Tôi bị chồng hắt cả cốc nước vào mặt chỉ vì chiếc áo bị tuột cúc bất ngờ
Nhìn thấy chiếc cúc áo ngực bị bật tung hở cả phần da thịt, tôi xấu hổ vội chạy vào trong nhà. Vừa thấy tôi đứng lên chồng tôi cũng chạy theo và khi vào đến trong phòng, anh cầm cả cốc nước hắt thẳng vào mặt tôi khiến tôi sa sầm mặt mày….
Cho đến bây giờ, tôi mới thấm thía vì sao trước đây khi biết tôi yêu anh, bạn bè và người thân của tôi đều gàn. Bạn bè, những người hiểu rõ anh thì chỉ nửa đùa nửa thật đưa ra lý do ngăn tôi yêu anh là: Lão ấy sĩ diện lắm mà mày biết rồi đấy, bệnh sĩ chết trước bệnh tim đó nha.
Còn mẹ tôi cũng từng lo lắng rằng làm vợ một người ưa hình thức và quá kỹ tính trong chuyện ăn mặc như anh, không biết chuyện gì sẽ xảy ra một khi tôi già đi, xấu hơn, không có điều kiện ăn diện.
Tuy nhiên, là một người khá có gu ăn mặc và chỉn chu trong hình thức nên tôi gạt đi mọi lo lắng này vì hơn ai hết tôi luôn tin rằng có chết tôi cũng không bao giờ để cho mình ăn mặc lôi thôi, nhếch nhác. Và tôi tự tin về khả năng giữ gìn nhan sắc của mình. Thế nên tôi cho rằng lo lắng của mọi người là thừa.
Trong suốt 3 năm yêu nhau, tôi đã rất hiểu sự ưa hình thức đến kỳ quái của anh là thế nào. Anh từng hủy cả buổi đi sinh nhật bạn chỉ vì tôi mặc nguyên cả bộ đồ công sở mà theo anh là “không ăn nhập với bar”. Anh cũng từng vài lần bắt tôi quay về nhà thay đồ vì “ chiếc áo em mặc giống áo mấy bà đi cấy quá”. Và đừng bao giờ bảo rằng ngồi sau xe anh đi đâu đó nếu mặt chưa trang điểm. Với anh phụ nữ cứ ra khỏi nhà là phải thật đẹp đẽ, tươi mới.
Nhưng tôi vô cùng tự hào vì trong suốt thời gian yêu đó, tôi luôn được anh chiều chuộng, cưng nựng như một nữ hoàng vì lần nào đi đâu, tôi cũng là tâm điểm của sự chú ý vì gu ăn mặc thời thượng và khuôn mặt không tì vết. Anh luôn hãnh diện nói với bạn bè rằng: Bạn gái tôi mặc gì là tạo ra xu thế đó.
Ngoại trừ sự kỹ tính trong ăn mặc ra, anh là người rất tốt. Anh không bài bạc, rượu chè, không lăng nhăng mà rất tu chí làm ăn và bằng tuổi anh khi bạn bè còn phải nhờ cậy gia đình tiền bạc để làm ăn thì anh một tay nuôi cả bố mẹ già, em gái ăn học mà vẫn còn đổi hết nhà này sang nhà khác. Tôi nghĩ lấy anh tôi sẽ có một bờ vai yên tâm để sẻ chia mọi vui buồn trong cuộc sống.
Nhưng đúng là về sống cùng nhau tôi mới ngộ ra một điều rằng đàn bà kỹ tính đã khó sống, đàn ông kỹ tính lại còn sĩ diện nữa thì… thật kinh khủng.
Phụ nữ khác chỉ cần chú ý ăn mặc khi đi ra ngoài còn tôi thì cả đi làm, đi chơi lẫn ở nhà đều phải mặc đẹp nếu không muốn bị chồng… mắng. Nói nhiều người không tin, có lần tôi bị chồng mắng sa sả và sau đó là giận tôi cả tuần chỉ vì bộ đồ ở nhà của tôi bị sứt 1 đoạn chỉ. Chuyện chiếc quần ở nhà của tôi bị bai cũng được anh mang ra chì triết cả tuần. Còn mấy chuyện chê quần áo ở nhà của tôi quê mùa, màu xấu hay kiểu dáng cũ kỹ là chuyện thường với anh.
