Tôi bị chỉ trích vì lấy lại tinh thần quá nhanh sau khi chồng mất
Sau khi chồng mất, tôi đã lấy lại tinh thần để chăm sóc cho các con. Nhưng người đời lại tỏ ra không ‘vừa mắt’ và nghi ngờ rằng, tôi cặp kè với người đàn ông khác.
Hàng xóm và những người xung quanh nói tôi vô tâm vì lấy lại tinh thần quá nhanh sau khi chồng mất. Chắc rằng, họ đang nghi ngờ tôi cặp kè với một người đàn ông khác nên mới như vậy. Nhưng sự thật là vì hai đứa con thơ, tôi tự dặn lòng phải mạnh mẽ vượt qua nỗi đau này. Vì nếu đau buồn mãi thì chồng tôi cũng sẽ chẳng thể sống lại. Tôi không muốn cơn ác mộng này kéo dài làm các con đánh mất đi tuổi thơ vui vẻ, hồn nhiên. Tôi xin kể câu chuyện về cuộc đời mình và cách mà tôi đối mặt khi mất đi người thân.
Tôi bị người đời chỉ trích vì lấy lại tinh thần quá nhanh sau khi chồng mất (Ảnh minh họa)
Không được may mắn như những người khác, tôi sớm mồ côi cả bố lẫn mẹ. Từ khi bố mẹ mất, tôi chuyển về sống với bà nội. Chính tình yêu thương của bà đã giúp tôi vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất. Sau đó, tôi vừa giúp đỡ bà việc nhà vừa cố gắng học tập để có tương lai tươi sáng hơn.
Tôi vẫn nhớ như in ngày biết tin mình đỗ đại học. Khi niềm vui chưa được bao lâu, tôi đã nhìn thấy sự ưu phiền hiện lên trên đôi mắt bà vì không có đủ tiền cho cháu đi học. Biết vậy, với số tiền ít ỏi mà bà cho, tôi lên Hà Nội sớm để tìm việc làm thêm. Ngày đó, ngoài thời gian đi học, tôi còn làm thêm khá nhiều nghề: từ rửa bát, phục vụ bàn, gia sư… Vì vậy, thời sinh viên của tôi qua nhanh trong nỗi lo về cơm, áo, gạo, tiền. Đến khi ra trường, tôi vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai. Và rồi, tôi quen anh qua sự giới thiệu của bạn bè. Anh làm cảnh sát, khá chững chạc và nam tính. Tình cảm tôi dành cho anh ngày càng lớn. Chúng tôi yêu nhau 6 tháng sau khi gặp mặt. Thời điểm đó, tôi cũng đã xin được một công việc ổn định tại Hà Nội.
Video đang HOT
Công việc ổn định, nên chúng tôi đã sớm tổ chức đám cưới. Sau 4 năm chung sống, vợ chồng tôi đã có hai thiên thần nhỏ. Cuộc sống gia đình không có gì phải phàn nàn khi các con ngoan ngoãn và chồng yêu thương vợ. Nhưng hạnh phúc chẳng tày gang, vào đúng ngày mà người ta đồn đoán là ngày tận thế 21/12/2012, chồng tôi đã ra đi mãi mãi vì bị tai nạn. Từ lúc biết tin chồng mất đến khi hỏa táng, tôi vẫn không thể tin được đó là sự thật, mà vẫn cứ nghĩ rằng đây chỉ là một cơn ác mộng. Nhiều đêm, vì đau đớn và thương chồng mà tôi không thể chợp mắt. Nhưng tôi đã tìm cách đối mặt và vượt qua nỗi đau quá lớn này. Động lực duy nhất của tôi là nuôi các con khôn lớn. Hai tuần sau khi chồng mất, tôi cố gắng gượng cười để bắt đầu một cuộc sống mới. Tôi đi dạy, đưa đón con và sống bản lĩnh hơn.
Động lực giúp tôi vượt qua nỗi đau chồng mất là vì các con (Ảnh minh họa)
Nhưng nhiều người lại không hiểu được điều đó. Họ nghĩ tôi vô tâm và có tình nhân bên ngoài nên mới như vậy. Sau khi chồng mất, mẹ của anh cũng chuyển về để tiện chăm sóc cho cháu nội. Nhiều lúc, mẹ chồng tôi bảo:”Mẹ biết con cứng rắn vì các con. Nhưng những lúc nào cơ quan chồng hay hàng xóm qua chơi cứ tỏ ra đau buồn một chút không người ta sẽ nghĩ xấu về mình con ạ”. Câu nói đó khiến tôi suy nghĩ khá nhiều. Nhưng rồi, tôi chợt nhận ra những ưu phiền kia không những sẽ giết chết tuổi thơ của các con mà còn khiến cuộc sống gia đình tôi thêm buồn thảm. Không lâu sau khi chồng mất, người đã nuôi lớn tôi bấy lâu nay là bà nội cũng ra đi mãi mãi. Tôi tự dặn lòng mình phải cố gắng để thoát khỏi những nỗi đau này.
