Tôi bị chị chồng giáo huấn tả tơi vì phê bình cháu ngày Tết
Đây là cái tết đầu tiên của tôi ở nhà chồng, những tưởng sẽ vui vẻ hòa thuận ai ngờ, tôi có những ngày mệt mỏi vất vả, thêm cả ấm ức nữa. Tôi muốn nhanh nhanh hết tết để trở về với công việc cho nhẹ đầu.
Tôi mới kết hôn được 5 tháng, phần lớn thời gian tôi ở trên Hà Nội, chỉ khi rảnh rỗi hoặc dịp lễ tết, giỗ chạp tôi mới về quê với bố mẹ chồng. Nên tôi ít va chạm với nhà chồng, tình cảm rất tốt nếu không muốn nói tôi rất được lòng mọi người. Nhưng chỉ với thời gian nghỉ tết ngắn ngủi, tình cảm đó chẳng còn tốt đẹp nữa khi tôi và chị chồng năm lần bảy lượt chạm trán nhau chỉ vì mấy đứa cháu con chị.
Chuyện là khi vợ chồng tôi về quê nghỉ tết, các cháu cũng nghỉ học nên chị gái chồng cho các cháu sang chơi với cậu mợ và ông bà ngoại. Khổ nỗi, bố mẹ chồng tôi già yếu, không thể chăm sóc, trông nom các cháu được. Một tay tôi phải trông 3 đứa cháu lớn bé, mà chẳng đứa nào ngoan ngoãn, dễ bảo cả. Hơn nữa, tôi đang bầu bì ở tháng thứ 3, nghén ngẩm, chẳng ăn nổi thứ gì. Chị gái đưa sang 3 đứa con, lớn nhất 9 t.uổi, bé nhất mới 3 t.uổi để tôi trông nom, chăm sóc vì chị còn phải buôn bán mấy ngày tết. Tôi mới đầu cũng nghĩ đơn giản, chị bận thì mình trông nom hộ, cho cháu ăn, tắm gội thay anh chị, chẳng nề hà gì. Nhưng khi ở cùng tôi mới biết, việc trông trẻ chẳng dễ dàng gì. Thằng lớn thì chỉ thích chơi game trên máy tính, nó ôm riệt máy tính của tôi từ sáng tới chiều; đứa nhỏ nhất thì suốt ngày đòi bế ra ngoài chơi, khiến tôi mệt lử; cháu gái thứ hai của chị 6 t.uổi thì chỉ thích đồ trang điểm, làm đẹp có vẻ nhẹ nhàng, đỡ làm tôi mệt nhất. Việc các cháu dùng đồ của tôi để giải trí thì tôi chẳng có gì băn khoăn, nhưng việc cháu lớn ngồi máy tính chơi game nhiều rõ rằng không tốt, tôi nhắc nhở không được, buộc lòng phải thu máy tính lại. chỉ cho cháu chơi 2-3 tiếng/ ngày. Cháu thứ hai bôi mỹ phẩm lên mặt cũng không tốt đối với làn da trẻ con, tôi không đồng ý, chỉ cho cháu dùng những đồ ít gây hại. Còn chưa kể đến việc cháu dùng làm hỏng, vỡ và lộn hết màu bộ mỹ phẩm “sịn” của mình nên tôi hạn chế không cho cháu dùng. Được ngày thứ nhất, thứ hai tôi cho các cháu thoải mái nghịch theo ý mình nhưng đến những ngày sau, tôi hạn chế thì các cháu ấm ức, không vui. Trước mặt tôi, các cháu không nói gì nhưng về với mẹ các cháu nói tôi không cho cháu mượn đồ, thu lại và quát nếu cháu không đồng ý. Điều các cháu nói, tôi chẳng chấp vì nó là trẻ con, chưa hiểu chuyện. Nhưng vấn đề đáng nói là chị gái chồng lại suy diễn theo hướng tôi keo kiệt, khó tính mà không nghĩ theo hướng tích cực là tôi lo cho sức khỏe của các cháu. Chiều 30 tết, trong bữa cơm tất niên, có cả gia đình chị nói tôi không ngần ngại “này mợ H, chị nói để mơ rút kinh nghiệm đối với các cháu ruột của mình thì đừng có so đo, tính toán. Cháu có quý thì mới mượn đồ chơi. Nếu mợ không cho thì thôi, đừng quát, c.hửi cháu tội nghiệp”. Tôi hơi ngớ người, vì chị suy diễn như vậy, nhưng nhớ ra chuyện tôi không cho cháu dùng mỹ phẩm, nên thanh minh, những điều đó không tốt cho trẻ con. Nhưng chị chỉ cho đó là lời ngụy biện của tôi cho hành động keo kiệt, so đo của mình. Tôi cũng chẳng muốn làm không khí nặng nề, chỉ im lặng cho chị chỉ trích mình ích kỷ, hẹp hòi. Nhưng đến hôm mùng 1, khi cháu trai và chị có hành động không lịch sự thì tôi không thể nhịn và thấy ấm ức vô cùng.