Vậy nên người ta về nhà là được thoải mái còn tôi cứ như thể phải đứng trên sân khấu cho chồng đánh giá, soi xét, rất mỏi mệt vì mất tự do. Anh cứ như thể một ông bố chồng già nua, khó tính. Thành ra đôi khi tôi thấy đi làm còn dễ chịu hơn về nhà. Đi làm còn được thoải mái là chính mình chứ về nhà phải khép nép như gái mới về ra mắt mẹ chồng.
Video đang HOT
Anh luôn quan niệm đàn bà mặc đẹp không chỉ là những bộ đồ thời trang mà còn phải kín đáo. Và đàn bà là phải duyên dáng, đi phải khép chân và ăn mặc không được phô ra những phần nhạy cảm như ngực, đùi. Biết tính anh là vậy nên tôi luôn giữ từng li từng tí trong từng động tác lẫn ăn mặc nhưng quả không thể tránh khỏi những sự cố, hay sơ suất.
Và cách đây 3 hôm, chúng tôi tổ tiệc bữa tiệc nhỏ đầy tháng cho con và mời bạn bè anh cũng như gia đình hai bên đến dự. Trong lúc bận phục vụ đồ ăn cho khách, một chiếc cúc áo ngực ở bộ váy đen mà tôi mặc bị bật tung mà tôi không hay biết. Tôi vẫn hồn nhiên bê bánh mời mọi người cho đến khi vợ một người bạn anh phát hiện và hất hàm ra hiệu cho tôi thấy.
Nhìn thấy chiếc cúc áo ngực bị bật tung hở cả phần da thịt, tôi xấu hổ vội chạy vào trong nhà. Vừa thấy tôi đứng lên chồng tôi cũng chạy theo và khi vào đến trong phòng, anh cầm cả cốc nước hắt thẳng vào mặt tôi khiến tôi sa sầm mặt mày. Sau đó anh gằn giọng bảo rằng: “Cô là loại đàn bà vô duyên. Cô làm mất mặt tôi”. Nói rồi mặc kệ tôi với khuôn mặt nhễ nhại nước, anh lại ra ngoài vui vẻ trò chuyện với mọi người.
Nhìn thái độ của anh mà tôi không thấy mình nhục nhã hơn bao giờ. Tôi có gây nên tội tày đình gì cơ chứ. Vợ người ta hớ hênh, hở hang thế nào còn không bị chồng mắng, đằng này chỉ là sự cố mà anh xúc phạm tôi.
Lần này, tôi không cho phép mình nhịn anh thêm nữa nên khi đợi khách về hết là tôi thẳng thắn nói chuyện với anh về sự cố vừa xảy ra. Trong lúc nóng giận tôi có bảo anh rằng: Anh cứ khó tính như một bà mẹ chồng vậy có mà ma ở được với anh. Khi nghe tôi nói câu này anh thách thức luôn, anh bảo không ở được thì ly hôn đi cho nhẹ nợ.
Tưởng anh nói đùa, ai ngờ sáng nay anh quẳng lên mặt bàn làm việc của tôi tờ đơn ly hôn đã có chữ ký của anh.
Nhìn tờ đơn ly hôn của chồng mà tôi thấy lòng mình vỡ vụn. Thú thực đến lúc này tôi thực sự cảm thấy ghê sợ anh. Tôi thấy anh như một kẻ lập dị đến bệnh hoạn chứ không phải kỹ tính hay khó tính nữa.
Tôi không muốn gia đình tan vỡ nhưng tôi cũng không biết nên làm gì trong hoàn cảnh này khi mà tôi thực sự chưa thấy sẵn sàng trở lại bình thường với anh? Hãy cho tôi lời khuyên?
…my@gmail.com
Theo nguoi dua tin
Chồng xách va li bỏ đi chỉ vì chiếc áo bị bật cúc của tôi
Vừa nhìn thấy tôi, mặt anh sa sầm, anh một tay giằng lấy con một tay anh chỉ vào phần áo bị bật cúc của tôi và nói như hét: "Ăn vụng còn không biết chùi mép à".