Không biết lựa chọn của mình là đúng hay sai nhưng các con của tôi đã dần vui tươi trở lại. Chúng dần quen với sự vắng mặt của bố. Chúng còn quá nhỏ để có thể hiểu được nỗi mất mát này. Thỉnh thoảng, tôi vẫn dẫn các con đi chơi và đi ăn. Nhìn ánh mặt hạnh phúc của hai con, tôi không còn bận tâm bởi những lời chê trách, bình phẩm đầy ác ý của những người xung quanh nữa.
Theo Ngoisao
Chồng mất, liệu tôi có nên rũ bỏ "quyền" làm mẹ đơn thân?
Có thể họ cho rằng nếu có cuộc sống mới, tôi sẽ nhanh chóng quên những gì đã qua và cũng không lo chu toàn cho đứa con của chồng trước..
Cuộc đời tôi có thể coi là một tấn bi kịch, lớn lên trong gia cảnh khá giả, ăn học đàng hoàng nhưng chưa bao giờ tôi mơ mộng gì cao xa, chỉ mong có một gia đình hạnh phúc với một người chồng tốt và những đứa con ngoan. Năm thứ 3 Đại học, tôi gặp được người đàn ông cho tôi cái cảm giác ấy, nó hoàn toàn khác so với những mối tình "teen teen" trước đó, cũng có thể là do anh hơn tôi 7 tuổi nên chững chạc và nghiêm túc hơn cả. Từ đó, tôi bất chấp mọi thứ để chạy theo anh, dù gia đình cũng phàn nàn và khuyên răn nhiều, nhưng tôi cũng mặc kệ.
Anh xuất thân từ vùng quê nghèo nhưng có ý chí vươn lên và thực chất là đã bươn trải từ rất sớm, đấy là đức tính mà tôi rất trân trọng bởi nó là thứ hiếm trong các mối quan hệ của tôi, toàn công tử chơi bời. Yêu anh được 1 năm, cũng là lúc tôi ra trường và kiếm việc làm. Khi mọi thứ ổn định, nửa năm sau chúng tôi tiến hành hôn lễ trong sự choáng váng của nhiều người, có cả bố mẹ tôi, nhưng lý do chính đáng nhất ở đây là tôi đã mang đầu 4 tháng rồi và cái gì đến thì cũng phải đến.
Liệu tôi có nên đi thêm bước nữa? (Ảnh minh hoạ)
Tưởng rằng chuyện tình trong mơ của chúng tôi cứ thế sẽ tiếp diễn trong hạnh phúc thì chưa đầy 1 năm sau, khi đứa con đầu lòng của chúng tôi đi còn chưa vững thì chồng tôi qua đời vì tai nạn giao thông. Chiếc xe tải độc ác đã cướp đi cuộc sống của người đàn ông tôi yêu. Đó là nỗi đau đến tận bây giờ mỗi khi nghĩ lại tôi vẫn còn cảm giác rùng mình sợ hãi và đau đớn. Nhưng sau 2 năm mọi thứ cũng nguôi ngoai dần và tôi thì đã nghĩ đến chuyện đi bước nữa, bởi tôi còn trẻ, còn muốn được hạnh phúc, cần được chăm sóc và san sẻ những bộn bề trong cuộc sống. Cả thiên thần nhỏ của tôi cũng thế, cũng cần có một người bố theo đúng nghĩa.
Nếu ai không rơi vào hoàn cảnh khốn khổ của tôi có lẽ không thể hiểu được sự khó khăn khi đưa ra những sự lựa chọn, nó phải tốt cho tôi và cho con tôi. Chúng tôi đều là những người quá thiệt thòi.
Tôi thấy nhiều người tự hào với cuộc sống của bà mẹ đơn thân, một số khác lại trách móc khi người phụ nữ muốn được đi thêm bước nữa, có một cuộc sống mới với ông chồng mới và những đứa con mới. Liệu tôi có phải là một trong số đó, liệu tôi có xứng đáng bị chỉ trích hay không?
Có thể họ cho rằng nếu có cuộc sống mới, tôi sẽ nhanh chóng quên những gì đã qua và cũng không lo chu toàn cho đứa con của chồng trước. Nhưng tôi thấy điều ấy không đúng, đứa con nào cũng do tôi dứt ruột đẻ ra, còn ông chồng mới thì đương nhiên con ruột bao giờ cũng hơn con riêng của vợ, nhưng nếu không có những cam kết riêng thì tôi cũng chẳng cưới. Hoặc nên chọn một anh cũng vợ mất hoặc bỏ vợ, rổ rá cạp lại là xong.
Liệu tôi có quá thực dụng hay không? Liệu tôi có nghĩ cho bản thân mình nhiều quá hay không?
Theo Khỏe & Đẹp
Cô gái không bao giờ trở lại Nếu ai đó không yêu bạn được như những gì bạn mong muốn, điều đó không có nghĩa là họ không yêu bạn hết lòng. Cuộc sống muốn màu luôn ẩn chứa những bất ngờ thú vị. Có những thứ diễn ra thật đơn giản nhưng lại khiến ta ngỡ ngàng ở giây phút cuối cùng. Có những hành xử tưởng chừng rất...