Chị luôn miệng chỉ trích tôi ích kỷ, hẹp hòi
Video đang HOT
Các cháu ruột trong nhà, tôi đồng loạt mừng t.uổi 500 ngàn mỗi bao lì xì. Ở quê với mức đó cũng tương đối, không phải là thấp, hơn nữa, thu nhập của vợ chồng tôi có hạn, trong khi gia đình lớn bé có tới 8 cháu ruột thịt. Nhưng khi nhận lì xì xong, cháu chạy vào bếp đưa cho mẹ, khi đó, tôi lại đi vào bếp lấy đồ ăn và dọn cơm cho gia đình chị. Chị chồng tôi bóc ra, nhìn cười khẩy nói “có thế thôi à”. Cháu bé nói “mẹ ơi 500 ngàn đấy.” thì chị cáu to như cố tình để tôi nghe thấy “biết rồi, nhưng rõ là keo kiệt mà, làm nhiều t.iền thế mà mừng t.uổi cháu ruột có vậy. Không lẽ bảo con đừng lấy”. Lập tức, cháu bé cầm lại đưa cho tôi nói “ít quá mợ ạ. Cháu không lấy đâu. Trả cho mợ”. Tôi bàng hoàng và đầy ngạc nhiên vì hành động của mẹ con chị, tôi giải thích cho cháu rằng mừng t.uổi chỉ là hình thức để mang đến may mắn. Cháu còn bé đừng quan trọng đến vật chất nhiều, chỉ cần nghĩ đó là tình cảm của người lớn giành cho cháu. Rồi việc cháu trả lại, hoặc chê, bóc trước mặt người lớn là bất lịch sự, không ngoan, người khác sẽ chê cười. Tôi nghĩ việc tôi giải thích và góp ý với cháu chẳng có gì sai nhưng chị lại làm ầm lên, cho rằng tôi coi thường chị không biết dạy con; tôi dạy cháu khác nào vỗ vào mặt chị. Mặc cho tôi thanh minh, chị vẫn nói là tôi cậy mình có học mà coi thường, khinh chị; tôi dùng lời lẽ “khéo” để mắng vốn chị. Thực lòng tôi mệt mỏi với sự suy diễn của chị, tôi nói lại rằng chị đang làm quá mọi chuyện lên, lời nói của tôi chỉ đơn giản để cháu hiểu việc làm của mình chưa tốt mà sửa chữa. Cũng do ấm ức, trong lời lẽ của tôi cũng hơi quá khi tôi nói, nhìn vào hành động của con trẻ, người ta sẽ đ.ánh giá về sự dạy dỗ của bố mẹ. Mặc cho tôi và mọi người giải thích, chị vẫn một mực lên án, giáo huấn tôi về tội ích kỷ, hẹp hòi, coi thường chị. Quá mệt mỏi, ức chế nhưng tôi vẫn nén chịu nghe chị chỉ giáo, cuối cùng tôi phải xin lỗi chị mới dừng giáo huấn. Tôi biết, dù có chấp thì cũng làm được gì khi tôi vừa là em, vừa là dâu mới của gia đình. Nhưng lòng tôi thấy ấm ức khi chị dương dương tự đắc, như thể chiến thắng, làm tôi bẽ mặt trước mọi người. Tôi biết, có được lần này, sẽ có lần khác, mà hơn hết tôi không muốn nhưng điều tương tự tái diễn. Tôi biết phải làm gì đây khi đối mặt với chị và để những ngày sau chị không gây khó dễ cho tôi bằng sự suy diễn, ảo tưởng của mình.
Theo Công Luận
Chia tay ngay trong ngày Tết vì những chuyện vụn vặt
Tôi quyết định dừng ý định cưới xin, dừng mọi chuyện tình cảm ở đây. Tôi không thể cố gắng lừa dối bản thân mình, rằng em chỉ ngang bướng thôi, mà phải đối diện với sự thật "em không thể làm một người vợ tốt, một nàng dâu thảo".
Tôi năm nay 28 t.uổi, bước sang năm mới với điều hứa hẹn mới. Năm nay, tôi dự định sẽ thưa gửi gia đình hai bên để xin cưới em làm vợ. Người yêu tôi kém tôi 3 t.uổi, đang là kế toán doanh nghiệp.Chúng tôi quen nhau được gần 2 năm và cũng đã ra mắt hai bên gia đình.