Cho đến bây giờ, tôi mới hiểu thấu lời khuyên của những người phụ nữ đi trước rằng đừng dại lấy đàn ông hay ghen. Biết tôi yêu anh, người chồng hiện tại của tôi, bố mẹ tôi đã ngăn cản tôi hết nước hết vì sợ sau này tôi khổ vì cái tính cả ghen của anh.
Ngay từ thuở yêu đương, tôi đã biết rằng anh là người cực kỳ hay ghen. Anh từng đi hơn 100km từ Hà Nội về quê nhà tôi giữa đêm đông chỉ vì trong lúc nói chuyện điện thoại với tôi, anh nghe thấy một giọng nam giới lọt vào trong máy.
Anh cũng từng thức cả đêm và gọi cả trăm cuộc điện thoại vào máy của tôi trong buổi tôi đi du lịch với cơ quan chỉ vì tôi lỡ để quên máy ở phòng. Cũng chỉ vì một lời bình luận trêu đùa của cậu bạn đồng nghiệp ở trên facebook mà tôi vĩnh viễn không bao giờ được phép tham dự các buổi sinh nhật của mọi người ở cơ quan nếu không có anh ấy đi cùng.
Vì tính ghen tuông của anh mà trong thời gian yêu nhau, tôi đã không ít lần mất mặt trước gia đình và bạn bè. Cho đến bây giờ, bạn bè tôi mỗi lần tụ tập vẫn còn kể lại chuyện lần đầu tôi dẫn anh ra mắt nhóm bạn thân.
Hôm đó, trong không khí vui vẻ, tếu táo, cậu bạn trong nhóm đã trêu đùa ngồi sát lại gần tôi và nghiêng đầu sang phía tôi chụp ảnh. Ngước mắt sang thấy hình ảnh này, anh lập tức kéo tôi dúi dụi về phía anh và sau đó anh lấy cớ đứng dậy đổi chỗ để đẩy tôi ngồi sang phía bên kia. Nhìn thái độ hằm hằm sắc khí của anh, nhóm bạn tôi được phen hoảng hồn.
Cũng kể từ ngày yêu anh, tôi tuyệt nhiên bị tách ra khỏi nhóm chơi và chẳng cậu bạn nào dám đèo tôi vì sợ lỡ may anh bắt gặp hoặc đến tai anh thì phiền phức.
Nhưng bù lại, anh lại rất yêu thương tôi và có rất nhiều ưu điểm mà nhiều cô gái ngưỡng mộ. Anh sống chuẩn mực, không gái gú, không nghiện cờ bạc, rượu chè và rất giỏi giang trong công việc, nghiệp vụ được đồng nghiệp nể trọng. Vì lẽ đó mà mới 32 tuổi anh đã giữ chức trưởng phòng thiết kế của công ty liên doanh lớn.
Điều tôi còn đặc biệt nể trọng anh nữa là anh rất đáng tin, nói nào là làm vậy. Trong suốt thời gian yêu nhau, anh chưa từng một lời nói dối tôi cũng chưa một lần khiến tôi thấy nghi ngờ chuyện gì. Tính anh thẳng, có nào nói vậy nên thành ra tôi luôn có cảm giác tintưởng anh.
Vì lẽ đó mà mặc cho mọi người phản đối, tôi quyết định lấy anh và tin rằng đây là người đàn ông mà tôi sẽ được dựa dẫm, trông cậy. Và tôi tin, khi mình cứ sống đàng hoàng, chẳng có gì uẩn khúc, quanh co thì hẳn cái tính ghen tuông của anh sẽ dần vơi bớt.
Vậy nhưng quả thực có về sống cùng nhau tôi mới thấy việc làm vợ một người ghen tuông quả chẳng dễ gì. Từ sau khi cưới, tôi đúng thực trở thành vật sở hữu của anh. Hàng ngày, cứ khi ra khỏi nhà là phải báo cho chồng biết ngày nay đi đâu, làm gì, với ai mấy giờ về và tất nhiên không bao giờ có chuyện được phép ngồi sau xe đàn ông.
