòng.
Để rồi, những tháng ngày vất vả, những cuộc tìm kiếm việc làm bất thành, những lời bàn tán của bạn bè làm anh thay đổi.
Ảnh minh họa.
Anh cho tôi chính là gánh nặng cuộc đời anh, chính tôi đã không cho anh được cuộc sống tự do, chính tôi đã ràng buộc và đẩy anh vào những vất vả như hôm nay.
Những cơn giằng xé, những lời buộc tội vô cớ ngày càng thậm tệ ấy dường như anh luôn dành sẵn cho tôi.
Ngày hôm đó, anh đã quyết định chia tay, anh phủ bỏ tất cả những gì đã thề nguyền cùng cố gắng, rủ bỏ lời hứa về cuộc hôn nhân mai sau. Tôi tuyệt vọng, và chấp nhận ra đi.
Nhiều năm sau đó, vết thương lòng chưa thể nguôi ngoai, tôi cũng không dám tin tưởng hay đặt niềm tin vào một người đàn ông nào khác, cho đến khi Nam xuất hiện.
Anh đã mang đến cho cuộc đời tôi một tia hy vọng mới, anh đã cho tôi đủ can đảm để nhìn cuộc đời này có thêm màu hồng lần nữa, anh cho tôi cảm giác rằng anh chính là một nữa cuộc sống của tôi.
Từ bỏ quá khứ, tôi lại một lần nữa mở lòng mình đón nhận tình cảm của người đàn ông khác. Nam luôn yêu thương và chấp nhận quá khứ của tôi, anh không một lần chê trách. Hơn nữa, điều mà anh làm tôi xúc động nhất có lẽ là anh hứa sẽ bù đắp quá khứ ấy cho tôi. Anh bảo, quá khứ tôi không làm anh coi thường, ngược lại nó khiến anh thương yêu và muốn bù đắp, che chở cho tôi hơn. Tôi đã gật đầu đồng ý.
Tôi đã bắt đầu cuộc sống với niềm tin mới, nhưng có lẽ cuộc đời chưa cho phép tôi được chạm tay vào hạnh phúc. Một lần nữa niềm tin lại đỗ vỡ, một lần nữa người hứa rồi lại quên.
"Hai lần đò" với những niềm tin son sắt, tôi đánh đổi cuộc đời mình, nhưng hạnh phúc mãi vẫn không thành. Đời tôi đã thực hiện bao ước mơ, chỉ còn ước mơ về một hạnh phúc gia đình sao mãi còn dang dỡ...
Tôi đã không còn tin vào hai từ "bù đắp" của đàn ông, tôi đã chọn cho mình một cuộc sống tự mình bước đi và mạnh mẽ...Tôi đã không đủ lòng tin để được ai đó chở che.
Tường Lam
Dù cố gắng, vẫn không lấy lòng được con riêng của chồng Tôi và chồng quen nhau khi anh và vợ đã hoàn tất thủ tục ly hôn, nhưng con riêng của chồng lại nghĩ khác... Con riêng của chồng luôn nghĩ vì tôi mà bố mẹ cháu ly hôn (Ảnh minh họa) Tôi và chồng trước đây làm cùng công ty, chúng tôi chơi với nhau như những người bạn bình thường. Tôi là...