Mặc dù em không hiền dịu như bao cô gái khác, nhưng tôi yêu em bởi tính năng động, sôi nổi và đôi khi là vì cả cái tính ương bướng của em. Nhưng đó là khi yêu, khi tất cả mọi thứ tình cảm còn dừng lại ở mức bay bổng, lãng mạn... Còn bây giờ, đứng trước ranh giới giữa tình yêu và ngưỡng cửa hôn nhân, tôi lại không thể chịu nổi tính cách bướng bỉnh, độc đoán và thích đề cao cái tôi, dân chủ quá trớn của em nữa.
Ngay những ngày cận kề năm mới, tôi và em đã có không ít tranh luận chỉ vì suy nghĩ bất đồng. Trước khi cả hai về quê nghỉ tết, tôi có nói với em: "Dù công việc bận rộn thế nào thì trước khi về quê nghỉ tết, em cũng nên ghé qua nhà thăm hỏi bố mẹ anh".
Thế nhưng trái ngược hoàn toàn với ý nghĩ của tôi, em nói: "Sáng 30 tết em mới được nghỉ làm, công ty doanh nghiệp nước ngoài chứ có phải Nhà nước như anh đâu mà rảnh rỗi. 30 tết mới được nghỉ mà quê em ở mãi Điện Biên, cách Hà Nội 500km đến "nửa vòng trái đất". Em muốn về quê luôn, còn đâu thời gian mà ghé qua anh, rồi dăm ba câu chuyện với mẹ anh nữa thì bao giờ mới về đến quê đón tết. Mà em nhớ, gần 2 tháng trước em có qua hỏi thăm bố mẹ anh là gì. Nhà anh lắm lễ nghi quá. Em không sang được, anh bảo hai bác cho em gửi lời hỏi thăm, rồi em sẽ chủ động gọi điện cho hai bác...".
Nghe xong câu nói của em mà tôi không thể chịu nổi (Ảnh minh họa).
Nghe xong câu nói của em mà tôi không thể chịu nổi, tôi quát rất to: "Em đừng có sống kiểu ích kỷ và công nghiệp hóa thế, các cụ già rồi không thích kiểu chào hỏi qua điện thoại đâu. Giờ thì em giỏi rồi, chưa lấy chồng mà đã tập cái thói coi người lớn không ra gì. Em thích làm gì thì làm, thích về quê lúc nào thì về". Đó là lần to tiếng nhất mà từ trước tới nay tôi nói với em. Vẫn cái tính ương ngạnh, sáng 30 tết được nghỉ làm, em xách va li về thẳng Điện Biên mà không gọi điện báo tôi một câu. Đến nơi rồi em mới nhắn vỏn vẹn cái tin: "Em về quê an toàn rồi".
Suốt mấy ngày tết, em không gọi điện, nhắn tin hỏi thăm tôi, hỏi thăm bố mẹ tôi như lời em nói. Đã thế tôi gọi em còn không thèm bắt máy. Không chịu nổi thái độ của em, tôi gọi điện cho bố mẹ em, trước là hỏi thăm sức khỏe , chúc tết... sau là nhờ bố mẹ em đưa máy cho em nói chuyện.
Vậy mà thái độ em nói chuyện với tôi, khi thì dửng dưng, khi thì quát tháo: "Anh là người có học phải hành xử như người có học chứ, anh gọi điện em không nghe, nhắn tin em không trả lời nghĩa là em bận, hoặc không muốn trả lời... Anh lại gọi cho bố mẹ em như vậy chẳng khác nào anh nói với người lớn là chúng ta đang có chuyện... Bố mẹ em hay suy nghĩ, anh muốn ông bà ăn tết không ngon à...". Sau câu nói chì chiết dài dằng dặc của em là tiếng thở dài ngao ngán của tôi.
Tôi quyết định dừng ý định cưới xin, dừng mọi chuyện tình cảm ở đây, không yêu đương gì hết. Tôi không thể cố gắng lừa dối bản thân mình, rằng em chỉ ngang bướng thôi mà phải đối diện với sự thật "em không thể làm một người vợ tốt, một nàng dâu thảo. Càng không thể mang đến cho tôi cảm giác bình yên và ấm áp".
Theo Gia đình Việt Nam
Chồng vô tư giúp đồng nghiệp nữ thích lả lơi lợi dụng Tôi lấy chồng đã được 5 năm nhưng chưa khi nào tôi lại cảm thấy bực mình như bây giờ, tất cả bắt đầu từ khi chồng tôi chuyển nơi công tác. Chồng tôi từng làm nhân viên kỹ thuật cho một công ty máy tính, tuy giờ giấc ổn định nhưng lương không cao. Từ ngày có con đầu lòng, anh quyết...