Dù đã báo cáo giờ giấc, kế hoạch đi lại là vậy nhưng hôm nào cũng vậy, ngày có khi vài lần chồng lại nhắn tin, gọi điện hỏi tôi đang ở đâu, làm gì, với ai. Nhiều lúc đang tập trung làm việc mà điện thoại trong túi rung liên tục khiến tôi phải ái ngại với mọi người xung quanh. Nhưng nếu tôi không nhắn tin hay nghe điện thoại thì y như rằng tối hôm ấy về nhà thể nào cũng bị anh tra vấn nào làm gì không nghe điện thoại, nào làm việc gì tất khuất mà không nghe máy....
Điều khiến tôi bực mình nhất là việc hôm nào về nhà chồng tôi cũng lục điện thoại và vào facebook của tôi để xem tin nhắn. Nếu thấy tin nào khả nghi hoặc được lưu bằng tên đàn ông là chồng tôi tự ý xóa đi khiến tôi bỏ lỡ nhiều việc cần.
Cũng vì thói hay ghen tuông của anh mà vợ chồng tôi nhiều lần nảy sinh cãi vã. Tôi cũng có góp ý nhẹ nhàng nhưng chồng tôi chỉ nghe lúc đó rồi vài ngày đâu lại vào đấy.
Tôi thấy người ta thường chỉ ghen khi vợ hoặc bạn gái có biểu hiện không chung thủy nhưng đằng này tôi chưa một lần khiến chồng phải nghi ngờ cũng chưa từng gây lỗi lầm nào vậy mà sao anh cứ ghen như vậy chứ.
Cách đây 1 tuần, cô bạn cùng cơ quan có tổ chức tiệc đầy tháng cho con gái và mời vợ chồng tôi đi dự. Hôm đó, tôi gọi điện thông báo với chồng nhưng anh không đi được và tôi phải năn nỉ mãi chồng mới cho phép tôi đi với điều kiện mang con gái đi cùng.
Buổi tiệc hôm đó rất vui vẻ và tôi đã cố gắng trở về nhà sớm. Tuy nhiên, trên đường về, trong lúc bế con, chiếc cúc áo ngực của tôi bị bật tung lúc nào mà tôi không biết.
Tôi hồn nhiên bế con và bấm chuông chờ anh mở cửa. Vừa nhìn thấy tôi, mặt anh sa sầm, anh một tay giằng lấy con một tay anh chỉ vào phần áo bị bật cúc của tôi và nói như hét: "Ăn vụng còn không biết chùi mép à. Cô làm xấu cả con tôi".
Anh nói to đến mức mấy người hàng xóm gần đó quay lại nhìn tôi. Tôi vội vã cài lại áo và đi vào nhà. Nhưng vừa bước vào cửa, chồng tôi đã đẩy mạnh khiến tôi ngã dúi ngã dụi xuống thềm. Chưa hết, trong lúc tôi lóp ngóp đứng dậy thì anh nói như hét: Gớm mặt cái loại đàn bà lẳng lơ.
Nói rồi, anh đi thẳng một mạch lên nhà lấy va li quần áo và đi ra khỏi nhà. Mấy ngày nay, tôi gọi điện thì anh bảo anh chưa muốn về nhà, anh cần thời gian suy nghĩ.
Trời ơi, tôi đâu có tội gì cơ chứ? Chỉ là tôi hớ hênh, là sự cố mà anh cứ làm như thể tôi gây tội tày đình không bằng.
Chẳng nhẽ tôi lại đi xin lỗi chồng vì một việc không phải tại mình? Nhưng nếu tôi cứ căng thẳng thì hạnh phúc gia đình sẽ đi về đâu? Tôi không muốn gia đình tan vỡ? Tôi nên làm gì lúc này? Hãy cho tôi lời khuyên?
...mai@gmail.com
Theo người đưa tin
Bi kịch gia đình từ chiếc khuy áo tuột cúc bất ngờ của vợ Vừa nhìn thấy tôi, mặt anh sa sầm, anh một tay giằng lấy con một tay anh chỉ vào phần áo bị bật cúc của tôi và nói như hét: 'Ăn vụng còn không biết chùi mép à'. Cho đến bây giờ, tôi mới hiểu thấu lời khuyên của những người phụ nữ đi trước rằng đừng dại lấy đàn ông hay ghen....